Trường Sinh: Bắt Đầu Làm Quan Tài, Ta Dựa Vào Người Chết Tu Tiên
Chương 1: Kẻ xui xẻo không may xuyên qua
Triệu quốc, bên trong một trấn nhỏ của Giang Châu phủ.
Có một tiệm quan tài cũ nát và âm u, tọa lạc tại một góc của trấn nhỏ.
Nó nằm xa con đường ồn ào náo nhiệt.
Trên cửa chính bằng gỗ hiện đầy dấu vết của năm tháng cùng những đường vân loang lổ.
Trên cửa chính tiệm quan tài treo một tấm biển hiệu đã phai màu, phía trên dùng kiểu chữ cứng cáp mạnh mẽ viết năm chữ to "Lâm gia tiệm quan tài", phảng phất như đang cho thấy lịch sử lâu đời của tiệm này.
Mà lúc này bên trong Lâm gia tiệm quan tài, một thiếu niên khoảng mười bốn, mười lăm tuổi đang cố gắng làm việc.
Hắn có dáng người thẳng tắp, mày kiếm mắt sáng, mặt đẹp như ngọc, cả người trông tuấn tú mà không mất đi vẻ nho nhã.
Lúc này hắn đang làm một chiếc quan tài sắp hoàn thành.
Bên cạnh quan tài còn chất đống một ít vật liệu gỗ chưa gia công xong, còn cưa, bào, búa các loại công cụ thì bị hắn bày bừa trên mặt đất.
Trong lúc làm việc, mồ hôi trên trán thiếu niên ngày càng nhiều.
"Ai dà, cơ thể này thật sự là quá yếu!"
Thiếu niên tên là Lâm Thiên, là một thực tập sinh xuyên không vừa mới xuyên qua được hai ngày rưỡi.
Kiếp trước Lâm Thiên vốn là một mỹ nam tử có vẻ ngoài tầm thường không khác Cổ Đế Nhạc là mấy, nhưng vận mệnh của hắn lại kém hơn rất nhiều.
Chỉ có thể làm thợ mộc trong một tiệm quan tài để mưu sinh.
Vì thức đêm để gấp rút làm một chiếc quan tài xa hoa cho một tên nhà giàu mới nổi, Lâm Thiên đã kiệt sức mà chết đột ngột.
Sau đó liền xuyên qua vào thân thể của tên xui xẻo này, cũng tên là Lâm Thiên.
Nhà họ Lâm mấy đời làm quan tài ở trấn Thạch Đầu. Vài ngày trước, cha mẹ Lâm vội vàng đi giao quan tài cho người ta, nhưng không ngờ trên đường về lại gặp phải núi lở, hai người cứ thế bị chôn vùi.
Mà cha mẹ Lâm vừa mới qua đời, ác bá Tào gia trên trấn lại tìm đến cửa.
Cũng không biết bọn hắn kiếm đâu ra một tờ giấy nợ, đến cửa ép Lâm Thiên trả nợ.
Lâm Thiên dù không muốn tuân theo, nhưng lấy trứng chọi đá.
Bị thẩm vấn ở công đường, vì không có chứng cứ, Lâm Thiên không có cách nào chứng minh tờ giấy nợ kia là giả, nên bị phán phải trả nợ.
Ruộng đất, nhà cửa mà Lâm gia tích góp mấy đời đều bị Tào gia chiếm đoạt mất.
Vốn dĩ Tào gia còn muốn chiếm đoạt cả Lâm gia tiệm quan tài, nhưng thứ nhất là bọn hắn không biết làm quan tài, lại cảm thấy làm quan tài rất xui xẻo. Thứ hai có lẽ là bọn hắn sợ làm việc quá tuyệt tình thì sau này sinh con không có lỗ đít.
Cho nên mới để Lâm Thiên tiếp tục ở lại bên trong Lâm gia tiệm quan tài, chỉ có điều những quan tài thành phẩm trong tiệm đều bị Tào gia bán đi với giá rẻ.
Nguyên thân chính là lúc Tào gia đến cửa cướp quan tài đã tranh chấp với đối phương, kết quả bị đánh một trận rồi tắt thở qua đời.
Lâm Thiên cũng chính là xuyên qua đến vào lúc này.
Lâm Thiên sau khi xuyên qua tới đã nhanh chóng chấp nhận hiện thực, nhưng cũng rất nhanh bị hiện thực dạy cho một bài học.
Ở thế giới khác, đẹp trai cũng không thể dùng để ăn cơm.
Chỉ mới xuyên qua nửa ngày, Lâm Thiên đã bị đói đến bụng kêu ùng ục.
Nhưng hắn tìm khắp trong tiệm quan tài cũng không thấy một hạt gạo hay một đồng tiền nào.
Ngay lúc Lâm Thiên chuẩn bị ra ngoài săn thú rừng, một con mèo đen ngậm một con gà núi hoang xuất hiện trước mặt Lâm Thiên.
Con mèo đen quẳng con gà núi hoang đã chết từ trước đó xuống trước mặt Lâm Thiên, dường như muốn nói:
"Này, cầm lấy mà ăn đi."
Lâm Thiên cũng không kịp khách sáo, lập tức xử lý con gà núi.
Dựa theo ký ức của nguyên thân, con mèo đen này tên là Tiểu Hắc Tử, là thú cưng của Lâm gia.
Nhà họ Lâm đời đời làm nghề đóng quan tài, nên cũng hiểu rõ đôi chút về các điều kiêng kỵ. Để trấn trạch giữ nhà, Lâm gia từ trước tới nay vẫn có thói quen nuôi mèo đen, chó đen, con mèo đen này cũng không ngoại lệ.
Tục ngữ có câu, "trai choai choai ăn mòn cha mẹ", một con gà rừng nhỏ nhoi dĩ nhiên không đủ để lấp đầy bụng Lâm Thiên.
Nhưng dù sao có con gà này lót dạ, Lâm Thiên cũng không còn đói meo như lúc trước, cuối cùng cũng có chút sức lực để suy nghĩ đến hoàn cảnh của bản thân.
Lâm Thiên ngồi trên bậc cửa tiệm quan tài, ngậm một que củi mồi lửa trong miệng, không ngừng thở dài than thở.
Mình có lẽ là kẻ xui xẻo nhất trong hàng vạn người xuyên việt, vốn tưởng kiếp trước của mình đã đủ thảm rồi, không ngờ ký chủ mà mình xuyên qua này còn thảm hại hơn.
Nhưng dù sao đi nữa, nhập gia tùy tục, mình đã đến đây thì vẫn phải nghĩ cách sống sót mới được.
Ngay lúc Lâm Thiên định cùng Tiểu Hắc Tử ra ngoài săn thú.
Một người đàn ông trung niên đeo băng tang dẫn theo mấy người trẻ tuổi vội vã chạy đến trước cửa Lâm gia tiệm quan tài.
"Tiểu ca, cho ta một bộ quan tài gỗ sam loại tốt nhất, cha ta mất rồi."
Thấy có khách đến cửa, Lâm Thiên lập tức tỉnh táo tinh thần.
"Đại thúc ngài đừng vội, quan tài gỗ sam tạm thời hết hàng, hay là ngài cứ để lại chút tiền đặt cọc trước, mấy ngày nữa quay lại lấy hàng?"
Biết được tạm thời hết hàng, việc này dù khiến Lưu Sơn có chút không hài lòng, nhưng cả thị trấn cũng chỉ có Lâm gia tiệm quan tài này, nếu không mua ở đây thì chỉ có cách tốn nhiều công sức đi sang trấn bên cạnh mua. Vì vậy, sau một hồi do dự ngắn ngủi, Lưu Sơn vẫn đồng ý yêu cầu của Lâm Thiên.
Sau khi để lại ba trăm văn tiền, hai người lập giấy cam kết: Đôi bên hẹn ước ba ngày sau Lưu Sơn sẽ đến cửa lấy hàng.
Mà sau khi lập giấy cam kết, Lưu Sơn liền dẫn người thân bạn bè trở về.
Lâm Thiên vừa nhận được tiền, lập tức đi mua chịu một ít vật liệu gỗ, sau đó liền bắt đầu tăng ca làm quan tài.
Đây chính là mối làm ăn đầu tiên của hắn, nếu làm tốt, sau này cũng có thể dựa vào đó để tiếp tục giữ lấy biển hiệu Lâm gia tiệm quan tài, coi như từ đây đứng vững gót chân.
Nhưng nếu thất bại, e rằng sau này Lâm gia tiệm quan tài cũng sẽ sụp đổ hoàn toàn, Lâm Thiên thật sự sẽ phải dựa vào việc đi săn cùng Tiểu Hắc Tử để kiếm sống.
Cho nên hai ngày nay Lâm Thiên không dám lơ là chút nào, dù mệt mỏi đến đâu, hắn cũng đều cắn răng kiên trì làm cho xong.
Cũng may bây giờ chiếc quan tài này cuối cùng cũng sắp làm xong, với tiến độ hiện tại, việc hoàn thành trước khi giao hàng vào sáng mai chắc chắn không thành vấn đề.
Thế là Lâm Thiên, người đã mệt lả, vội tranh thủ thời gian ngồi xuống nghỉ ngơi một lát.
Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng hẳn, Lưu Sơn đã dẫn người tới cửa lấy hàng.
Mãi cho đến khi kiểm tra tỉ mỉ xong chiếc quan tài, Lưu Sơn mới xem như thở phào nhẹ nhõm.
Thì ra hôm đó sau khi trở về, Lưu Sơn mới nghe nói chuyện của Lâm gia tiệm quan tài: ông chủ ban đầu của tiệm đã gặp chuyện ngoài ý muốn, hiện tại cả cửa hàng chỉ còn lại một đứa bé mười mấy tuổi.
Nếu tay nghề của Lâm Thiên không tốt, làm quan tài không đạt chuẩn, đang khiêng mà quan tài vỡ tan thành từng mảnh làm rơi thi thể cha mình ra ngoài, thì đó thật là trò cười lớn.
Thế nhưng mình đã trả tiền đặt cọc, nếu cứ từ bỏ như vậy, ba trăm văn tiền đặt cọc đó bây giờ quả thật mình không nỡ bỏ.
Cho nên mấy ngày nay Lưu Sơn chỉ có thể cầu nguyện Lâm Thiên đã học được tay nghề tổ truyền của Lâm gia, nếu không thì phiền phức của mình sẽ lớn lắm. May mà cuối cùng Lâm Thiên đã không làm hắn thất vọng.
Trả nốt bảy trăm văn tiền còn lại, Lưu Sơn và mấy người liền mang quan tài vội vàng rời đi. Còn Lâm Thiên cũng coi như giải quyết được tình thế cấp bách, tạm thời không cần lo lắng về vấn đề cái đói nữa.
Có một tiệm quan tài cũ nát và âm u, tọa lạc tại một góc của trấn nhỏ.
Nó nằm xa con đường ồn ào náo nhiệt.
Trên cửa chính bằng gỗ hiện đầy dấu vết của năm tháng cùng những đường vân loang lổ.
Trên cửa chính tiệm quan tài treo một tấm biển hiệu đã phai màu, phía trên dùng kiểu chữ cứng cáp mạnh mẽ viết năm chữ to "Lâm gia tiệm quan tài", phảng phất như đang cho thấy lịch sử lâu đời của tiệm này.
Mà lúc này bên trong Lâm gia tiệm quan tài, một thiếu niên khoảng mười bốn, mười lăm tuổi đang cố gắng làm việc.
Hắn có dáng người thẳng tắp, mày kiếm mắt sáng, mặt đẹp như ngọc, cả người trông tuấn tú mà không mất đi vẻ nho nhã.
Lúc này hắn đang làm một chiếc quan tài sắp hoàn thành.
Bên cạnh quan tài còn chất đống một ít vật liệu gỗ chưa gia công xong, còn cưa, bào, búa các loại công cụ thì bị hắn bày bừa trên mặt đất.
Trong lúc làm việc, mồ hôi trên trán thiếu niên ngày càng nhiều.
"Ai dà, cơ thể này thật sự là quá yếu!"
Thiếu niên tên là Lâm Thiên, là một thực tập sinh xuyên không vừa mới xuyên qua được hai ngày rưỡi.
Kiếp trước Lâm Thiên vốn là một mỹ nam tử có vẻ ngoài tầm thường không khác Cổ Đế Nhạc là mấy, nhưng vận mệnh của hắn lại kém hơn rất nhiều.
Chỉ có thể làm thợ mộc trong một tiệm quan tài để mưu sinh.
Vì thức đêm để gấp rút làm một chiếc quan tài xa hoa cho một tên nhà giàu mới nổi, Lâm Thiên đã kiệt sức mà chết đột ngột.
Sau đó liền xuyên qua vào thân thể của tên xui xẻo này, cũng tên là Lâm Thiên.
Nhà họ Lâm mấy đời làm quan tài ở trấn Thạch Đầu. Vài ngày trước, cha mẹ Lâm vội vàng đi giao quan tài cho người ta, nhưng không ngờ trên đường về lại gặp phải núi lở, hai người cứ thế bị chôn vùi.
Mà cha mẹ Lâm vừa mới qua đời, ác bá Tào gia trên trấn lại tìm đến cửa.
Cũng không biết bọn hắn kiếm đâu ra một tờ giấy nợ, đến cửa ép Lâm Thiên trả nợ.
Lâm Thiên dù không muốn tuân theo, nhưng lấy trứng chọi đá.
Bị thẩm vấn ở công đường, vì không có chứng cứ, Lâm Thiên không có cách nào chứng minh tờ giấy nợ kia là giả, nên bị phán phải trả nợ.
Ruộng đất, nhà cửa mà Lâm gia tích góp mấy đời đều bị Tào gia chiếm đoạt mất.
Vốn dĩ Tào gia còn muốn chiếm đoạt cả Lâm gia tiệm quan tài, nhưng thứ nhất là bọn hắn không biết làm quan tài, lại cảm thấy làm quan tài rất xui xẻo. Thứ hai có lẽ là bọn hắn sợ làm việc quá tuyệt tình thì sau này sinh con không có lỗ đít.
Cho nên mới để Lâm Thiên tiếp tục ở lại bên trong Lâm gia tiệm quan tài, chỉ có điều những quan tài thành phẩm trong tiệm đều bị Tào gia bán đi với giá rẻ.
Nguyên thân chính là lúc Tào gia đến cửa cướp quan tài đã tranh chấp với đối phương, kết quả bị đánh một trận rồi tắt thở qua đời.
Lâm Thiên cũng chính là xuyên qua đến vào lúc này.
Lâm Thiên sau khi xuyên qua tới đã nhanh chóng chấp nhận hiện thực, nhưng cũng rất nhanh bị hiện thực dạy cho một bài học.
Ở thế giới khác, đẹp trai cũng không thể dùng để ăn cơm.
Chỉ mới xuyên qua nửa ngày, Lâm Thiên đã bị đói đến bụng kêu ùng ục.
Nhưng hắn tìm khắp trong tiệm quan tài cũng không thấy một hạt gạo hay một đồng tiền nào.
Ngay lúc Lâm Thiên chuẩn bị ra ngoài săn thú rừng, một con mèo đen ngậm một con gà núi hoang xuất hiện trước mặt Lâm Thiên.
Con mèo đen quẳng con gà núi hoang đã chết từ trước đó xuống trước mặt Lâm Thiên, dường như muốn nói:
"Này, cầm lấy mà ăn đi."
Lâm Thiên cũng không kịp khách sáo, lập tức xử lý con gà núi.
Dựa theo ký ức của nguyên thân, con mèo đen này tên là Tiểu Hắc Tử, là thú cưng của Lâm gia.
Nhà họ Lâm đời đời làm nghề đóng quan tài, nên cũng hiểu rõ đôi chút về các điều kiêng kỵ. Để trấn trạch giữ nhà, Lâm gia từ trước tới nay vẫn có thói quen nuôi mèo đen, chó đen, con mèo đen này cũng không ngoại lệ.
Tục ngữ có câu, "trai choai choai ăn mòn cha mẹ", một con gà rừng nhỏ nhoi dĩ nhiên không đủ để lấp đầy bụng Lâm Thiên.
Nhưng dù sao có con gà này lót dạ, Lâm Thiên cũng không còn đói meo như lúc trước, cuối cùng cũng có chút sức lực để suy nghĩ đến hoàn cảnh của bản thân.
Lâm Thiên ngồi trên bậc cửa tiệm quan tài, ngậm một que củi mồi lửa trong miệng, không ngừng thở dài than thở.
Mình có lẽ là kẻ xui xẻo nhất trong hàng vạn người xuyên việt, vốn tưởng kiếp trước của mình đã đủ thảm rồi, không ngờ ký chủ mà mình xuyên qua này còn thảm hại hơn.
Nhưng dù sao đi nữa, nhập gia tùy tục, mình đã đến đây thì vẫn phải nghĩ cách sống sót mới được.
Ngay lúc Lâm Thiên định cùng Tiểu Hắc Tử ra ngoài săn thú.
Một người đàn ông trung niên đeo băng tang dẫn theo mấy người trẻ tuổi vội vã chạy đến trước cửa Lâm gia tiệm quan tài.
"Tiểu ca, cho ta một bộ quan tài gỗ sam loại tốt nhất, cha ta mất rồi."
Thấy có khách đến cửa, Lâm Thiên lập tức tỉnh táo tinh thần.
"Đại thúc ngài đừng vội, quan tài gỗ sam tạm thời hết hàng, hay là ngài cứ để lại chút tiền đặt cọc trước, mấy ngày nữa quay lại lấy hàng?"
Biết được tạm thời hết hàng, việc này dù khiến Lưu Sơn có chút không hài lòng, nhưng cả thị trấn cũng chỉ có Lâm gia tiệm quan tài này, nếu không mua ở đây thì chỉ có cách tốn nhiều công sức đi sang trấn bên cạnh mua. Vì vậy, sau một hồi do dự ngắn ngủi, Lưu Sơn vẫn đồng ý yêu cầu của Lâm Thiên.
Sau khi để lại ba trăm văn tiền, hai người lập giấy cam kết: Đôi bên hẹn ước ba ngày sau Lưu Sơn sẽ đến cửa lấy hàng.
Mà sau khi lập giấy cam kết, Lưu Sơn liền dẫn người thân bạn bè trở về.
Lâm Thiên vừa nhận được tiền, lập tức đi mua chịu một ít vật liệu gỗ, sau đó liền bắt đầu tăng ca làm quan tài.
Đây chính là mối làm ăn đầu tiên của hắn, nếu làm tốt, sau này cũng có thể dựa vào đó để tiếp tục giữ lấy biển hiệu Lâm gia tiệm quan tài, coi như từ đây đứng vững gót chân.
Nhưng nếu thất bại, e rằng sau này Lâm gia tiệm quan tài cũng sẽ sụp đổ hoàn toàn, Lâm Thiên thật sự sẽ phải dựa vào việc đi săn cùng Tiểu Hắc Tử để kiếm sống.
Cho nên hai ngày nay Lâm Thiên không dám lơ là chút nào, dù mệt mỏi đến đâu, hắn cũng đều cắn răng kiên trì làm cho xong.
Cũng may bây giờ chiếc quan tài này cuối cùng cũng sắp làm xong, với tiến độ hiện tại, việc hoàn thành trước khi giao hàng vào sáng mai chắc chắn không thành vấn đề.
Thế là Lâm Thiên, người đã mệt lả, vội tranh thủ thời gian ngồi xuống nghỉ ngơi một lát.
Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng hẳn, Lưu Sơn đã dẫn người tới cửa lấy hàng.
Mãi cho đến khi kiểm tra tỉ mỉ xong chiếc quan tài, Lưu Sơn mới xem như thở phào nhẹ nhõm.
Thì ra hôm đó sau khi trở về, Lưu Sơn mới nghe nói chuyện của Lâm gia tiệm quan tài: ông chủ ban đầu của tiệm đã gặp chuyện ngoài ý muốn, hiện tại cả cửa hàng chỉ còn lại một đứa bé mười mấy tuổi.
Nếu tay nghề của Lâm Thiên không tốt, làm quan tài không đạt chuẩn, đang khiêng mà quan tài vỡ tan thành từng mảnh làm rơi thi thể cha mình ra ngoài, thì đó thật là trò cười lớn.
Thế nhưng mình đã trả tiền đặt cọc, nếu cứ từ bỏ như vậy, ba trăm văn tiền đặt cọc đó bây giờ quả thật mình không nỡ bỏ.
Cho nên mấy ngày nay Lưu Sơn chỉ có thể cầu nguyện Lâm Thiên đã học được tay nghề tổ truyền của Lâm gia, nếu không thì phiền phức của mình sẽ lớn lắm. May mà cuối cùng Lâm Thiên đã không làm hắn thất vọng.
Trả nốt bảy trăm văn tiền còn lại, Lưu Sơn và mấy người liền mang quan tài vội vàng rời đi. Còn Lâm Thiên cũng coi như giải quyết được tình thế cấp bách, tạm thời không cần lo lắng về vấn đề cái đói nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận