Trường Sinh: Bắt Đầu Làm Quan Tài, Ta Dựa Vào Người Chết Tu Tiên

Chương 41: Không suy giảm sát khí

Chương 41: Sát khí không suy giảm
Sau khi yến hội kết thúc, Lâm Thiên trong lúc vô tình thoáng nhìn thấy tạp dịch của phủ tổng đốc đang đem một lượng lớn rượu thịt còn thừa trên yến hội đổ vào bên trong thùng nước rửa chén.
Trong những thùng nước rửa chén to lớn đó, rất nhiều món thịt thậm chí còn chưa có ai động đũa tới, vẫn bị bọn họ vô tình đổ vào thùng nước rửa chén.
*Cửa son rượu thịt ôi, ngoài đường đầy xác chết.* Chuyện như vậy bất kể ở nơi nào cũng đều không hiếm thấy.
Chẳng biết tại sao, Lâm Thiên vốn còn có chút tâm tình kích động, sau khi nhìn thấy cảnh này lại triệt để nguội lạnh.
Theo Lâm Thiên biết, bởi vì giá lương thực tăng nhanh, trong thành có rất nhiều người thậm chí đã bắt đầu mỗi ngày chỉ ăn một bữa cơm, vào thời điểm thế này phủ tổng đốc không những không làm gương tiết kiệm, ngược lại vẫn cứ phô trương lãng phí.
Chỉ những thức ăn vừa mới đổ đi kia thôi, nếu là đem ra bên ngoài không biết sẽ bị bao nhiêu người điên cuồng tranh đoạt!
Kể từ ngày đó, công việc chủ yếu mỗi ngày của Lâm Thiên cùng Cửu thúc liền biến thành ở trong sân vẽ phù.
Vẽ phù là một việc cực kỳ hao phí tâm lực, một tấm Trấn Sát phù đạt chuẩn không chỉ phải có hình, mà càng phải có thần. Phù chỉ có hình mà không có thần chính là một tờ giấy lộn.
Cửu thúc hiện tại một ngày có thể vẽ được ba mươi tấm Trấn Sát phù đạt chuẩn, còn Lâm Thiên thì mỗi ngày vẽ mười tấm.
Sau khi vẽ xong mười tấm Trấn Sát phù, Lâm Thiên liền thử vẽ huyết phù.
Uy lực của huyết phù so với lá phù bình thường có thể nói là một trời một vực, nhưng vẽ huyết phù không chỉ hao phí khí huyết, mà còn hao phí sinh cơ của một người. Nếu không phải vạn bất đắc dĩ, rất ít người nguyện ý vẽ huyết phù.
Nhưng sinh cơ đối với người khác là thứ quý báu nhất, thì đối với Lâm Thiên lại là thứ vô dụng nhất, dù sao hắn có thể trường sinh.
Lâm Thiên từ trong điển tịch của Quy Nhất Môn tìm ra một phương pháp vẽ huyết phù tên là Thần Lực phù. Hiệu quả của Thần Lực phù này rất đơn giản —— một tấm huyết phù có thể gia tăng cho người sử dụng một ngàn cân lực lượng, thời gian duy trì là một khắc đồng hồ.
Lâm Thiên nhẩm tính, nếu mình tích lũy được một trăm tấm Thần Lực phù rồi sử dụng cùng một lúc, lực lượng của mình liền có thể gia tăng mười vạn cân. Mười vạn cân cự lực, sợ rằng võ giả Tiên thiên cũng chỉ đến thế mà thôi.
Từ khi nhận nhiệm vụ vẽ phù, Lâm Thiên mỗi tối đều phải đem Trấn Sát phù mình và Cửu thúc đã vẽ xong mang đi nộp lên phủ tổng đốc.
Ngày hôm đó, Lâm Thiên vừa mới giao nộp xong Trấn Sát phù, chuẩn bị trở về nhà.
Khi đi ngang qua một con hẻm nhỏ, Lâm Thiên phát hiện ven đường có một người phụ nữ gầy trơ xương, sắc mặt trắng bệch đang ngồi nghiêng, bên cạnh người phụ nữ còn ngồi một tiểu nữ hài tóc vàng hoe.
Nhìn thấy Lâm Thiên, người phụ nữ gắng sức bò dậy từ dưới đất, trước mặt mọi người, người phụ nữ liền cởi y phục của mình trước mặt Lâm Thiên.
"Công tử đến ấm tay, ngài xin thương xót, công tử, chỉ cần ngài thưởng cho ta một bát cơm, muốn làm cái gì nô gia đều tùy ngài."
Thấy Lâm Thiên đứng yên tại chỗ không nói gì, người phụ nữ vội vàng tiến lên bắt lấy tay Lâm Thiên rồi nhét vào trước ngực mình.
"Công tử, không tin ngài thử một chút, ta rất mềm mại, ta không cần một bát cơm, chỉ cần một cái bánh bao, cho dù là một cái bánh ngô cũng được!"
Là một người lớn lên ở Lam Tinh, Lâm Thiên thật sự không cách nào không động lòng trước cảnh tượng như vậy.
Từ trong những thứ phủ tổng đốc phát cho mình, Lâm Thiên lấy ra một hộp bánh ngọt, thuận tay đưa cho nàng.
Người phụ nữ sau khi nhận được bánh ngọt, điều đầu tiên không phải là đưa vào miệng mình, mà là đút cho tiểu nữ hài bên cạnh trước.
Chờ người phụ nữ ăn xong, Lâm Thiên làm ra bộ dáng háo sắc đưa tay vào trong ngực áo của nàng.
Người phụ nữ ban đầu với vẻ mặt chết lặng phối hợp, nhưng ngay sau đó sắc mặt liền đại biến, rối rít cảm tạ Lâm Thiên.
Chờ Lâm Thiên đi rồi, người phụ nữ mang theo đứa trẻ vội vã trở về một tiểu viện cũ nát. Chờ khóa chặt cửa xong, người phụ nữ mới run rẩy, từ trong ngực áo móc ra hai tấm phiếu lương cùng một nén bạc vụn.
Lâm Thiên không biết những thứ này có thể giúp bọn họ sống sót hay không, nhưng đối với hai mẹ con này mà nói, cho các nàng nhiều thứ hơn ngược lại chưa chắc đã là chuyện tốt.
Đối với Lâm Thiên mà nói, nỗi khổ của hai mẹ con này thực ra cũng không liên quan gì đến hắn, hắn cũng không có cách nào thay đổi sự thật thành đô đang bị bao vây. Hắn có thể tự nhủ trong lòng một câu không thẹn với lương tâm, nhưng chẳng biết tại sao, cho dù hắn có thể làm được việc không thẹn với lương tâm, thì khi nhìn thấy chuyện như vậy hắn vẫn cảm thấy khổ sở.
Cái này có lẽ chính là cái gọi là phàm tâm chưa dứt đi, Lâm Thiên lúc này cuối cùng vẫn chỉ là một phàm nhân.
Theo việc vây thành tiếp diễn, cuộc sống của người bình thường trong thành đô trở nên càng thêm chật vật.
Cũng không biết bắt đầu từ lúc nào, trong những con hẻm nhỏ bên trong thành đô bắt đầu không ngừng xuất hiện người chết.
Dưới tình thế bị vây thành, việc xử lý những thi thể này như thế nào liền trở thành một vấn đề khó khăn không nhỏ cho phủ tổng đốc.
Đúng lúc không ai muốn tiếp nhận việc này, Đường Môn đã lựa chọn nhận lấy củ khoai lang phỏng tay này.
Để xử lý, Đường Môn đã cố ý san bằng vườn hoa và chuồng ngựa của nhà mình để dùng làm nơi chôn lấp những thi thể này.
Hành động này của Đường Môn lập tức nhận được sự ủng hộ của mọi người từ trên xuống dưới trong thành đô, trong nhất thời vô số thi thể được đưa đến Đường Môn.
Đúng lúc tất cả mọi người đang ca ngợi sự đại nghĩa của Đường Môn, Lâm Thiên lại ngửi thấy được mùi vị âm mưu từ đó.
Bởi vì chuyện của Đường Tam, Lâm Thiên từ đầu đến cuối vẫn canh cánh trong lòng đối với Đường Môn, luôn cảm thấy Đường Môn không đơn giản như vẻ bề ngoài.
Nếu Đường Môn thật sự cấu kết với phản quân, vậy dưới tình thế nội ứng ngoại hợp, thành đô còn có thể giữ được sao?
Nếu suy đoán của mình là thật, vậy mình nên làm thế nào đây?
Mình bất quá chỉ là một tiểu lão bách tính, cho dù đi tố cáo Đường Môn, phủ tổng đốc cũng sẽ không vì lời tố cáo của mình mà cho rằng Đường Môn thông đồng với địch, ngược lại còn có thể xử quyết mình vì tội "rắp tâm không tốt".
Cho nên muốn đối phó với nguy cơ tiềm ẩn này, vẫn phải nghĩ biện pháp nâng cao thực lực của bản thân để đủ sức tự vệ mới được.
Thoáng cái phản quân vây thành cũng đã hơn một tháng. Dựa theo suy đoán của Cửu thúc và mọi người, tối đa một tháng sau, theo sát khí từ tứ đại nghĩa trang ngoài thành không ngừng phóng thích, nồng độ sát khí bay vào trong thành đô hẳn là phải bắt đầu dần dần giảm xuống mới đúng.
Nhưng vì sao đã qua hơn một tháng, nồng độ sát khí bên trong thành đô vẫn không thấy giảm xuống?
Cũng may trong số các Âm Dương Sư trong thành không thiếu anh tài, rất nhanh liền có người đưa ra giả thuyết, có phải trong khoảng thời gian này trong thành đã sinh ra rất nhiều sát khí mới hay không?
Nhằm vào suy đoán này, phủ tổng đốc rất nhanh liền tổ chức các Âm Dương Sư trong thành tiến hành kiểm tra toàn thành, xem có phải là nguyên nhân từ bên trong thành hay không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận