Tinh Lộ Tiên Tung

Chương 113: Ôm gấu hiển uy

"Mười hai linh văn Hỏa Viêm Tráo?"
Thanh niên có hình dạng giống như yêu ma bạch cốt, vẻ mặt âm lãnh, nhìn Vương Vũ đang bị lửa cháy hừng hực bao phủ, trên mặt lộ vẻ giật mình.
"Ngươi cũng biết hàng đấy, coi như là tên đệ tử Ma Đạo đầu tiên biết đến pháp thuật này của ta. Cái Bạch Cốt Ma Thể của ngươi cũng có chút thú vị, nhưng nếu không phá được Hỏa Viêm Tráo của ta thì có ích gì."
Vương Vũ, bị ngọn lửa bao phủ, mặt không cảm xúc nói.
"Pháp thuật mười hai linh văn, đích thật là thuộc hàng pháp thuật có uy lực lớn nhất. Nhưng ngươi chỉ là Luyện Khí trung kỳ, có thể có bao nhiêu pháp lực để thi triển chứ, coi như ta đứng im, ngươi cũng chỉ sợ không duy trì được chiêu này bao lâu đâu."
Vẻ kinh sợ trên mặt thanh niên âm lãnh biến mất, lại nở nụ cười lạnh.
"Ngươi nói không sai, cho nên ta cũng không định tiếp tục hao tổn nữa."
Vương Vũ bình thản nói một câu, rồi hít sâu một hơi, thân thể đột ngột phình to một vòng, há miệng phun ra luồng khí trắng xóa, trong khi đôi mắt lóe lên tinh quang, nửa thân trên lại to lớn thêm một vòng, làm rách quần áo, để lộ phần lưng với hình đầu hổ to lớn như thật, bên ngoài cơ thể cũng hiện lên một tầng sương mù màu vàng óng, nhanh chóng tụ lại hai cánh tay, mơ hồ biến thành hai cái giáp tay màu vàng nhạt.
"Hộ pháp lực sĩ!"
Thanh niên âm lãnh thấy vậy, sắc mặt biến đổi, hai tay khẽ động, lôi thẳng phần gai xương trên lưng ra, gầm nhẹ một tiếng, phóng hai cái gai xương nhọn hoắt về phía đầu Vương Vũ.
"Phanh", "phanh" hai tiếng.
Gai xương biến thành hai luồng bóng trắng, như sao băng, đâm mạnh vào lồng ánh sáng màu đỏ, nhưng chỉ làm nó rung mạnh hai cái rồi vẫn hoàn toàn không hề bị tổn hại.
Thanh niên âm lãnh không dừng tay, hai tay thoăn thoắt, rút tất cả hơn mười gai xương phía sau, như ong vỡ tổ bắn ra.
Lúc này, Vương Vũ lắc mạnh vai, ngang mình bay ra xa vài trượng, nhưng đám gai xương kia vẫn xoay tròn trong đất rồi tiếp tục đuổi theo.
Thật có thể tự động bám đuôi!
Vương Vũ hơi bất ngờ, nhưng không tránh né nữa mà vung mạnh hai tay, trong nháy mắt trước mặt phát ra âm thanh chói tai.
Hơn chục quyền ảnh màu vàng rực rỡ bất ngờ xuất hiện, đánh chính xác vào tất cả gai xương đang lao tới.
"Ầm", "ầm", hơn chục tiếng nổ vang lên.
Hơn chục gai xương gần như đồng thời vỡ vụn.
Đúng lúc này, Vương Vũ khẽ khom người, một chân đạp mạnh xuống đất, cả người mang theo những vệt tàn ảnh đỏ lao thẳng đến thanh niên âm lãnh.
Thanh niên âm lãnh hừ một tiếng, bộ cốt giáp trên người đột ngột biến đổi hình dạng, từ đó nhô ra vô số gai xương nhọn, trên thân thể, tứ chi đều mọc đầy, trông hết sức dữ tợn, rồi hai tay dang rộng, xông thẳng về phía Vương Vũ.
"Ầm".
Vương Vũ không chút do dự, tung ra một quyền như thiểm điện, nện mạnh vào ngực thanh niên âm lãnh đang mở rộng, vô số mảnh xương văng tứ tung, nắm đấm được giáp tay màu vàng bảo vệ dễ dàng xuyên thủng qua người hắn.
Thanh niên âm lãnh không hề tỏ vẻ đau đớn, ngược lại cười lớn, nơi ngực bị thủng đột nhiên truyền ra một lực hút mạnh, hút chặt cánh tay Vương Vũ vào, rồi hai cánh tay bọc giáp xương chợt khép lại, bất chấp ngọn lửa bùng cháy của Hỏa Viêm Tráo, trực tiếp ôm chặt Vương Vũ vào lòng.
Trước ngực và trên cánh tay của hắn, gai xương nhỏ dài mọc ra, điên cuồng cọ xát vào Hỏa Viêm Tráo, trong khi hai cánh tay sau lưng biến thành những bóng ảnh, liên tục nện xuống.
Lồng ánh sáng đỏ sẫm trông tưởng chừng bất khả xâm phạm bắt đầu lấp lóe bất ổn trước những đòn công kích dồn dập.
Vương Vũ thấy vậy, cau mày, không thấy hắn có động thái gì, nhưng trong thức hải, pháp ấn do tám linh văn tạo thành lóe lên vài cái, giữa hắn và thanh niên âm lãnh, đột nhiên xuất hiện bảy tám quả cầu lửa đỏ rực, đồng thời nổ tung ngay lập tức.
Nổ ở cự ly gần như vậy, uy lực quả là khó tưởng tượng!
Chỉ thấy trong tiếng ầm ầm, nhiều đám hồng quang chói mắt nở rộ, lửa cháy lan ra, hai bóng người đồng thời lảo đảo lùi lại từ trong đám lửa.
Vương Vũ trông có vẻ không hề hấn gì, cánh tay đã rút khỏi lồng ngực thanh niên âm lãnh, nhưng lồng ánh sáng bao bọc quanh người thì đã tan biến.
Thanh niên âm lãnh ở phía đối diện thảm hại hơn rất nhiều, hơn nửa lớp giáp xương đã bị cháy rụi, nơi ngực bị xuyên thủng lại càng cháy đen một mảng, lộ hoàn toàn phần da thịt bên trong.
"Thuấn phát pháp thuật, không thể nào, ngươi chỉ là Luyện Khí trung kỳ, sao có thể làm được? Pháp mạch trời sinh! Ngươi là pháp mạch trời sinh!"
Thanh niên âm lãnh luôn tỏ ra bình thản, giờ phút này trừng trừng nhìn Vương Vũ, vẻ mặt khó tin, thậm chí cuối cùng nghẹn ngào kêu lên.
Đúng lúc này, Vương Vũ không nói một lời, lại lần nữa hóa thành cuồng phong xông tới.
Thanh niên âm lãnh cũng nổi giận gầm lên, từ bên trong cơ thể mọc ra một lớp giáp xương mới, nhưng tốc độ rõ ràng chậm và mỏng hơn nhiều so với lần trước, hai cánh tay xương phía sau lại biến thành hai thanh dao găm sắc bén trong lúc những đốt xương vặn vẹo.
Vương Vũ loáng cái, né tránh được hai nhát đâm tới của cốt nhận sắc nhọn, người đã ở bên cạnh thanh niên âm lãnh, đột ngột mở hai cánh tay, vỗ mạnh một bàn tay.
Không gian trước mặt đột ngột méo mó, bàn tay vừa vỗ xuống nở ra thành mấy lần ảo ảnh, như ma quỷ nện vào lưng thanh niên âm lãnh.
"Ầm" một tiếng.
Thân thể thanh niên âm lãnh như bị một chùy khổng lồ nện vào, gai xương trên lưng vỡ vụn, mảng lớn cốt giáp tan nát, người thét lên một tiếng rồi như thiên thạch rơi xuống dưới.
"Vút".
Vương Vũ cũng lao nhanh xuống.
"Ầm", "ầm".
Dưới mặt đất liên tiếp vang lên mấy tiếng động lớn.
Trong đống đá vụn ngổn ngang.
Thanh niên âm lãnh mình đầy máu me nằm trên đất, đã tắt thở, giáp xương trên người không thấy bóng dáng, trên ngực trần trụi thì hằn thêm một dấu bàn tay lớn màu đỏ thẫm, gần như che phủ hết nửa thân mình.
Vương Vũ chậm rãi thu tay lại, cử động ngón tay, trông thì bình tĩnh nhưng trong lòng vừa mừng vừa kinh.
Lần đầu tiên hắn dùng chiêu Ôm gấu thức vào thực chiến, uy lực vô cùng lớn, vượt xa tưởng tượng, chỉ vài chiêu đã dễ dàng đánh chết đối thủ mạnh trước mắt.
Nên biết, Ôm gấu tứ thức chỉ được luyện tập sau khi hắn luyện Kim Dương Sát khí vào cơ thể, tu thành Hắc Hổ hô hấp pháp tầng thứ hai, cộng thêm siêu tần chi lực mới có thể luyện tập, đến nay cũng chỉ mới hơn một năm.
Ôm gấu tứ thức dù cực kỳ khó luyện nhưng hiệu quả rèn luyện thân thể thì rõ ràng, rất bá đạo, giúp tăng cường sức mạnh và sức bộc phát toàn bộ cơ thể.
Hắn cuối cùng dùng ôm gấu thức, một chưởng đánh trúng vào ngực không có giáp xương bảo vệ của thanh niên âm lãnh, lực trùng kích kinh khủng gần như lập tức làm vỡ vụn xương sườn lẫn lục phủ ngũ tạng của hắn, khiến hắn chết tại chỗ.
Vương Vũ lục lọi thi thể tàn tạ của thanh niên âm lãnh một hồi, tìm được hai túi trữ vật cùng một pho tượng bạch cốt đã sứt mẻ.
Hắn vung tay áo, một quả cầu lửa bay ra, trong nháy mắt đã biến xác chết thành tro bụi.
Tiếp đó, hắn lại bay về phía nơi đạo sĩ trung niên ngã xuống trước đó, ngạc nhiên phát hiện, ngoài vũng máu ra, đạo sĩ trung niên đã không thấy bóng dáng.
Vương Vũ cau mày, bay lên không tìm kiếm một lúc không có kết quả, chỉ đành thả chim cơ quan bay đi, nhanh chóng rời khỏi nơi này...
Bạn cần đăng nhập để bình luận