Tu Tiên Mô Phỏng: Từ Diệt Tông Bắt Đầu

Chương 152: Tô cô nương, ta tương đối lo lắng ngươi

**Chương 152: Tô cô nương, ta tương đối lo lắng cho ngươi**
"Tô cô nương, ta cảm thấy ngươi phải thận trọng suy tính một chút, trở thành đạo lữ của lão tổ không có gì không tốt."
"Ta cảm thấy lão tổ xem như người chuyên tình, ngươi xem Hoàng Phong Cốc nhiều nữ tử mỹ mạo như vậy, hắn mới chỉ có ba vị đạo lữ."
"Tô cô nương, ngươi có thể hay không giúp ta nói một câu, ta muốn trở thành đạo lữ của lão tổ đã lâu lắm rồi."
...
Tô Ngân Nguyệt từ trong ngực Hàn Phong bước xuống, có không ít đệ tử Hoàng Phong Cốc cảm thấy nàng mất trí.
Đặc biệt là nữ đệ tử Hoàng Phong Cốc, cảm thấy Tô Ngân Nguyệt chính là sống trong phúc mà không biết hưởng phúc.
"Các ngươi tránh ra, các ngươi muốn trở thành là chuyện của các ngươi, không có quan hệ gì với ta." Tô Ngân Nguyệt cảm thấy đau đầu.
"Nhanh lên đi học đi, không muốn ở nơi đó chậm trễ thời gian, nếu là thực sự không được, chúng ta vẫn là tổ chức song tu đại điển." Hàn Phong cười thúc giục.
"Ta mới không muốn!"
Tô Ngân Nguyệt vội vàng lắc đầu.
Nàng đã nghĩ ra phương pháp, đó chính là hiển lộ chân thân.
Nữ tử váy đỏ cực đẹp trước mắt trong nháy mắt biến mất, hóa thành một con cự lang mọc đầy lông bạc.
Cự lang cao chừng ba mét, chiều dài cơ thể đạt đến năm mét, trên trán nó có đồ án hình bán nguyệt.
Đồ án bán nguyệt tản ra ánh sáng thanh lãnh, lộ ra đặc biệt dễ thấy.
"Hiện tại ta tứ chi chạm đất!"
Trong miệng cự lang màu bạc vang lên thanh âm của Tô Ngân Nguyệt.
"Nữ tử xinh đẹp như vậy chân thân lại là một con sói, thật đúng là không ngờ tới."
Hàn Phong nhìn thấy Tô Ngân Nguyệt tinh thông huyễn thuật, cho rằng nàng là người của Hồ tộc.
Không ngờ Tô Ngân Nguyệt lại là một con cự lang, thực sự có chút ngoài dự liệu.
"Cái gì gọi là không ngờ tới, bản cô nương khi hóa hình cũng rất xinh đẹp có được không, hiện tại ta làm được, sự tình vừa rồi có thể bỏ qua." Tô Ngân Nguyệt bất mãn nói.
"Đó đương nhiên là không thể, ngươi bây giờ nhiều lắm là giống chó tứ chi chạm đất, còn chưa học chó sủa đâu."
Hàn Phong nhớ kỹ rất rõ ràng, không cho Tô Ngân Nguyệt một chút cơ hội nào để giở trò.
"Ta là sói không phải chó!"
"Không gọi cũng không sao, chúng ta lập tức thành thân, tranh thủ ba năm ôm hai."
"Ta là yêu, ngươi là người, chúng ta nhân yêu khác đường."
"Không sao, ta không ngại, điểm này sẽ chỉ làm ta càng hưng phấn."
Hàn Phong từ đầu đến cuối mang theo nụ cười nhạt, Tô Ngân Nguyệt không chấp hành là không thể được.
Giằng co nửa canh giờ, vẫn là Tô Ngân Nguyệt thỏa hiệp.
"Ngao ô! !"
"Đây là chó sủa sao, rõ ràng là sói tru!"
"Ngươi không biết sói là tổ tiên của chó sao, có một số con chó chính là kêu như vậy."
"Ngươi còn dám mạnh miệng, chuẩn bị cho Tô cô nương áo cưới màu đỏ, lập tức đưa vào động phòng ngay cho ta."
"Không muốn, ta gọi là được chứ gì, gâu gâu gâu! !"
"Cái này còn tạm được."
Hàn Phong lúc này mới hài lòng, kết thúc màn nháo kịch này.
Hắn không quên bồi thêm một câu: "Quên nói với ngươi, người ở Hoàng Phong Cốc này, ngươi phần lớn đều không nhận ra, lần này coi như mọi người đều biết hết."
"Chết tiệt Hàn Phong, sớm muộn gì ta cũng sẽ báo thù." Tô Ngân Nguyệt giận đến run người.
Vốn dĩ nàng muốn Hàn Phong học chó sủa trước mặt mọi người ở Hoàng Phong Cốc.
Hiện tại thì hay rồi, chính mình lại bị Hàn Phong bắt học chó sủa trước mặt mọi người ở Hoàng Phong Cốc.
"Sau lưng nói xấu người khác là không tốt, mà lại ngươi còn đang ở trên địa bàn của người ta."
"Ngươi nghe được hết rồi sao?"
Tô Ngân Nguyệt vội vàng che miệng, sợ Hàn Phong trừng phạt mình.
"Không có lần sau biết không?"
"Biết."
Đối mặt với sự cường thế của Hàn Phong, nàng triệt để hóa thành con cừu nhỏ mặc hắn bài bố.
Tô Ngân Nguyệt đối với việc này giận đến không được, khi nào mình phải chịu qua sự ủy khuất lớn như vậy.
Nàng là Thánh nữ Ngân Nguyệt nhất mạch của Thiên Yêu Tông, trước nay đều là cao cao tại thượng.
Ai thấy mình đừng nói là mạo phạm, lấy lòng còn không kịp.
Cũng chỉ có trước mặt Hàn Phong, mới bị lăng nhục như vậy.
Tô Ngân Nguyệt càng nghĩ càng thấy giận, mình đường đường là Thánh nữ Thiên Yêu Tông, tuyệt đối không thể nhẫn nhịn như thế được.
Nàng cảm thấy mình tu vi Hóa Thần hậu kỳ, lại thêm thiên phú cường đại của Lang tộc Ngân Nguyệt, chưa hẳn không thể chiến thắng Hàn Phong.
Tô Ngân Nguyệt suy nghĩ đã dần bay xa, còn nghĩ kỹ sau khi chiến thắng Hàn Phong, muốn sỉ nhục hắn thế nào mới hả giận.
Để Hàn Phong học chó sủa, hay là vẽ con rùa lên mặt, xem hắn như ngựa mà cưỡi cũng không tệ, vân vân...
"Ngươi cứ đi theo sau ta cười cái gì, có phải đang nghĩ xem làm thế nào để báo thù?"
Hàn Phong xoay người, nheo mắt lại.
"Không có, ta nào dám." Dũng khí trong lòng Tô Ngân Nguyệt trong nháy mắt biến mất.
"Trong khoảng thời gian này, ngươi cứ ngoan ngoãn ở lại Hoàng Phong Cốc cho ta, nếu ngươi dám chạy trốn, mà bị ta bắt được, thì ngay cả song tu đại điển cũng bỏ qua luôn, trực tiếp đưa vào động phòng biết không?"
"Ngươi yên tâm, ta sẽ không chạy trốn."
Tô Ngân Nguyệt sợ Hàn Phong làm thật, lại lần nữa cam đoan với hắn.
"Cái này còn tạm được, trong lòng ngươi nghĩ gì thì cứ nghĩ, tốt nhất đừng có biểu hiện trước mặt ta."
"Lần sau không dám, không có lần sau."
Tô Ngân Nguyệt triệt để nhận mệnh, ngoan ngoãn ở lại Hoàng Phong Cốc chuẩn bị động phủ.
May mà Hàn Phong không hề làm khó, vẫn luôn đối đãi nàng tử tế.
Tô Ngân Nguyệt chờ đợi mấy ngày, cảm thấy cũng không tệ lắm.
Mọi người ở Hoàng Phong Cốc này rất hòa khí, rất ít khi xảy ra xung đột.
Cho dù trong tông môn có xung đột, cũng chỉ là lên đài quyết đấu tỷ thí một trận.
Nàng cứ nghĩ Hàn Phong là một đại ma đầu việc ác bất tận, nhưng đối với môn hạ đệ tử lại rất tốt.
Tuy nhiên, Tô Ngân Nguyệt cảm thấy điểm này không thể khiến mình tha thứ cho Hàn Phong, nếu có cơ hội, mình nhất định phải báo thù.
...
Trong nghị sự đại điện.
"Đồ đệ của Thái Thanh Môn tổ chức một đám Hóa Thần cường giả, đang hướng về Hoàng Phong Cốc."
Hàn Phong biết rõ tầm quan trọng của tình báo, trong khoảng thời gian này đã phái không ít đệ tử Hoàng Phong Cốc đi dò la tin tức.
Phong Lê vừa dẫn người rời khỏi tửu quán, hắn liền đã biết.
"Lão tổ, ta cảm thấy kẻ đến không có ý tốt, chúng ta phải chuẩn bị sẵn sàng." Lệ Thâm Hải lo lắng nói.
"Không sao, ta biết bọn họ tới làm gì, ngươi thông báo cho các đệ tử trong tông môn không cần ra ngoài, Hóa Thần kỳ chiến đấu các ngươi không tham dự được."
Hàn Phong không hề lo lắng, hắn hiểu được mục đích Phong Lê đến đây.
"Đối phương có mười lăm, mười sáu Hóa Thần hậu kỳ, lão tổ một mình chỉ sợ rất khó chống đỡ, hay là ta dẫn người tạo thành đại trận, tận lực kéo dài thời gian cho ngài."
"Không cần, ngươi nghe ta là được."
Hàn Phong lắc đầu giải thích: "Người ta đều là Hóa Thần hậu kỳ, các ngươi tạo thành đại trận, nhiều lắm cũng chỉ miễn cưỡng đạt tới Hóa Thần sơ kỳ, căn bản không sống qua nổi một hơi thở."
"Hàn lão ma, ngươi có phải gặp nguy hiểm rồi không?"
Tô Ngân Nguyệt đi vào đại điện, cười trên nỗi đau của người khác nói ra: "Ngược lại thì ta có thể giúp ngươi, Thái Thanh Môn này cùng Ngân Nguyệt nhất mạch của ta có chút giao tình, nếu ta ra mặt, có thể giúp ngươi giải quyết nguy cơ."
"Vậy thì đa tạ Tô cô nương." Lệ Thâm Hải vội vàng cảm tạ.
"Cảm tạ thì chưa cần nói vội, muốn ta hỗ trợ cũng được, còn phải xem thành ý của lão tổ nhà ngươi."
"Cần thành ý gì?"
"Để lão tổ nhà ngươi đeo xích chó, sau đó ta dắt hắn đi, còn có một điều kiện kèm theo, đó chính là phải đi một vòng khắp thiên hạ."
"Tô cô nương, ngươi im miệng đi."
"Ngươi sợ lão tổ nhà ngươi không đồng ý sao?"
"Ta ngược lại không lo lắng lão tổ, ta tương đối lo lắng cho ngươi."
Lệ Thâm Hải có thể nói là đã chứng kiến Hàn Phong đi đến ngày hôm nay, khi đó Hàn Phong cũng từng phải nhẫn nhịn.
Nhưng mà, những kẻ muốn hãm hại và khi dễ hắn, có rất nhiều đều đã hình thần câu diệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận