Trường Sinh: Bắt Đầu Làm Quan Tài, Ta Dựa Vào Người Chết Tu Tiên

Chương 69: Đại nạn không chết

Chương 69: Đại nạn không chết
"Tụ khí thành cương, không ngờ một Phúc Uy mã bang nho nhỏ lại có cao thủ Cương Khí cảnh.
Bằng hữu, chắc hẳn ngươi cũng đến vì di vật của Đông Phương Võ Hoàng, đã vậy thì chúng ta không ngại hợp tác."
Đầu lĩnh áo đen sau khi thấy Lâm Thiên thể hiện thực lực, liền không chút do dự chìa cành ô liu.
Nhưng ngay khi mọi người ở đây đều cho rằng tên đầu lĩnh áo đen này kiêng kỵ thực lực của Lâm Thiên, thì hắn bỗng nhiên đưa tay phải nhắm thẳng vào Lâm Thiên.
"Keng!"
Ngay lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng, một tiếng kim loại va chạm đột ngột vang lên.
Thấy đối phương không chết dưới cú đánh lén của mình, sắc mặt Đông Phương Vũ không khỏi biến đổi lớn.
Nhưng Lâm Thiên sẽ không cho hắn cơ hội phản ứng nữa.
Lần này Lâm Thiên không chỉ vận dụng toàn lực Thập Tam Thái Bảo khổ luyện Kim Chung Tráo, mà còn lấy ra một chồng Thần Lực phù cùng Thần Hành Phù dán lên người.
Thấy Lâm Thiên lao tới mình, Đông Phương Vũ theo bản năng định bỏ chạy.
Nhưng dưới sự hỗ trợ của Thần Hành Phù, hắn nhanh chóng bị Lâm Thiên đuổi kịp, hai người lập tức giao đấu.
"Keng keng keng!"
Rõ ràng là hai cơ thể bằng xương bằng thịt đang giao đấu, mà hiện trường lại vang lên từng trận âm thanh kim loại va chạm.
Chỉ thấy Lâm Thiên và Đông Phương Vũ, một người thì kim quang tỏa ra, người kia thân cứng như sắt đồng.
Hai người hiển nhiên đều luyện công pháp dạng khổ luyện.
Nhìn thấy bộ dạng như người đồng này của Đông Phương Vũ, Đông Phương Trấn Nam không khỏi lên tiếng nói.
"Kim Cương Bất Hoại thần công, ngươi là hậu duệ của Đông Phương Thần, đệ tử thứ tư của Đông Phương Võ Hoàng?"
Lúc này Đông Phương Vũ căn bản không tâm trí đâu mà trả lời nghi vấn của Đông Phương Trấn Nam, trong lúc giao đấu trực diện với Lâm Thiên, Đông Phương Vũ chỉ cảm thấy khí huyết cuồn cuộn trong cơ thể mình đã sắp không thể khống chế nổi.
"Các ngươi còn không mau tới giúp ta đối phó tên quái vật này."
Nghe Đông Phương Vũ cầu cứu, những tên áo đen vốn đang giằng co với người của mã bang lập tức định tham gia vào trận chiến giữa Lâm Thiên và Đông Phương Vũ.
Thấy cảnh này, Đông Phương Trấn Nam đương nhiên sẽ không để yên cho bọn chúng cùng nhau đối phó Lâm Thiên.
Dưới sự dẫn dắt của Đông Phương Trấn Nam, người của mã bang xông lên, quyết liệt chặn đám người áo đen còn lại.
Lâm Thiên cùng Đông Phương Vũ lại va chạm trực diện thêm mấy quyền, lần này Đông Phương Vũ không còn khống chế nổi khí huyết đang cuộn trào trong cơ thể.
"Phụt..." một tiếng, Đông Phương Vũ phun ra một ngụm máu tươi lớn, theo đó màu đồng trên cơ thể hắn cũng nhanh chóng rút đi.
Lần này, nắm đấm của Lâm Thiên đánh trúng người hắn không còn phát ra âm thanh kim loại va chạm nữa, mà dễ dàng dùng một quyền đấm xuyên thủng người Đông Phương Vũ.
Trúng đòn này, Đông Phương Vũ lập tức ngã xuống đất, mất đi khả năng phản kháng, nhưng Lâm Thiên không vì thế mà tha cho hắn, mà tung thêm một quyền đập nát đầu hắn.
Sau khi triệt để giết chết Đông Phương Vũ, Lâm Thiên liền bắt đầu cuộc tàn sát đơn phương những tên áo đen còn lại.
Lâm Thiên cứ một quyền một mạng, rất nhanh tất cả người áo đen tại hiện trường đều bị Lâm Thiên giết sạch không còn một mống.
Sau khi đám người áo đen bị giải quyết xong, không khí tại hiện trường lại một lần nữa trở nên khó xử.
Lâm Thiên và những người còn lại của mã bang lại bắt đầu đề phòng lẫn nhau.
Cuối cùng, vẫn là Đông Phương Trấn Nam lên tiếng hỏi trước: "Lâm Cửu huynh đệ, ngươi cũng đến vì bảo vật gia truyền của nhà chúng ta sao?"
Lâm Thiên còn chưa kịp trả lời, đã nghe Đông Phương Trấn Nam nói tiếp: "Thôi, thay vì để bảo vật gia truyền này rơi vào tay kẻ khác, chi bằng tặng nó cho Lâm Cửu huynh đệ ngươi."
Đông Phương Trấn Nam lấy từ người ra một chiếc hộp nhỏ ngũ sắc cỡ bàn tay.
"Chiếc hộp này tuy do tiên tổ của ta là Đông Phương Nguyệt để lại, nhưng hơn vạn năm qua, chưa từng có ai mở được nó.
Rốt cuộc bên trong hộp có gì, ngay cả tiên tổ Đông Phương Nguyệt của ta cũng không biết.
Bao nhiêu năm qua, không ít kẻ nhòm ngó chiếc hộp này, trong gia tộc cũng có không ít người vì nó mà mất mạng. Hôm nay ta xin tặng chiếc hộp này cho Lâm huynh, coi như là giải quyết triệt để đoạn nhân quả này, không biết Lâm huynh có dám tiếp nhận mối nhân quả này không?"
Hành động này của Đông Phương Trấn Nam được xem là một dương mưu rõ ràng. Nếu Lâm Thiên có hứng thú với cái gọi là di vật của Đông Phương Võ Hoàng và lựa chọn nhận chiếc hộp này, vậy thì sau này những kẻ muốn đoạt hộp chắc chắn đều sẽ tìm đến Lâm Thiên.
Để khơi gợi sự hứng thú của Lâm Thiên, Đông Phương Trấn Nam thậm chí còn biểu diễn sự thần kỳ của chiếc hộp ngay trước mặt mọi người.
Chỉ thấy hắn ném chiếc hộp vào đống lửa, dưới ngọn lửa thiêu đốt, chiếc hộp không hề hấn gì.
Lại thấy hắn rút bảo kiếm của mình ra chém liên tục vào hộp, nhưng cho đến khi bảo kiếm gãy lìa, chiếc hộp nhỏ thần bí này vẫn không hề suy suyển.
Lần này, chiếc hộp quả thật đã thu hút sự chú ý của Lâm Thiên. Mặc dù không biết bên trong rốt cuộc chứa gì, nhưng Lâm Thiên ít nhất có thể khẳng định chiếc hộp này chắc chắn không phải là vật tầm thường.
Đối mặt với cơ duyên như vậy, há có lý nào lại lùi bước?
Cho nên, dù biết Đông Phương Trấn Nam muốn lợi dụng mình để thu hút hỏa lực, Lâm Thiên vẫn quyết định đón nhận cơ duyên này.
Chuyện chỉ một người biết mới gọi là bí mật, trước mặt bao nhiêu người của mã bang thế này, e rằng không bao lâu nữa, chuyện xảy ra tối nay sẽ bị lan truyền ra ngoài.
Sau khi nhận lấy chiếc bảo hạp tổ truyền từ Đông Phương Trấn Nam, cả hai bên đều ngầm hiểu ý không nhắc lại chuyện tiếp tục đồng hành nữa.
Nhờ y sư của mã bang cứu chữa, đại bộ phận những người bị ngất do khói độc đều đã tỉnh lại, cổ trùng trong người Đông Phương Bình cũng đã được lấy ra.
Chuyện này là một cú sốc quá lớn đối với Đông Phương Bình. Khi bị cổ trùng khống chế, hắn nhận thức được mọi chuyện diễn ra nhưng lại không thể điều khiển cơ thể của mình.
Nhìn Đông Phương Trấn Nam bị mình đâm trọng thương, Đông Phương Bình vô cùng tự trách. Hắn vốn nghĩ phụ thân sẽ trách phạt mình, nhưng không ngờ Đông Phương Trấn Nam chỉ vỗ nhẹ vào vai hắn, tình phụ tử sâu nặng đều thể hiện trong im lặng.
Sau khi mã bang chỉnh đốn xong xuôi, Đông Phương Trấn Nam đưa cho Lâm Thiên một tấm địa đồ Quỳnh Sơn, một túi hoàng kim, lại để lại cho Lâm Thiên hai con ngựa tốt cùng lương thảo cho chúng, rồi dẫn mã bang lên đường trở lại.
Trước khi đi, Lâm Thiên đứng tại chỗ chắp tay từ biệt Đông Phương Trấn Nam, hai bên xem như đã kết thúc đoạn duyên phận này.
Đợi đoàn người của mã bang đi khuất, Lâm Thiên mới có chút run sợ lấy ra cây chủy thủ mà Lý Ngọc đã đưa cho hắn.
Từ khi Lý Ngọc rời đi, Lâm Thiên vẫn luôn cất cây chủy thủ này trước ngực.
Lúc đầu Lâm Thiên làm vậy chỉ là để bày tỏ nỗi nhớ mong của mình đối với Lý Ngọc, nào ngờ chính nó lại cứu mạng hắn trong trận giao đấu với Đông Phương Vũ vừa rồi.
*Cvt: C69 - C71 cho phiếu đề cử thứ 10
Bạn cần đăng nhập để bình luận