Tinh Lộ Tiên Tung
Chương 60: Tứ Tượng người tới
Ba người đó không để ý đến người Âm gia xung quanh, nghênh ngang đi về phía bệ đá.
"Đó là linh cầm, chẳng lẽ là người Tứ Tượng môn?"
Trên bệ đá, có người kinh hô lên.
Những lão giả ngồi trên ghế không khỏi nhìn nhau, dường như vô cùng bất ngờ.
"Đi thôi, có khách quý đến, mọi người cùng đi đón."
Âm Linh Lung cũng đầy mặt hồ nghi, nhưng sau khi suy nghĩ, liền quyết định đứng dậy, dẫn theo Vương Vũ tiến lên nghênh đón.
Các lão giả khác liếc nhìn nhau, rồi cũng giữ im lặng, theo sau.
Ba người tới, hai người phía trước đang thấp giọng nói chuyện với nhau, người sau cùng đi theo phía sau, mặt mỉm cười.
"Dư gia chủ, vị đạo hữu này là..."
Vừa đi đến dưới bệ đá, Âm Linh Lung nhìn rõ hai người phía trước, khẽ gật đầu với trung niên nam tử mặc áo choàng, sau đó hơi cúi người thi lễ với nam tử mặt trắng tầm ba mươi tuổi bên trái.
"Tại hạ Thạch Hải, hiện là chấp sự ngoại môn của Tứ Tượng môn, lần này không mời mà tới, hy vọng Âm gia chủ đừng trách."
Nam tử mặt trắng khẽ lướt ánh mắt qua dung mạo kinh người của Âm Linh Lung, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc, sau đó ôm quyền nói.
"Nguyên lai thật sự là thượng tông chấp sự, Âm gia có chút thất lễ, mau mời nhập tọa."
Mặc dù đã đoán trước, nhưng trong lòng Âm Linh Lung vẫn trầm xuống, nàng nghiêng người nhường lối, sau lưng đám Âm gia tộc nhân, đều cung kính thi lễ.
Vương Vũ khi hành lễ, ánh mắt không khỏi rơi vào người sau cùng.
Đó là một thanh niên tầm 25 đến 26 tuổi, mặc trường bào màu lam, khuôn mặt bình thường, thần sắc ôn hòa, cho người ta cảm giác trầm ổn kiên nghị.
Đây chính là Dư Hiếu Minh!
Tựa hồ cảm nhận được ánh nhìn của Vương Vũ, thanh niên liền liếc mắt qua.
Vương Vũ và hắn nhìn nhau.
Dư Hiếu Minh bỗng nhiên cười, lộ ra một hàm răng trắng như tuyết.
Vương Vũ con ngươi khẽ co rút lại.
Chẳng hiểu vì sao, người này lại cho hắn một cảm giác vô cùng nguy hiểm.
Lúc này, người Âm gia đã vây quanh Thạch Hải đi lên bệ đá.
"Ta lần này tới cũng là trùng hợp, bởi vì Dư gia chủ dùng lệnh bài gia tộc, đề cử Dư Hiếu Minh vào bản tông tham gia khảo thí nhập tông. Khi đến Dư gia, ta nghe Dư gia chủ nói rằng Dư Hiếu Minh dự định ở rể Âm gia, còn muốn cùng một người khác tỷ thí để quyết định chuyện hôn sự.
Ha ha, ta người này không có sở thích gì lớn, chỉ thích xem náo nhiệt, hơn nữa năng lực thực chiến cũng là một phần trong khảo nghiệm nhập tông, nên để Dư đạo hữu dẫn ta cùng đến. Không biết Âm gia có ai muốn đấu với Dư Hiếu Minh?"
Thạch Hải ngồi xuống chủ vị mà Âm Linh Lung nhường ra, mỉm cười hỏi đám người Âm gia.
"Vãn bối Vương Vũ, gặp qua Thạch chấp sự."
Vương Vũ bước ra từ phía sau Âm Linh Lung, cúi người hành lễ.
"Ngươi họ Vương, không phải người Âm gia? Tại sao lại đại diện Âm gia tỷ thí với Dư Hiếu Minh?"
Thạch Hải đánh giá Vương Vũ vài lần, nhìn như vô tình hỏi.
"Vãn bối là vị hôn phu của Linh Lung, Dư đạo hữu muốn hoành đao đoạt ái, tại hạ không thể không chiến."
Vương Vũ bình tĩnh trả lời.
"A, ta làm sao nghe nói, Dư Hiếu Minh đã sớm có ý định ở rể Âm gia, ngươi lại là người cướp đi ý trung nhân của hắn."
Thạch Hải cười ha hả nói.
"Thạch chấp sự, khi nào ta thành ý trung nhân của Dư Hiếu Minh?"
Âm Linh Lung nghe vậy, nhướng mày, nhìn thẳng Thạch Hải hỏi.
"Linh Lung cô nương, từ khi gặp ngươi năm năm trước, ta đã nhất kiến chung tình, vô cùng ngưỡng mộ, nói ngươi là ý trung nhân của ta cũng không có gì quá đáng."
Dư Hiếu Minh đối diện nhàn nhạt giải thích.
Dư gia chủ đứng bên cạnh mỉm cười, không nói gì.
"Ngươi..."
Âm Linh Lung tức giận, sắc mặt biến đổi, vừa định quát lớn thì lại bị Thạch Hải giơ tay ngăn lại.
"Âm gia chủ, ta mặc kệ quan hệ giữa các ngươi trước kia ra sao, từng có ước định gì. Nhưng lần này ta tới đây chỉ là để xem cuộc tỷ thí này, nên bản chấp sự hỏi Âm gia chủ một câu, hiện tại có phải ai thắng cuộc tỷ thí này sẽ là phu quân của ngươi, có thể ở rể Âm gia hay không?"
Thạch Hải nhìn chằm chằm vào Âm Linh Lung, thâm ý sâu sắc hỏi.
Vương Vũ nghe vậy, hơi nhướng mày, nhìn thật sâu Thạch Viễn Hải một chút.
"Không sai, ai có thể thắng tỷ thí này, người đó sẽ là Âm Linh Lung như ý lang quân."
Âm Linh Lung dường như ý thức được điều gì, sắc mặt hơi tái nhợt, nhưng vẫn cắn chặt răng ngà, trả lời một cách cứng cỏi.
"Tốt, rất tốt, vậy ta làm chấp sự ngoại môn Tứ Tượng môn, sẽ đại diện Tứ Tượng môn chứng kiến tỷ thí lần này, nghĩ rằng dù ai thắng cũng sẽ để lại một đoạn giai thoại cho tu tiên giới Thông Châu. Cuộc tỷ thí này có thể bắt đầu, ta thật không đợi nổi nữa rồi."
Thạch Hải mặt giãn ra, cười to và vỗ tay liên tục.
Người Âm gia thấy vậy, không khỏi châu đầu ghé tai, xì xào bàn tán.
Âm Linh Lung và Dư gia chủ liếc nhìn nhau, đều không có ý phản đối.
Sau đó, Vương Vũ và Dư Hiếu Minh cùng bước xuống bệ đá, đi vào giữa võ trường.
Vương Vũ trong tay dẫn theo một thanh trường đao xanh mờ.
Đây là binh khí mà Âm Linh Lung cố ý tìm trong bảo khố Âm gia hai ngày trước.
Theo lời Âm Linh Lung, thanh Thanh Phong đao này ngoài việc được làm từ vật liệu quý hiếm, nhẹ nhàng linh hoạt và kiên cố, thì bề mặt không có khắc bất kỳ pháp văn nào, cho nên không tính là pháp khí.
Ở đối diện, Dư Hiếu Minh hai tay trống trơn, thần sắc nhàn nhã đứng đó.
Vương Vũ nhớ lại những tin tức mà Âm Linh Lung thu thập về đối phương, ánh mắt lóe lên.
"Song phương không được sử dụng phù lục và đan dược, không được rời khỏi khu vực võ trường, chỉ được dùng một pháp khí, binh khí thông thường thì không hạn chế. Không được lấy tính mạng đối phương, ai chủ động nhận thua hoặc mất khả năng chiến đấu là thua."
"Tỷ thí bắt đầu!"
Một nam tử Âm gia phiêu phù trên không trung võ trường tuyên bố, tỷ thí chính thức bắt đầu.
Vương Vũ cầm trường đao quét ngang trước người, vừa định ra tay, lại bị thanh niên đối diện ngắt lời.
"Vương đạo hữu, ta nghe nói ngươi có lực lượng vượt trội, đã thức tỉnh huyết mạch nhục thân, có phải không?"
"Đúng vậy, thì sao?"
Vương Vũ không ngạc nhiên, trả lời nhẹ nhàng.
Để thuyết phục người Âm gia, Âm Linh Lung chắc chắn đã nói về việc hắn là người giác tỉnh huyết mạch, nên đối phương biết điều này cũng không lạ.
"Thật trùng hợp, Dư mỗ cũng đã thức tỉnh huyết mạch, và cũng là huyết mạch nhục thân. Vậy ngươi thấy thế nào, để thể hiện sức mạnh huyết mạch của chúng ta, không bằng ngươi công, ta thủ?"
Dư Hiếu Minh mỉm cười, nói một câu khiến Vương Vũ sững sờ.
"Ý ngươi là chỉ phòng thủ, sẽ không phản kích?"
Vương Vũ bình tĩnh lại, kinh ngạc hỏi.
"Đúng vậy, chính là ý này. Dư mỗ tự nhận huyết mạch chi lực của mình khá mạnh trong phòng thủ, trong Thông Châu cùng giai thì không ai có thể phá vỡ phòng thủ của ta. Đương nhiên, vì tu vi của chúng ta còn thấp, nên cũng cần có thời gian giới hạn.
Như vậy đi, trong thời gian một nén nhang, nếu ngươi có thể phá được phòng thủ của ta, làm ta bị trọng thương, thì coi như ta thua. Ngược lại, thì ta thắng."
Dư Hiếu Minh nhìn Vương Vũ, ung dung nói.
"Có chút thú vị, ta cũng rất tin tưởng vào sức mạnh của mình. Rất tốt, quyết định vậy đi."
Vương Vũ ngạc nhiên nhìn thanh niên đối diện một lúc, bỗng nở nụ cười lạnh và đáp ứng.
Võ trường xung quanh, đám người Âm gia và những người trên bệ đá nghe xong cuộc đối thoại của hai người, đều trợn mắt há hốc mồm...
"Đó là linh cầm, chẳng lẽ là người Tứ Tượng môn?"
Trên bệ đá, có người kinh hô lên.
Những lão giả ngồi trên ghế không khỏi nhìn nhau, dường như vô cùng bất ngờ.
"Đi thôi, có khách quý đến, mọi người cùng đi đón."
Âm Linh Lung cũng đầy mặt hồ nghi, nhưng sau khi suy nghĩ, liền quyết định đứng dậy, dẫn theo Vương Vũ tiến lên nghênh đón.
Các lão giả khác liếc nhìn nhau, rồi cũng giữ im lặng, theo sau.
Ba người tới, hai người phía trước đang thấp giọng nói chuyện với nhau, người sau cùng đi theo phía sau, mặt mỉm cười.
"Dư gia chủ, vị đạo hữu này là..."
Vừa đi đến dưới bệ đá, Âm Linh Lung nhìn rõ hai người phía trước, khẽ gật đầu với trung niên nam tử mặc áo choàng, sau đó hơi cúi người thi lễ với nam tử mặt trắng tầm ba mươi tuổi bên trái.
"Tại hạ Thạch Hải, hiện là chấp sự ngoại môn của Tứ Tượng môn, lần này không mời mà tới, hy vọng Âm gia chủ đừng trách."
Nam tử mặt trắng khẽ lướt ánh mắt qua dung mạo kinh người của Âm Linh Lung, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc, sau đó ôm quyền nói.
"Nguyên lai thật sự là thượng tông chấp sự, Âm gia có chút thất lễ, mau mời nhập tọa."
Mặc dù đã đoán trước, nhưng trong lòng Âm Linh Lung vẫn trầm xuống, nàng nghiêng người nhường lối, sau lưng đám Âm gia tộc nhân, đều cung kính thi lễ.
Vương Vũ khi hành lễ, ánh mắt không khỏi rơi vào người sau cùng.
Đó là một thanh niên tầm 25 đến 26 tuổi, mặc trường bào màu lam, khuôn mặt bình thường, thần sắc ôn hòa, cho người ta cảm giác trầm ổn kiên nghị.
Đây chính là Dư Hiếu Minh!
Tựa hồ cảm nhận được ánh nhìn của Vương Vũ, thanh niên liền liếc mắt qua.
Vương Vũ và hắn nhìn nhau.
Dư Hiếu Minh bỗng nhiên cười, lộ ra một hàm răng trắng như tuyết.
Vương Vũ con ngươi khẽ co rút lại.
Chẳng hiểu vì sao, người này lại cho hắn một cảm giác vô cùng nguy hiểm.
Lúc này, người Âm gia đã vây quanh Thạch Hải đi lên bệ đá.
"Ta lần này tới cũng là trùng hợp, bởi vì Dư gia chủ dùng lệnh bài gia tộc, đề cử Dư Hiếu Minh vào bản tông tham gia khảo thí nhập tông. Khi đến Dư gia, ta nghe Dư gia chủ nói rằng Dư Hiếu Minh dự định ở rể Âm gia, còn muốn cùng một người khác tỷ thí để quyết định chuyện hôn sự.
Ha ha, ta người này không có sở thích gì lớn, chỉ thích xem náo nhiệt, hơn nữa năng lực thực chiến cũng là một phần trong khảo nghiệm nhập tông, nên để Dư đạo hữu dẫn ta cùng đến. Không biết Âm gia có ai muốn đấu với Dư Hiếu Minh?"
Thạch Hải ngồi xuống chủ vị mà Âm Linh Lung nhường ra, mỉm cười hỏi đám người Âm gia.
"Vãn bối Vương Vũ, gặp qua Thạch chấp sự."
Vương Vũ bước ra từ phía sau Âm Linh Lung, cúi người hành lễ.
"Ngươi họ Vương, không phải người Âm gia? Tại sao lại đại diện Âm gia tỷ thí với Dư Hiếu Minh?"
Thạch Hải đánh giá Vương Vũ vài lần, nhìn như vô tình hỏi.
"Vãn bối là vị hôn phu của Linh Lung, Dư đạo hữu muốn hoành đao đoạt ái, tại hạ không thể không chiến."
Vương Vũ bình tĩnh trả lời.
"A, ta làm sao nghe nói, Dư Hiếu Minh đã sớm có ý định ở rể Âm gia, ngươi lại là người cướp đi ý trung nhân của hắn."
Thạch Hải cười ha hả nói.
"Thạch chấp sự, khi nào ta thành ý trung nhân của Dư Hiếu Minh?"
Âm Linh Lung nghe vậy, nhướng mày, nhìn thẳng Thạch Hải hỏi.
"Linh Lung cô nương, từ khi gặp ngươi năm năm trước, ta đã nhất kiến chung tình, vô cùng ngưỡng mộ, nói ngươi là ý trung nhân của ta cũng không có gì quá đáng."
Dư Hiếu Minh đối diện nhàn nhạt giải thích.
Dư gia chủ đứng bên cạnh mỉm cười, không nói gì.
"Ngươi..."
Âm Linh Lung tức giận, sắc mặt biến đổi, vừa định quát lớn thì lại bị Thạch Hải giơ tay ngăn lại.
"Âm gia chủ, ta mặc kệ quan hệ giữa các ngươi trước kia ra sao, từng có ước định gì. Nhưng lần này ta tới đây chỉ là để xem cuộc tỷ thí này, nên bản chấp sự hỏi Âm gia chủ một câu, hiện tại có phải ai thắng cuộc tỷ thí này sẽ là phu quân của ngươi, có thể ở rể Âm gia hay không?"
Thạch Hải nhìn chằm chằm vào Âm Linh Lung, thâm ý sâu sắc hỏi.
Vương Vũ nghe vậy, hơi nhướng mày, nhìn thật sâu Thạch Viễn Hải một chút.
"Không sai, ai có thể thắng tỷ thí này, người đó sẽ là Âm Linh Lung như ý lang quân."
Âm Linh Lung dường như ý thức được điều gì, sắc mặt hơi tái nhợt, nhưng vẫn cắn chặt răng ngà, trả lời một cách cứng cỏi.
"Tốt, rất tốt, vậy ta làm chấp sự ngoại môn Tứ Tượng môn, sẽ đại diện Tứ Tượng môn chứng kiến tỷ thí lần này, nghĩ rằng dù ai thắng cũng sẽ để lại một đoạn giai thoại cho tu tiên giới Thông Châu. Cuộc tỷ thí này có thể bắt đầu, ta thật không đợi nổi nữa rồi."
Thạch Hải mặt giãn ra, cười to và vỗ tay liên tục.
Người Âm gia thấy vậy, không khỏi châu đầu ghé tai, xì xào bàn tán.
Âm Linh Lung và Dư gia chủ liếc nhìn nhau, đều không có ý phản đối.
Sau đó, Vương Vũ và Dư Hiếu Minh cùng bước xuống bệ đá, đi vào giữa võ trường.
Vương Vũ trong tay dẫn theo một thanh trường đao xanh mờ.
Đây là binh khí mà Âm Linh Lung cố ý tìm trong bảo khố Âm gia hai ngày trước.
Theo lời Âm Linh Lung, thanh Thanh Phong đao này ngoài việc được làm từ vật liệu quý hiếm, nhẹ nhàng linh hoạt và kiên cố, thì bề mặt không có khắc bất kỳ pháp văn nào, cho nên không tính là pháp khí.
Ở đối diện, Dư Hiếu Minh hai tay trống trơn, thần sắc nhàn nhã đứng đó.
Vương Vũ nhớ lại những tin tức mà Âm Linh Lung thu thập về đối phương, ánh mắt lóe lên.
"Song phương không được sử dụng phù lục và đan dược, không được rời khỏi khu vực võ trường, chỉ được dùng một pháp khí, binh khí thông thường thì không hạn chế. Không được lấy tính mạng đối phương, ai chủ động nhận thua hoặc mất khả năng chiến đấu là thua."
"Tỷ thí bắt đầu!"
Một nam tử Âm gia phiêu phù trên không trung võ trường tuyên bố, tỷ thí chính thức bắt đầu.
Vương Vũ cầm trường đao quét ngang trước người, vừa định ra tay, lại bị thanh niên đối diện ngắt lời.
"Vương đạo hữu, ta nghe nói ngươi có lực lượng vượt trội, đã thức tỉnh huyết mạch nhục thân, có phải không?"
"Đúng vậy, thì sao?"
Vương Vũ không ngạc nhiên, trả lời nhẹ nhàng.
Để thuyết phục người Âm gia, Âm Linh Lung chắc chắn đã nói về việc hắn là người giác tỉnh huyết mạch, nên đối phương biết điều này cũng không lạ.
"Thật trùng hợp, Dư mỗ cũng đã thức tỉnh huyết mạch, và cũng là huyết mạch nhục thân. Vậy ngươi thấy thế nào, để thể hiện sức mạnh huyết mạch của chúng ta, không bằng ngươi công, ta thủ?"
Dư Hiếu Minh mỉm cười, nói một câu khiến Vương Vũ sững sờ.
"Ý ngươi là chỉ phòng thủ, sẽ không phản kích?"
Vương Vũ bình tĩnh lại, kinh ngạc hỏi.
"Đúng vậy, chính là ý này. Dư mỗ tự nhận huyết mạch chi lực của mình khá mạnh trong phòng thủ, trong Thông Châu cùng giai thì không ai có thể phá vỡ phòng thủ của ta. Đương nhiên, vì tu vi của chúng ta còn thấp, nên cũng cần có thời gian giới hạn.
Như vậy đi, trong thời gian một nén nhang, nếu ngươi có thể phá được phòng thủ của ta, làm ta bị trọng thương, thì coi như ta thua. Ngược lại, thì ta thắng."
Dư Hiếu Minh nhìn Vương Vũ, ung dung nói.
"Có chút thú vị, ta cũng rất tin tưởng vào sức mạnh của mình. Rất tốt, quyết định vậy đi."
Vương Vũ ngạc nhiên nhìn thanh niên đối diện một lúc, bỗng nở nụ cười lạnh và đáp ứng.
Võ trường xung quanh, đám người Âm gia và những người trên bệ đá nghe xong cuộc đối thoại của hai người, đều trợn mắt há hốc mồm...
Bạn cần đăng nhập để bình luận