Tinh Lộ Tiên Tung
Chương 121: Thật chuyển đệ tử
"Pháp thuật đệ nhất? Vị Thất Diệu tiền bối này tu vi đến đâu mà dám tuyên bố như vậy?"
Vương Vũ nghe xong, không khỏi ngẩn người.
"Thất Diệu thượng nhân là đại tu sĩ Trúc Cơ kỳ, cũng là Đường chủ Pháp thuật đường của Thiên Trúc giáo, nghe nói trời sinh đã có 'Pháp tuệ chi tâm', có thể dễ dàng lĩnh hội pháp thuật linh văn, nắm giữ trên trăm loại pháp thuật khác nhau, đơn thuần về sự tinh diệu khi thi pháp thì toàn bộ Đại Minh phủ cũng không có mấy người bì kịp.
Lần này Thất Diệu thượng nhân đến đây, là do hai nhà lão tổ bên trên muốn tăng cường liên hệ giữa hai tông, nên quyết định phái tu sĩ cấp cao sang giảng pháp, nghe nói sau này có thể để đệ tử hai nhà sang môn phái đối phương giao lưu học nghệ, nhưng không biết có thực hiện được hay không."
Tây Môn Mi rõ ràng nắm rất rõ tin tức, tuôn ra một tràng dài.
"Vị Thất Diệu tiền bối này danh tiếng về pháp thuật lớn như vậy, ta cũng muốn đi nghe thử, nhưng không biết ở đâu, khi nào bắt đầu?"
Vương Vũ có chút động lòng.
Mấy năm nay, hắn cũng từng đi nghe tu sĩ Trúc Cơ giảng pháp công khai vài lần, quả thực thu được không ít lợi ích.
"Với danh tiếng của Thất Diệu thượng nhân, buổi giảng pháp của lão nhân gia hẳn sẽ rất được chào đón, hơn nữa còn công khai cho đệ tử nội môn, nghe nói ngay cả chân truyền cũng dự định đến nghe, ngươi nên đi sớm một chút, giành chỗ tốt. Thời gian giảng pháp là ba ngày nữa, địa điểm tại Thụ Pháp đại điện mới xây."
Tây Môn Mi cười nói thời gian địa điểm xong, liền cắt đứt truyền tin.
Vương Vũ lặng lẽ ghi nhớ trong lòng, cất mâm tròn đi, tiếp tục tu luyện.
Ba ngày sau, trước một thạch điện to lớn mới xây trên sườn núi.
Các đệ tử nội môn của Tứ Tượng môn lần lượt bay đến, đáp xuống quảng trường trước đại điện, sau đó nghiêm nghị bước vào trong.
Vương Vũ cũng cưỡi một con chim máy, chậm rãi đáp xuống, nhưng vừa nhảy xuống, liền nghe thấy phía sau có tiếng gọi "Vương sư đệ".
Vương Vũ ngẩn ra, quay đầu nhìn lại, mới phát hiện cách đó không xa có một người vừa nhảy xuống khỏi một chiếc phi thuyền nhỏ, đang tươi cười đi tới.
"Vạn sư huynh, thật là trùng hợp, ngươi cũng đến nghe Thất Diệu tiền bối giảng pháp à."
Vương Vũ nhận ra thanh niên có ngũ quan bình thường trước mặt, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, chắp tay nói.
Người này chính là "Vạn Sơn sư huynh", trước đây là lái buôn ở tiểu nội phường thị của Tứ Tượng môn.
Hắn có thể trở thành học đồ của Tôn đại sư, cũng là nhờ vị này giới thiệu.
Nhưng sau khi hắn tu luyện thuật luyện khí sơ thành, thông qua Tôn đại sư bán ra không ít pháp khí cấp thấp, vị Vạn sư huynh này đã từng tìm đến, muốn sau khi ước định mười năm của hắn và Tôn đại sư kết thúc, sẽ giao dịch bán pháp khí sau này cho hắn.
Lúc đó, mặc dù Vương Vũ không đồng ý, nhưng cũng không từ chối, chỉ nói đến lúc đó tính sau, nhưng sau đó, mỗi lần gặp Vạn sư huynh, đối phương đều rất nhiệt tình, thậm chí còn miễn phí tặng hắn một số tin tức không quan trọng trong môn phái.
"Thất Diệu thượng nhân giảng pháp, chỉ cần là sư huynh đệ nào trong tông môn không bế quan hay làm nhiệm vụ thì đều sẽ đến nghe. Đúng rồi, Vương sư đệ, ta nghe nói lần trước ngươi làm nhiệm vụ rất nguy hiểm, ngay cả Chúc đại sư và một vị sư bá Trúc Cơ cũng bỏ mạng ở đó."
Vạn Sơn nhiệt tình chắp tay nói.
"Nhiệm vụ lần đó đúng là hơi... Nếu không phải tu vi ta thấp, vốn không phải mục tiêu của Ma Đạo, thì e là không thể sống sót chạy về Tĩnh Châu."
Vương Vũ thở dài, bất đắc dĩ đáp.
"Ta nghe nói, Vương sư đệ là cùng Tây Môn sư muội trở về, có thật không vậy?"
Vạn Sơn đột nhiên hạ thấp giọng, thần bí hỏi.
"Đúng là như thế, sao vậy, Vạn sư huynh rất để ý Tây Môn sư tỷ sao?"
Vương Vũ nghe vậy, ánh mắt lóe lên.
"Ha ha, ta chỉ có thể nói cho sư đệ, lai lịch của Tây Môn sư muội không đơn giản đâu. Nhiệm vụ lần này của sư đệ tuy nguy hiểm, nhưng có thể kết giao với Tây Môn sư muội thì cũng coi như là trong họa có phúc."
Vạn Sơn cười đáp.
Vương Vũ tuy đã sớm đoán được, nhưng nghe xong vẫn có chút chuyển động trong lòng . "Đi thôi, Vương sư đệ, chúng ta vào trong tìm chỗ ngồi trước. Buổi giảng pháp của Thất Diệu thượng nhân, ngay cả đệ tử Thiên Trúc giáo cũng khó lòng nghe được."
Lúc này, Vạn Sơn đã kéo Vương Vũ đi vào trong đại điện.
Hai người bước vào trong, nhìn thấy bên trong rộng chừng trăm trượng, trên mặt đất lát đầy gạch đá màu xám trắng, phía trước có một bệ cao làm bằng bạch ngọc, phía dưới là những băng ghế đá thưa thớt, mỗi cái cách nhau hơn một trượng.
Trên những băng ghế đá này đã có gần một nửa là người ngồi, khoảng hơn trăm người, Vương Vũ và Vạn Sơn tìm một chỗ không quá bắt mắt nhưng cũng không xa bệ đá, ngồi xuống.
Vương Vũ nhìn bệ đá trống trơn, biết vị Thất Diệu thượng nhân kia chưa đến, lúc này liếc mắt nhìn xung quanh.
Chỉ thấy những đệ tử nội môn đang ngồi đều mặc đồng phục bốn màu, trong đó đại đa số là người lạ mặt, chỉ có một số ít quen mặt, còn có thể gọi tên thì chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Nhưng kỳ quái là, tại một hàng ghế đá gần bệ đá nhất lại chỉ có hai người ngồi lẻ loi.
Hai người này cách nhau rất xa, cũng không có ý định nói chuyện với nhau.
Một người là nam tử khoảng ba mươi tuổi mặc hắc bào, mặt vuông chữ điền, nhưng lại có bốn con ngươi, chỉ ngồi trên băng ghế và lặng lẽ vuốt một con rùa vàng trong tay.
Một người là thiếu phụ mặc váy đỏ, tuổi chừng hai bảy hai tám, tóc đen xoăn, da trắng như tuyết, khóe miệng có nốt ruồi đen, nhưng vẻ mặt lại lười biếng, trên vai còn đậu một con chim nhỏ nhiều màu sắc.
"Kia là Lý Ngôn, truyền nhân của Huyền Vũ sơn và Vân Thiến, truyền nhân của Chu Tước sơn , bọn họ là hai trong số mười hai truyền nhân... à không, chín đại truyền nhân của bổn môn, cũng là người của hai gia tộc lớn nhất bổn môn, Lý gia và Vân gia.
Nhưng kỳ lạ là, ta nghe nói hai vị đại truyền nhân này đã bắt đầu bế quan, chuẩn bị đột phá tiểu cảnh giới, sao buổi giảng pháp của Thất Diệu thượng nhân lại dẫn cả hai người xuất quan chứ. Ta nhớ hai người bọn họ, một người giỏi khu thú, một người nổi tiếng về pháp khí, đều không am hiểu pháp thuật."
Vạn Sơn ngồi bên cạnh thấp giọng giới thiệu cho Vương Vũ , đồng thời không khỏi lắc đầu kỳ quái.
Nghe nói hai người này chính là đệ tử chân truyền trong truyền thuyết, Vương Vũ không khỏi nhìn thêm vài lần.
Phải biết rằng, đệ tử chân truyền khác với đệ tử nội ngoại môn, mỗi mạch chỉ có ba truyền nhân, đều là những hạt giống tiềm năng nhất trong nội môn có khả năng đột phá Kim Đan, hơn nữa, trong số các truyền nhân, dù là Trúc Cơ hay chưa thì đều cùng thế hệ với đệ tử nội ngoại môn.
Tuy nhiên, yêu cầu của tông môn đối với đệ tử chân truyền cũng cực kỳ cao, dù là tư chất tu luyện hay tâm tính thì đều phải là nhân tuyển xuất sắc nhất, nếu xuất hiện đệ tử ưu tú hơn hoặc nội công trong thời gian nhất định không có tiến triển rõ rệt, thì sẽ lập tức bị tước danh hiệu truyền nhân, trở thành đệ tử bình thường hoặc là trưởng lão.
Không biết có phải cảm nhận được gì hay không, đột nhiên nữ tử váy đỏ quay đầu lại nhìn, vừa vặn bắt gặp ánh mắt của Vương Vũ .
Vương Vũ hơi giật mình, nhưng lập tức lúng túng nở nụ cười.
Vân Thiến thấy là thanh niên xa lạ, cũng không để ý, lại quay đầu đi chỗ khác.
Lúc này, lại có hơn hai mươi tên đệ tử nội môn lần lượt bước vào đại điện, khiến bên trong đã chật kín gần một nửa.
Đúng lúc này, bỗng truyền đến tiếng ồn ào từ cổng đại điện, rất nhiều đệ tử nội môn không nhịn được quay đầu nhìn lại.
Vương Vũ cũng tò mò nhìn sang, nhưng ngay sau khi nhìn rõ, lập tức mắt chữ O mồm chữ A...
Vương Vũ nghe xong, không khỏi ngẩn người.
"Thất Diệu thượng nhân là đại tu sĩ Trúc Cơ kỳ, cũng là Đường chủ Pháp thuật đường của Thiên Trúc giáo, nghe nói trời sinh đã có 'Pháp tuệ chi tâm', có thể dễ dàng lĩnh hội pháp thuật linh văn, nắm giữ trên trăm loại pháp thuật khác nhau, đơn thuần về sự tinh diệu khi thi pháp thì toàn bộ Đại Minh phủ cũng không có mấy người bì kịp.
Lần này Thất Diệu thượng nhân đến đây, là do hai nhà lão tổ bên trên muốn tăng cường liên hệ giữa hai tông, nên quyết định phái tu sĩ cấp cao sang giảng pháp, nghe nói sau này có thể để đệ tử hai nhà sang môn phái đối phương giao lưu học nghệ, nhưng không biết có thực hiện được hay không."
Tây Môn Mi rõ ràng nắm rất rõ tin tức, tuôn ra một tràng dài.
"Vị Thất Diệu tiền bối này danh tiếng về pháp thuật lớn như vậy, ta cũng muốn đi nghe thử, nhưng không biết ở đâu, khi nào bắt đầu?"
Vương Vũ có chút động lòng.
Mấy năm nay, hắn cũng từng đi nghe tu sĩ Trúc Cơ giảng pháp công khai vài lần, quả thực thu được không ít lợi ích.
"Với danh tiếng của Thất Diệu thượng nhân, buổi giảng pháp của lão nhân gia hẳn sẽ rất được chào đón, hơn nữa còn công khai cho đệ tử nội môn, nghe nói ngay cả chân truyền cũng dự định đến nghe, ngươi nên đi sớm một chút, giành chỗ tốt. Thời gian giảng pháp là ba ngày nữa, địa điểm tại Thụ Pháp đại điện mới xây."
Tây Môn Mi cười nói thời gian địa điểm xong, liền cắt đứt truyền tin.
Vương Vũ lặng lẽ ghi nhớ trong lòng, cất mâm tròn đi, tiếp tục tu luyện.
Ba ngày sau, trước một thạch điện to lớn mới xây trên sườn núi.
Các đệ tử nội môn của Tứ Tượng môn lần lượt bay đến, đáp xuống quảng trường trước đại điện, sau đó nghiêm nghị bước vào trong.
Vương Vũ cũng cưỡi một con chim máy, chậm rãi đáp xuống, nhưng vừa nhảy xuống, liền nghe thấy phía sau có tiếng gọi "Vương sư đệ".
Vương Vũ ngẩn ra, quay đầu nhìn lại, mới phát hiện cách đó không xa có một người vừa nhảy xuống khỏi một chiếc phi thuyền nhỏ, đang tươi cười đi tới.
"Vạn sư huynh, thật là trùng hợp, ngươi cũng đến nghe Thất Diệu tiền bối giảng pháp à."
Vương Vũ nhận ra thanh niên có ngũ quan bình thường trước mặt, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, chắp tay nói.
Người này chính là "Vạn Sơn sư huynh", trước đây là lái buôn ở tiểu nội phường thị của Tứ Tượng môn.
Hắn có thể trở thành học đồ của Tôn đại sư, cũng là nhờ vị này giới thiệu.
Nhưng sau khi hắn tu luyện thuật luyện khí sơ thành, thông qua Tôn đại sư bán ra không ít pháp khí cấp thấp, vị Vạn sư huynh này đã từng tìm đến, muốn sau khi ước định mười năm của hắn và Tôn đại sư kết thúc, sẽ giao dịch bán pháp khí sau này cho hắn.
Lúc đó, mặc dù Vương Vũ không đồng ý, nhưng cũng không từ chối, chỉ nói đến lúc đó tính sau, nhưng sau đó, mỗi lần gặp Vạn sư huynh, đối phương đều rất nhiệt tình, thậm chí còn miễn phí tặng hắn một số tin tức không quan trọng trong môn phái.
"Thất Diệu thượng nhân giảng pháp, chỉ cần là sư huynh đệ nào trong tông môn không bế quan hay làm nhiệm vụ thì đều sẽ đến nghe. Đúng rồi, Vương sư đệ, ta nghe nói lần trước ngươi làm nhiệm vụ rất nguy hiểm, ngay cả Chúc đại sư và một vị sư bá Trúc Cơ cũng bỏ mạng ở đó."
Vạn Sơn nhiệt tình chắp tay nói.
"Nhiệm vụ lần đó đúng là hơi... Nếu không phải tu vi ta thấp, vốn không phải mục tiêu của Ma Đạo, thì e là không thể sống sót chạy về Tĩnh Châu."
Vương Vũ thở dài, bất đắc dĩ đáp.
"Ta nghe nói, Vương sư đệ là cùng Tây Môn sư muội trở về, có thật không vậy?"
Vạn Sơn đột nhiên hạ thấp giọng, thần bí hỏi.
"Đúng là như thế, sao vậy, Vạn sư huynh rất để ý Tây Môn sư tỷ sao?"
Vương Vũ nghe vậy, ánh mắt lóe lên.
"Ha ha, ta chỉ có thể nói cho sư đệ, lai lịch của Tây Môn sư muội không đơn giản đâu. Nhiệm vụ lần này của sư đệ tuy nguy hiểm, nhưng có thể kết giao với Tây Môn sư muội thì cũng coi như là trong họa có phúc."
Vạn Sơn cười đáp.
Vương Vũ tuy đã sớm đoán được, nhưng nghe xong vẫn có chút chuyển động trong lòng . "Đi thôi, Vương sư đệ, chúng ta vào trong tìm chỗ ngồi trước. Buổi giảng pháp của Thất Diệu thượng nhân, ngay cả đệ tử Thiên Trúc giáo cũng khó lòng nghe được."
Lúc này, Vạn Sơn đã kéo Vương Vũ đi vào trong đại điện.
Hai người bước vào trong, nhìn thấy bên trong rộng chừng trăm trượng, trên mặt đất lát đầy gạch đá màu xám trắng, phía trước có một bệ cao làm bằng bạch ngọc, phía dưới là những băng ghế đá thưa thớt, mỗi cái cách nhau hơn một trượng.
Trên những băng ghế đá này đã có gần một nửa là người ngồi, khoảng hơn trăm người, Vương Vũ và Vạn Sơn tìm một chỗ không quá bắt mắt nhưng cũng không xa bệ đá, ngồi xuống.
Vương Vũ nhìn bệ đá trống trơn, biết vị Thất Diệu thượng nhân kia chưa đến, lúc này liếc mắt nhìn xung quanh.
Chỉ thấy những đệ tử nội môn đang ngồi đều mặc đồng phục bốn màu, trong đó đại đa số là người lạ mặt, chỉ có một số ít quen mặt, còn có thể gọi tên thì chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Nhưng kỳ quái là, tại một hàng ghế đá gần bệ đá nhất lại chỉ có hai người ngồi lẻ loi.
Hai người này cách nhau rất xa, cũng không có ý định nói chuyện với nhau.
Một người là nam tử khoảng ba mươi tuổi mặc hắc bào, mặt vuông chữ điền, nhưng lại có bốn con ngươi, chỉ ngồi trên băng ghế và lặng lẽ vuốt một con rùa vàng trong tay.
Một người là thiếu phụ mặc váy đỏ, tuổi chừng hai bảy hai tám, tóc đen xoăn, da trắng như tuyết, khóe miệng có nốt ruồi đen, nhưng vẻ mặt lại lười biếng, trên vai còn đậu một con chim nhỏ nhiều màu sắc.
"Kia là Lý Ngôn, truyền nhân của Huyền Vũ sơn và Vân Thiến, truyền nhân của Chu Tước sơn , bọn họ là hai trong số mười hai truyền nhân... à không, chín đại truyền nhân của bổn môn, cũng là người của hai gia tộc lớn nhất bổn môn, Lý gia và Vân gia.
Nhưng kỳ lạ là, ta nghe nói hai vị đại truyền nhân này đã bắt đầu bế quan, chuẩn bị đột phá tiểu cảnh giới, sao buổi giảng pháp của Thất Diệu thượng nhân lại dẫn cả hai người xuất quan chứ. Ta nhớ hai người bọn họ, một người giỏi khu thú, một người nổi tiếng về pháp khí, đều không am hiểu pháp thuật."
Vạn Sơn ngồi bên cạnh thấp giọng giới thiệu cho Vương Vũ , đồng thời không khỏi lắc đầu kỳ quái.
Nghe nói hai người này chính là đệ tử chân truyền trong truyền thuyết, Vương Vũ không khỏi nhìn thêm vài lần.
Phải biết rằng, đệ tử chân truyền khác với đệ tử nội ngoại môn, mỗi mạch chỉ có ba truyền nhân, đều là những hạt giống tiềm năng nhất trong nội môn có khả năng đột phá Kim Đan, hơn nữa, trong số các truyền nhân, dù là Trúc Cơ hay chưa thì đều cùng thế hệ với đệ tử nội ngoại môn.
Tuy nhiên, yêu cầu của tông môn đối với đệ tử chân truyền cũng cực kỳ cao, dù là tư chất tu luyện hay tâm tính thì đều phải là nhân tuyển xuất sắc nhất, nếu xuất hiện đệ tử ưu tú hơn hoặc nội công trong thời gian nhất định không có tiến triển rõ rệt, thì sẽ lập tức bị tước danh hiệu truyền nhân, trở thành đệ tử bình thường hoặc là trưởng lão.
Không biết có phải cảm nhận được gì hay không, đột nhiên nữ tử váy đỏ quay đầu lại nhìn, vừa vặn bắt gặp ánh mắt của Vương Vũ .
Vương Vũ hơi giật mình, nhưng lập tức lúng túng nở nụ cười.
Vân Thiến thấy là thanh niên xa lạ, cũng không để ý, lại quay đầu đi chỗ khác.
Lúc này, lại có hơn hai mươi tên đệ tử nội môn lần lượt bước vào đại điện, khiến bên trong đã chật kín gần một nửa.
Đúng lúc này, bỗng truyền đến tiếng ồn ào từ cổng đại điện, rất nhiều đệ tử nội môn không nhịn được quay đầu nhìn lại.
Vương Vũ cũng tò mò nhìn sang, nhưng ngay sau khi nhìn rõ, lập tức mắt chữ O mồm chữ A...
Bạn cần đăng nhập để bình luận