Trường Sinh: Bắt Đầu Làm Quan Tài, Ta Dựa Vào Người Chết Tu Tiên

Chương 14: Huyết Linh quan tài

Ba bữa cơm ở nghĩa trang đều do người ngoài nhận thầu, cứ đến giờ cơm là sẽ có người đúng giờ mang đồ ăn tới.
Bữa sáng hôm nay là bánh bao lớn và cháo. Lâm Thiên vốn nghĩ một mình mình ăn tám cái bánh bao lớn đã là phi thường lắm rồi, nào ngờ kẻ lỗ mãng kia một mình lại ăn hết tận ba mươi cái bánh bao lớn.
Xem ra, ít nhất thì cơm nước ở nghĩa trang cũng tương đối khá.
Ăn sáng xong, mọi người vận động nhẹ một lát, rồi lập tức bắt đầu bận rộn với công việc của riêng mình.
Phân công công việc của mấy người cũng rất rõ ràng.
Trương lão đầu phụ trách ra ngoài kéo thi thể về, Lâm đạo trưởng phụ trách khử sát khí cho thi thể.
Trong nghĩa trang có rất nhiều thi thể của người chết đột tử, loại thi thể này oán khí rất nặng, dễ dàng trá thi, cho nên cần Lâm đạo trưởng khử sát khí xong mới có thể an táng.
Kẻ lỗ mãng thì phụ trách đào hố chôn người.
Còn Văn Tài thì phụ trách chế tác quan tài.
Nhiệm vụ hôm nay của Lâm Thiên là cùng Văn Tài lên núi đốn cây, sau đó quay về nghĩa trang chế tác quan tài.
Văn Tài thấy Lâm Thiên nghỉ ngơi cũng gần đủ rồi, liền bảo Lâm Thiên kéo xe ba gác cùng hắn lên núi.
Ban đầu Lâm Thiên còn tưởng Văn Tài sẽ khi dễ người mới đến như mình, nhưng lại phát hiện mình hoàn toàn là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử. Văn Tài không những không khi dễ mình, ngược lại còn chiếu cố mình rất nhiều.
Rất nhanh, hai người đã chặt đầy một xe vật liệu gỗ rồi quay về nghĩa trang.
Mà lúc bọn họ quay về nghĩa trang, Lý lão đầu cũng kéo bốn cỗ thi thể về tới nơi.
Trong bốn cỗ thi thể hôm nay, chỉ có một thi thể vô danh chết đột tử, ba thi thể còn lại đều là của người nghèo trong thành nhờ Lý lão đầu kéo về nghĩa trang an táng.
Đất đai xung quanh thành đô đều rất có giá trị, nhiều người mua không nổi mộ địa nên chỉ có thể đưa cho nghĩa trang một ít tiền, nhờ người của nghĩa trang giúp họ an táng.
Số tiền này cũng được xem là thu nhập ngoài định mức của đám người ở nghĩa trang, bất kể là ai nhận được tiền cũng đều phải chia cho những người còn lại một ít.
Tranh thủ lúc Lâm đạo trưởng đang khử sát khí cho thi thể chết đột tử, Lâm Thiên và Văn Tài bắt đầu chế tác quan tài.
Văn Tài thấy Lâm Thiên đang đóng quan tài đâu ra đấy, liền nói với hắn:
"Tiểu Thiên, mấy tên quỷ nghèo này không cần phải làm quan tài tốt như vậy đâu, ngươi cứ tùy tiện chặt mấy khúc gỗ, đóng thành hình cái hòm rồi bỏ người vào là được. Nếu cái nào cũng làm theo tiêu chuẩn quan tài thì việc của chúng ta sẽ không bao giờ làm xong mất."
Nghe người ta khuyên ăn cơm no, Lâm Thiên rất nhanh liền học theo dáng vẻ của Văn Tài đóng xong hai cái "quan tài".
"Tiểu Thiên, không ngờ ngươi làm việc lại nhanh như vậy, xem ra sau này ta khỏe hơn nhiều rồi."
Sau khi xử lý xong đám thi thể của ngày hôm nay, mấy người liền cùng nhau đến nhà ăn của nghĩa trang để ăn cơm trưa.
Cơm trưa ở nghĩa trang cũng rất khá, một món mặn một món chay, số lượng nhiều, đảm bảo ăn no. Lâm Thiên còn tìm một cái bát lấy thêm ít thức ăn mang về cho Vượng Tài.
Ban đầu Lâm Thiên còn hơi ngại ngùng, nhưng khi biết Lý lão đầu cũng nuôi chó theo cách này, Lâm Thiên liền cảm thấy không có gì phải ngại nữa. Dù sao cơm nước của bọn họ cũng là nhận thầu bên ngoài, nhiều một chút hay ít một chút cũng không sao.
Buổi chiều, kẻ lỗ mãng dẫn theo Bạch Thu Sinh lên núi chôn thi thể, còn Lâm Thiên thì được Văn Tài dẫn tới một nhà kho phía sau nghĩa trang.
"Tiểu Thiên, đây mới là công việc chủ yếu của chúng ta."
Lâm Thiên nhìn kỹ, phát hiện nơi này cất giữ những cỗ quan tài trông có vẻ bình thường. Lúc này Văn Tài nói tiếp.
"Tiểu Thiên, lẽ nào ngươi không tò mò vì sao nghĩa trang chúng ta lại thu hút nhiều người có quan hệ đến vậy sao? Coi như chúng ta ăn lương nhà nước, nhưng một tháng một trăm văn tiền lương thì có mấy đứa con em thế gia thèm để vào mắt chứ?"
"Tài ca, vậy ngươi nói bọn họ đến đây vì cái gì?"
Văn Tài không trả lời thẳng, mà mở một cánh cửa ngầm rồi dẫn Lâm Thiên đi vào.
Văn Tài chỉ vào một cỗ quan tài màu đỏ chưa hoàn thành bên trong, nhỏ giọng nói:
"Vì cái này."
"Cỗ quan tài này được chế tác từ một loại vật liệu tên là Huyết Linh mộc."
"Huyết Linh mộc là do cây cối bình thường hấp thu tinh huyết của người chết rồi dị biến mà thành. Cho dù khu mai táng của nghĩa trang chúng ta lớn như vậy, nhưng số lượng Huyết Linh mộc đào được hàng năm cũng không nhiều."
"Quan tài làm từ Huyết Linh mộc có thể giữ thi thể bất hủ. Đối với những người có quyền thế mà nói, loại quan tài này còn được ưa chuộng hơn nhiều so với quan tài làm bằng tơ vàng gỗ trinh nam. Một cỗ quan tài làm bằng Huyết Linh mộc thường có thể bán được giá cao tới mấy vạn lượng bạc, mà dù vậy vẫn luôn cung không đủ cầu."
"Khoản tiền hoa hồng chia từ việc bán quan tài Huyết Linh mộc hàng năm mới là nguồn thu nhập chính của người trong nghĩa trang chúng ta."
"Đến cuối năm, những người đóng quan tài như hai chúng ta có thể nhận được mấy trăm lượng bạc tiền hoa hồng, giống như đám người có quan hệ kia vậy."
"Có số tiền đó, chưa đầy hai năm là tiểu Thiên ngươi có thể mua nhà, mua đất, cưới vợ rồi."
Nghe Văn Tài nói xong, Lâm Thiên không khỏi thốt lên:
"Tài ca, vậy đây là chuyện tốt mà! Ai mà không muốn kiếm nhiều tiền một chút chứ? Thật không ngờ nghĩa trang chúng ta lại kiếm tiền như vậy."
Nhìn vẻ mặt hưng phấn của Lâm Thiên, Văn Tài do dự hồi lâu mới cắn răng nói với hắn:
"Ai dà, vốn dĩ ta không muốn nói cho ngươi biết, nhưng ta vẫn không nỡ lòng nào. Thôi, ta sẽ nói cho ngươi biết cả tác hại của Huyết Linh mộc này luôn."
"Tiểu Thiên, ngươi thấy ta bao nhiêu tuổi?"
Lâm Thiên sững sờ mấy giây rồi mới đáp:
"Nhìn dáng vẻ Tài ca, chắc cũng ngoài ba mươi thôi."
"Tiểu Thiên, ngươi nói vậy là có chút không thành thật rồi. Với bộ dạng bây giờ của ta, sợ là nói năm mươi tuổi cũng không quá đáng."
"Nhưng ngươi có biết không, năm nay ta mới chỉ hai mươi tám tuổi thôi."
"Mười năm trước, ta đây ngoại trừ chiều cao ra, nói về vẻ ngoài thì cũng tương xứng với tiểu Thiên ngươi đấy."
"Mà sở dĩ chỉ trong mười năm ngắn ngủi ta lại biến thành bộ dạng quỷ quái này, tất cả đều là vì Huyết Linh mộc."
"Khi gia công Huyết Linh mộc, nó sẽ từ từ hấp thu sinh cơ của chúng ta, khiến chúng ta nhanh già đi. Ta ở đây làm quan tài mười năm, lại tương đương với già đi ba mươi tuổi."
"Tiểu Thiên, bây giờ ngươi đã biết tác dụng phụ của Huyết Linh mộc, ngươi còn muốn cùng ta làm quan tài nữa không?"
Sau khi biết tất cả chuyện này, có lẽ người khác sẽ đối với đặc tính này của Huyết Linh mộc mà kính nhi viễn chi, nhưng đối với Lâm Thiên mà nói, việc này căn bản không phải là vấn đề gì lớn, dù sao mình có thể trường sinh, chính là không bao giờ thiếu sinh cơ.
Để đánh lừa Văn Tài, Lâm Thiên cố ý tỏ vẻ do dự.
Hồi lâu sau, Lâm Thiên mới lộ vẻ mặt đưa đám đáp lại:
"Tài ca, ta nguyện ý theo ngươi làm quan tài. Ta sợ nghèo, ta tình nguyện chết già cũng không muốn chết vì nghèo."
Bạn cần đăng nhập để bình luận