Tu Tiên Mô Phỏng: Từ Diệt Tông Bắt Đầu

Chương 557: thu nhân sủng

**Chương 557: Thu nhận nhân sủng**
"Ngươi, lão gia hỏa này sao lại âm hiểm như vậy, đã nói không đ·á·n·h vào mặt, mặt mũi của ta lại bị đ·á·n·h lệch, làm sao còn tán tỉnh được cô nương."
"Ta vừa rồi đang nói chuyện, vậy mà ngươi còn dám đ·ộ·n·g· ·t·h·ủ."
Từ trong m·i·ệ·n·g Đại Hắc c·ẩ·u rất nhanh đã truyền ra tiếng kêu t·h·ả·m t·h·iết, tiếng sau càng t·h·ả·m thiết hơn tiếng trước.
Vừa rồi Đại Hắc c·ẩ·u hình như đã chọc giận trưởng lão Hỏa Diệu bộ lạc, trưởng lão Hỏa Diệu bộ lạc ra tay càng t·à·n nhẫn.
Trưởng lão Hỏa Diệu bộ lạc đem Đại Hắc c·ẩ·u đ·á·n·h cho kêu cha gọi mẹ, chỉ t·h·iếu chút nữa q·u·ỳ xuống c·ầ·u· ·x·i·n t·h·a· ·t·h·ứ.
"Con Đại Hắc c·ẩ·u này thật là biết khoác lác, mới vừa rồi còn nói mình là Tiên Đế kỷ nguyên trước, còn khoe khoang là đã từng g·iết vào sinh m·ệ·n·h c·ấ·m khu, hiện tại ngay cả một Tiên Vương cũng không đ·á·n·h lại."
"C·hết cười ta mất, nếu Đại Hắc c·ẩ·u này là Tiên Đế kỷ nguyên trước.
Vậy thì trưởng lão Hỏa Diệu bộ lạc của chúng ta đem nó treo lên đ·á·n·h, ít nhất cũng phải là một chí cường Tiên Đế kỷ nguyên trước.
Ta thấy có khi còn hơn ấy chứ."
"Cười c·hết người ta rồi, đã từng nghe qua người khoác lác, nhưng Đại Hắc c·ẩ·u khoác lác kiểu này đúng là lần đầu tiên ta được gặp, thật hiếm thấy."
Rất nhiều người vây xem đều cười đến đau cả bụng, nhao nhao ôm bụng cười ngặt nghẽo.
"Đây là ngươi b·ứ·c Bản Đế!"
Đại Hắc c·ẩ·u cũng cảm thấy q·u·á m·ấ·t mặt, quyết định sử dụng tuyệt chiêu của mình.
"Cứ tới, nếu không ta sẽ cho người bắc nồi dầu lên, ban đêm nay sẽ có món thịt hắc c·ẩ·u mỹ vị để ăn."
Trưởng lão Hỏa Diệu bộ lạc không hề sợ hãi.
"Hầu t·ử thâu đào!"
Đại Hắc c·ẩ·u thi triển ra chiêu thức áp đáy hòm.
"Ngươi, con hắc c·ẩ·u đáng c·hết!"
Trưởng lão Hỏa Diệu bộ lạc cảm thấy thân thể một trận khó chịu.
"Đây là đế p·h·áp chí cường tự Bản Đế sáng tạo ra, ngươi không cảm thấy sợ hãi mới là lạ." Đại Hắc c·ẩ·u cười một cách t·i·ệ·n hề hề.
"Ngươi hèn hạ!" Trưởng lão Hỏa Diệu bộ lạc giận dữ quát.
"Đáy biển mò kim!"
"Hắc Hổ Đào Tâm!"
"Quạ đen tọa lão ưng!"
Đại Hắc c·ẩ·u ra chiêu thức ngày càng “t·à·n nhẫn” khiến trưởng lão Hỏa Diệu bộ lạc kêu thẳng là không chống đỡ nổi.
Tr·ê·n thực tế trưởng lão Hỏa Diệu bộ lạc vẫn còn h·ành h·ung Đại Hắc c·ẩ·u, tiếc rằng Đại Hắc c·ẩ·u ra tay quá đ·ộ·c ác, chuyên đ·á·n·h vào điểm yếu của người khác.
Trưởng lão Hỏa Diệu bộ lạc rốt cục nhịn không được, không cùng Đại Hắc c·ẩ·u đ·á·n·h nữa.
"Lão gia hỏa, đ·á·n·h không lại thì liền bỏ chạy, uổng cho ngươi còn là trưởng lão của một bộ lạc.
Có bản lĩnh ngươi đừng chạy t·r·ố·n, Bản Đế muốn cùng ngươi đại chiến ba trăm hiệp.
Nếu như ngươi đ·á·n·h không lại ta, có thể q·u·ỳ gối trước mặt ta, dập đầu 300 cái.
Bản Đế sẽ đích thân thu ngươi làm nhân sủng, tin tưởng dưới sự chỉ bảo của Bản Đế, tương lai ngươi chắc chắn sẽ trở thành một tôn Tiên Đế."
Da mặt Đại Hắc c·ẩ·u còn dày hơn cả tường thành, không chút nào x·ấ·u hổ vì những t·h·ủ· ·đ·o·ạ·n hèn hạ lúc trước.
Trưởng lão Hỏa Diệu bộ lạc không thèm để ý tới hắn, sự tình vừa rồi đã q·u·á m·ấ·t mặt.
"Các ngươi không nên x·e·m· ·t·h·ư·ờ·n·g Bản Đế, tu vi của Bản Đế rồi sẽ hoàn toàn khôi phục.
Nếu không với thực lực thời kỳ đỉnh phong của Bản Đế, lão gia hỏa này chỉ trong nháy mắt là ta có thể diệt.
Hiện tại Bản Đế đang khôi phục tu vi, đối với các ngươi mà nói, đây tuyệt đối là một cơ duyên.
Ta ở chỗ này thu nhận nhân sủng và đồ đệ, nhân sủng chỉ cần 10.000 khỏa cực phẩm tiên ngọc, còn đồ đệ thì cần 100.000 khỏa cực phẩm tiên ngọc.
Nhân sủng ít nhất sẽ được bồi dưỡng đến Tiên Đế Cảnh, đồ đệ thì ít nhất có thể nuôi dưỡng đến Tiên Đế Cảnh giới.
Đây đối với các ngươi mà nói là cơ duyên hiếm có, bỏ lỡ lần này cả đời sẽ phải hối h·ậ·n."
Đại Hắc c·ẩ·u tiếp tục khoác lác không biết ngượng mồm.
Đám người không ai để ý đến Đại Hắc c·ẩ·u, tình cảnh vừa rồi mọi người đều đã thấy.
Đại Hắc c·ẩ·u đ·á·n·h với trưởng lão cùng cảnh giới mà còn bị treo n·g·ư·ợ·c lên đ·á·n·h.
Nếu như đây thật sự là Tiên Đế, thì tất cả trưởng lão Tiên Vương cảnh giới của Hỏa Diệu bộ lạc đều là Tiên Đế chuyển thế hết rồi.
Đại Hắc c·ẩ·u vẫn như cũ tự biên tự diễn: "10. 000 khỏa cực phẩm tiên ngọc không mua được thiệt thòi, không mua được mắc l·ừ·a, nhưng có thể mua được một lần ngươi được diện kiến Tiên Đế."
"Đại Hắc c·ẩ·u này thật sự khôi hài."
Khương Thấm Tâm buồn cười nói.
Hiện tại nàng là người quản lý chân chính của Hỏa Diệu bộ lạc, rất nhiều việc đều do nàng tự mình xử lý.
Đại Hắc c·ẩ·u tiến vào Hỏa Diệu bộ lạc, Khương Thấm Tâm đã sớm biết.
Thấy Đại Hắc c·ẩ·u không có ác ý gì, nàng cũng mặc kệ cho nó làm gì thì làm.
"Tiểu nữu, ta thấy ngươi trời sinh tiên cốt, tương lai ắt sẽ bất phàm.
Những người khác muốn làm nhân sủng của ta, ta chắc chắn sẽ thu phí.
Nhưng ngươi lại khiến ta nảy sinh lòng yêu tài, ngươi làm nhân sủng của ta, không cần tốn tiền.
Ta tin tưởng dưới sự bồi dưỡng của ta, tương lai ngươi ít nhất cũng sẽ là Tiên Đế, rất có thể trở thành chí cường Tiên Đế."
Đại Hắc c·ẩ·u chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện trước mặt Khương Thấm Tâm.
"Ta sao?"
Khương Thấm Tâm có chút mờ mịt chỉ vào mình.
"Đó là đương nhiên, không phải ngươi thì còn ai vào đây?"
Đại Hắc c·ẩ·u lộ ra vẻ mặt mà Bá Nhạc nên có.
"Thấm Tâm, hóa ra là ngươi ở đây, ta vừa vặn có việc muốn tìm ngươi." Bảo Hoa Thủy Tổ vừa vặn đi tới.
"Tiểu nữu ngươi cũng rất được, một tôn hạ giới tới tiên t·h·i·ê·n thần ma.
Mặc dù ngươi là tiên t·h·i·ê·n thần ma không có rễ, nhưng chắc hẳn đã thu hoạch được cơ duyên lớn nào đó, n·h·ụ·c thân so với tiên t·h·i·ê·n thần ma có rễ còn lợi h·ạ·i hơn.
Nếu ngươi làm nhân sủng của ta, ta có mười phần tự tin, có thể giúp ngươi tương lai trở thành một tôn Tiên Đế."
Đại Hắc c·ẩ·u cũng không bỏ qua cho Bảo Hoa Thủy Tổ, tiếp tục bắt đầu l·ừ·a d·ố·i.
"Vị này là?" Bảo Hoa Thủy Tổ lộ vẻ nghi hoặc.
"Đây là Đại Hắc c·ẩ·u không biết từ đâu tới, vừa tiến vào bộ lạc đã muốn thu nhận người khác làm nhân sủng, chúng ta đi làm việc của mình thôi." Khương Thấm Tâm giải t·h·í·c·h.
"A a, đại hắc c·ẩ·u này rất có linh tính."
Bảo Hoa Thủy Tổ không để trong lòng.
Đại Hắc c·ẩ·u lập tức không vui, vội vàng đính chính: "Ta không phải là một con Đại Hắc c·ẩ·u tầm thường, kỷ nguyên trước ta có tên là Hắc Đế, là một vị chí cường Tiên Đế.
Ta đã từng g·iết vào sinh m·ệ·n·h c·ấ·m khu, hủy diệt qua mấy cái sinh m·ệ·n·h c·ấ·m khu, khiến cho rất nhiều người ở sinh m·ệ·n·h c·ấ·m khu nghe thấy tên của ta liền sợ m·ấ·t m·ậ·t.
Các ngươi giờ đã biết sự lợi h·ạ·i của ta, có phải rất muốn làm nhân sủng của ta không."
"A! Cũng không có.
Nói nhiều như vậy, ngươi chẳng phải vẫn chỉ là Đại Hắc c·ẩ·u thôi sao."
Khương Thấm Tâm nhủ thầm trong lòng.
"Phốc!!"
Bảo Hoa Thủy Tổ nhịn không được bật cười.
"Xem ra Bản Đế phải ra oai một chút, nếu không Bản Đế nói gì các ngươi cũng coi như đ·á·n·h r·ắ·m.
Ai là người mạnh nhất trong bộ lạc của các ngươi, ta muốn đ·á·n·h bại hắn."
Đại Hắc c·ẩ·u tức giận nói.
Hàn Phong vừa vặn từ trong lều vải đi ra, Khương Thấm Tâm cùng Bảo Hoa Thủy Tổ liền quay đầu nhìn sang.
"Tốt! Người này chính là kẻ mạnh nhất bộ lạc các ngươi, xem ra ta phải đ·á·n·h cho hắn kêu cha gọi mẹ mới được."
Đại Hắc c·ẩ·u đã chuẩn bị sẵn sàng, tùy thời đều có thể tiến vào trạng thái chiến đấu.
"Vừa hay ta cũng đang ngứa tay."
Hàn Phong nh·ậ·n ra con đại hắc c·ẩ·u này, chính là con Đại Hắc c·ẩ·u mà hắn gặp phải trong nhân sinh mô phỏng.
Trong nhân sinh mô phỏng, Đại Hắc c·ẩ·u sở hữu huyết mạch t·h·i·ê·n Lang Chân Linh.
Tr·ê·n người hắn cũng có loại huyết mạch này, rất dễ dàng cảm ứng được tr·ê·n người Đại Hắc c·ẩ·u có.
"Ngươi đừng có mà khoác lác!"
"Vừa rồi trưởng lão Hỏa Diệu bộ lạc các ngươi, nói muốn ăn t·h·ị·t c·h·ó, lại bị ta đ·á·n·h cho chật vật bỏ chạy.
Ngươi lát nữa cũng sẽ có kết quả tương tự, đợi lát nữa ngươi biết được Bản Đế lợi h·ạ·i, ngươi khẳng định sẽ muốn làm nhân sủng của ta."
Miệng của Đại Hắc c·ẩ·u vẫn t·i·ệ·n như vậy, dẫn đầu quở trách Hàn Phong.
"Có đúng không?
Vậy ta phải chờ mong mới được."
Hàn Phong lộ ra hàm răng trắng sáng.
"Khoan đã, cảnh giới của ngươi cao hơn ta một đại cảnh giới, ngươi cần phải áp chế xuống một đại cảnh giới, như thế mới c·ô·ng bằng."
Đại Hắc c·ẩ·u rùng mình, trong lòng dâng lên dự cảm không tốt.
"Được."
Hàn Phong chủ động đem cảnh giới áp chế xuống Tiên Vương sơ kỳ, cùng cảnh giới với Đại Hắc c·ẩ·u.
Bạn cần đăng nhập để bình luận