Tinh Lộ Tiên Tung
Chương 196: Phượng vẫn
"Huyết Yên lão tổ? Ngươi đã làm sai một việc, vậy thì không nên nhắc đến cái tên này trước mặt ta, ta đã thề, ai mà nhắc đến cái tên này trước mặt ta, ta nhất định sẽ giết hắn."
Bóng người mơ hồ nghe vậy, thân thể khẽ run lên, giọng nói đột ngột trở nên vô cùng lạnh lẽo nói.
"Ai mà nhắc đến thì ngươi giết người đó sao? Nếu là tu sĩ Trúc Cơ cùng các lão tổ Kết Đan khác mà nói thì sao?"
Lâm Tiểu Phượng nhìn bóng người mơ hồ, khẽ mỉm cười.
"Tu sĩ Trúc Cơ, vậy thì phải đánh một trận mới biết có phải đối thủ hay không. Còn lão tổ Kết Đan thì sau khi ta Kết Đan, cũng nhất định sẽ giết hắn."
Bóng người mơ hồ không chút do dự trả lời.
"Chỉ là một tên tu tiên giả Luyện Khí mà dám nói ra lời này? Ngươi chắc là điên rồi?"
Lâm Tiểu Phượng vốn dĩ luôn vô pháp vô thiên, nghe lời này, cũng không khỏi biến sắc mặt.
"Hắc hắc, điên rồi ư? Ta vốn đã là một kẻ điên từ 10 năm trước, chuyện này, người Ma La tông ai mà chẳng biết. Lần này ta tiến vào Già Lam bí cảnh, chỉ muốn kiếm chút lợi lộc, căn bản không muốn để ý đến tranh đấu giữa Ma Đạo và Tứ tông Đại Minh, nhưng nếu ngươi dám nhắc đến tên lão tặc Huyết Yên trước mặt ta, thì đừng trách ta đại khai sát giới. Ngươi sẽ là đệ tử chân truyền của tứ tông đầu tiên chết trong tay ta."
Bóng người mơ hồ phát ra tiếng cười quái dị trầm thấp, sau đó huyết quang quanh thân bùng lên, hóa thành một đạo huyết hồng bắn thẳng đến Lâm Tiểu Phượng.
"Thật đúng là một tên điên, đi chết đi."
Thiếu nữ váy đỏ giật mình, không cần suy nghĩ liền vung hồ lô trong tay, lập tức từ đó phun ra từng chiếc Hỏa Nha dài nửa thước nửa đỏ nửa tím, lao thẳng vào huyết hồng.
"Phanh !"
"Phanh !"
Sau vài tiếng trầm đục liên tiếp, mỗi chiếc Hỏa Nha đụng vào huyết hồng đều hóa thành liệt diễm nửa đỏ nửa tím bùng nổ, làm cho độn quang huyết hồng khựng lại, đồng thời tỏa ra tiếng xì xì lớn và khói xanh.
Nhưng ngay sau đó, huyết quang bùng lên dữ dội từ bề mặt huyết hồng, nghiền nát đám liệt diễm nửa đỏ nửa tử kia, vẫn tiếp tục hung hăng lao thẳng đến chỗ thiếu nữ.
Lâm Tiểu Phượng hừ lạnh một tiếng, chùm sáng đỏ dưới chân khẽ động, trực tiếp nâng nàng lùi nhanh về phía sau, đồng thời liên tục phun Hỏa Nha từ hồ lô trong tay ra. Nàng từng nghe người khác nói về sự lợi hại của Huyết Ảnh chi thuật, tuyệt đối không dám để nó đến gần.
Huyết hồng đuổi theo sát phía sau không buông tha, mặc dù rất nhanh nhưng mỗi lần Hỏa Nha chạm vào thì đều khiến tốc độ của nó khựng lại. Sau hàng loạt tiếng "Phanh", "Phanh" liên tiếp, tuy huyết hồng phá nát từng chiếc Hỏa Nha, nhưng nhất thời vẫn không thể đuổi kịp thiếu nữ váy đỏ.
"Bán Cực Linh Diễm, thì ra là thượng phẩm Hỏa linh căn, đệ tử thiên phú bậc này mà chết thì chắc các lão tổ Kim Đan của Tứ Tượng môn cũng sẽ xót xa lắm đây."
Âm thanh lạnh lùng của bóng người vọng ra từ trong huyết hồng, màu hồng tươi của huyết hồng đột nhiên nhạt đi một cách kỳ lạ, biến thành một đạo huyết ảnh dài, mơ hồ không rõ.
"Vút".
"Vút" Các Hỏa Nha bay ra từ trong hồ lô, xuyên thẳng qua huyết ảnh nhưng hoàn toàn không có cách nào ngăn cản được nó.
"Huyết Linh hóa ảnh, không thể nào, chỉ có Cửu đại Giả Đan Huyết Linh tử trong Huyết Hải Đại pháp của Huyết Yên lão tổ mới có thể làm được chuyện này?"
Thiếu nữ váy đỏ thấy cảnh này, kinh hãi kêu lên, không kịp suy nghĩ, vẻ kinh hãi lần đầu lộ ra trên mặt, vội vàng ném một lá bùa vàng từ trong tay áo ra ngoài.
Lá bùa này đón gió khẽ rung lên liền biến thành một ảnh hư cự hạc nhàn nhạt, lao thẳng vào người thiếu nữ váy đỏ rồi sau lưng liền mọc ra một đôi cánh hư tuyết trắng, sau một tiếng "Xùy" từ phía sau, thiếu nữ váy đỏ liền hóa thành một đoàn bạch quang, vọt đi, tốc độ nhanh gấp ba bốn lần so với trước kia.
"Hắc hắc, vậy mà lại nhận ra được đại pháp Huyết Linh hóa ảnh, xem ra lai lịch của ngươi cũng không nhỏ, vậy thì càng không thể để ngươi chạy thoát, cứ ngoan ngoãn dâng một thân tinh huyết cho ta đi."
Huyết ảnh dường như một bóng ma thoắt ẩn thoắt hiện, tốc độ độn quang tăng vọt, đuổi theo sát phía sau không buông tha, tốc độ hoàn toàn không hề thua kém so với bạch quang phía trước.
Trong bạch quang phía trước, Lâm Tiểu Phượng vẻ mặt kinh hãi, một tay khẽ lật, hồ lô trong tay đã biến mất không thấy tăm hơi, thay vào đó là một chiếc quạt lông đen sì, quạt mạnh một cái về phía sau, thể lực và pháp lực nhanh chóng chóng dốc cạn, mười hai linh văn trắng nhạt hiện lên trên bề mặt quạt lông, rồi sau đó khẽ run lên, từ giữa bay ra cuồn cuộn phong bạo màu đen, phô thiên cái địa cuốn thẳng đến huyết ảnh phía sau.
Nhưng đạo huyết ảnh dài phía sau, không hề để ý đến cơn phong bạo khủng bố như vậy, dường như chớp nhoáng liền xuyên thẳng qua cơn phong bạo mà đi, không hề bị ảnh hưởng gì.
Thiếu nữ váy đỏ trong bạch quang, vừa thu lại quạt lông trong tay liền lấy ra một chiếc bình nhỏ màu trắng, vung về phía sau, từ trong bình phun ra những cột sáng màu xanh lam nhạt, nhưng những cột sáng này đánh vào huyết ảnh cũng chỉ thoáng lóe lên, xuyên thủng hư không, biến mất không còn.
Thấy vậy, thiếu nữ váy đỏ càng hoảng hốt hơn, đôi cánh lông vũ phía sau quạt mạnh hai lần, đồng thời lại tăng thêm một tấm áo da đỏ, ném về sau liền xuất hiện một đàn kiến lớn màu đỏ bay ra từ trong túi như ong vỡ tổ, nhào tới bóng dáng huyết sắc phía sau, há mồm liều mạng cắn xé.
"Có tác dụng!"
Lâm Tiểu Phượng trong bạch quang, thấy đám kiến đỏ này liền sáng mắt.
Nhưng ngay sau đó, những con kiến đỏ này đều nổi hắc khí, nhao nhao mất mạng rơi xuống. Điều này khiến cho Lâm Tiểu Phượng chìm xuống đáy lòng.
Đúng lúc này, trong đạo huyết ảnh dài truyền đến thanh âm nhàn nhạt:
"Đến giờ rồi, ngươi có thể chết."
Vừa dứt lời, huyết quang chói mắt bùng phát trong huyết ảnh, khi huyết quang thu lại, huyết ảnh bỗng dưng biến mất không tung tích.
Ở một phía khác, bạch quang bao phủ bên ngoài Lâm Tiểu Phượng bị vật nặng nào đó hung hăng tấn công, tan vỡ ngay lập tức, hai cánh sau lưng cũng run lên tan rã, tiếp theo đó mùi tanh nồng ập tới, một cánh tay be bét máu thịt trực tiếp xuyên thủng ngực nàng.
"Không thể nào!"
Thiếu nữ váy đỏ kêu thảm một tiếng, cảm thấy pháp lực và cả máu huyết trong người đang bay nhanh về phía cánh tay đỏ ngòm, khuôn mặt tái nhợt như tuyết, tràn đầy vẻ khó tin.
Nàng vốn là thiên kiêu nữ thiên linh căn, chỉ trong mấy năm ngắn ngủi liền tu luyện đến Luyện Khí viên mãn, là chân truyền trẻ nhất của Tứ Tượng môn, sao có thể dễ dàng chết như vậy.
Nhưng ngay lập tức, toàn thân nàng xụi lơ, hai mắt biến thành màu đen, trong cơn mất đi ý thức, cái cuối cùng nàng thấy được là một gương mặt kinh khủng bê bết máu thịt.
Ở một tòa đảo nhỏ giữa hồ, một ngôi nhà đá trông rách nát, hai nữ tử dáng người thướt tha đang đứng đối diện nhau.
Một người, mặc cung trang màu vàng đất, đầu đội mạng che mặt, trên vai nằm một con cóc nhỏ màu vàng nhạt.
Người kia mặc váy dài màu hồng, mày ngài, đôi mắt trong veo, chỉ đứng đó thôi phong thái đã khiến cả đất trời đều lu mờ.
Giữa hai người, mười mấy thi thể nam giới nằm la liệt, hơn một nửa trong số đó là đệ tử Tứ Tông Đại Minh, ngoài ra cũng có vài người Ma Đạo, tất cả ngực đều bị khoét một lỗ máu, trái tim đã biến mất không thấy đâu.
"Thạch Nữ Bích Tân Tú, chân truyền thứ năm của Hoan Hỉ Cung" Nữ tử mặc cung trang vàng đất nhìn nữ tử đối diện, giọng nói trầm trọng.
"Muội muội thật tàn nhẫn, toàn là đệ tử của Tứ tông Đại Minh đấy, vậy mà ngươi lại giết sạch cả."
Nữ tử váy hồng dài, đôi mắt trong veo lướt qua thi thể trên đất, khẽ đáp, giọng nàng tựa như tiếng trời, lại như dòng suối giữa thâm sơn, khiến người nghe lâu vẫn còn dư vị.
Bóng người mơ hồ nghe vậy, thân thể khẽ run lên, giọng nói đột ngột trở nên vô cùng lạnh lẽo nói.
"Ai mà nhắc đến thì ngươi giết người đó sao? Nếu là tu sĩ Trúc Cơ cùng các lão tổ Kết Đan khác mà nói thì sao?"
Lâm Tiểu Phượng nhìn bóng người mơ hồ, khẽ mỉm cười.
"Tu sĩ Trúc Cơ, vậy thì phải đánh một trận mới biết có phải đối thủ hay không. Còn lão tổ Kết Đan thì sau khi ta Kết Đan, cũng nhất định sẽ giết hắn."
Bóng người mơ hồ không chút do dự trả lời.
"Chỉ là một tên tu tiên giả Luyện Khí mà dám nói ra lời này? Ngươi chắc là điên rồi?"
Lâm Tiểu Phượng vốn dĩ luôn vô pháp vô thiên, nghe lời này, cũng không khỏi biến sắc mặt.
"Hắc hắc, điên rồi ư? Ta vốn đã là một kẻ điên từ 10 năm trước, chuyện này, người Ma La tông ai mà chẳng biết. Lần này ta tiến vào Già Lam bí cảnh, chỉ muốn kiếm chút lợi lộc, căn bản không muốn để ý đến tranh đấu giữa Ma Đạo và Tứ tông Đại Minh, nhưng nếu ngươi dám nhắc đến tên lão tặc Huyết Yên trước mặt ta, thì đừng trách ta đại khai sát giới. Ngươi sẽ là đệ tử chân truyền của tứ tông đầu tiên chết trong tay ta."
Bóng người mơ hồ phát ra tiếng cười quái dị trầm thấp, sau đó huyết quang quanh thân bùng lên, hóa thành một đạo huyết hồng bắn thẳng đến Lâm Tiểu Phượng.
"Thật đúng là một tên điên, đi chết đi."
Thiếu nữ váy đỏ giật mình, không cần suy nghĩ liền vung hồ lô trong tay, lập tức từ đó phun ra từng chiếc Hỏa Nha dài nửa thước nửa đỏ nửa tím, lao thẳng vào huyết hồng.
"Phanh !"
"Phanh !"
Sau vài tiếng trầm đục liên tiếp, mỗi chiếc Hỏa Nha đụng vào huyết hồng đều hóa thành liệt diễm nửa đỏ nửa tím bùng nổ, làm cho độn quang huyết hồng khựng lại, đồng thời tỏa ra tiếng xì xì lớn và khói xanh.
Nhưng ngay sau đó, huyết quang bùng lên dữ dội từ bề mặt huyết hồng, nghiền nát đám liệt diễm nửa đỏ nửa tử kia, vẫn tiếp tục hung hăng lao thẳng đến chỗ thiếu nữ.
Lâm Tiểu Phượng hừ lạnh một tiếng, chùm sáng đỏ dưới chân khẽ động, trực tiếp nâng nàng lùi nhanh về phía sau, đồng thời liên tục phun Hỏa Nha từ hồ lô trong tay ra. Nàng từng nghe người khác nói về sự lợi hại của Huyết Ảnh chi thuật, tuyệt đối không dám để nó đến gần.
Huyết hồng đuổi theo sát phía sau không buông tha, mặc dù rất nhanh nhưng mỗi lần Hỏa Nha chạm vào thì đều khiến tốc độ của nó khựng lại. Sau hàng loạt tiếng "Phanh", "Phanh" liên tiếp, tuy huyết hồng phá nát từng chiếc Hỏa Nha, nhưng nhất thời vẫn không thể đuổi kịp thiếu nữ váy đỏ.
"Bán Cực Linh Diễm, thì ra là thượng phẩm Hỏa linh căn, đệ tử thiên phú bậc này mà chết thì chắc các lão tổ Kim Đan của Tứ Tượng môn cũng sẽ xót xa lắm đây."
Âm thanh lạnh lùng của bóng người vọng ra từ trong huyết hồng, màu hồng tươi của huyết hồng đột nhiên nhạt đi một cách kỳ lạ, biến thành một đạo huyết ảnh dài, mơ hồ không rõ.
"Vút".
"Vút" Các Hỏa Nha bay ra từ trong hồ lô, xuyên thẳng qua huyết ảnh nhưng hoàn toàn không có cách nào ngăn cản được nó.
"Huyết Linh hóa ảnh, không thể nào, chỉ có Cửu đại Giả Đan Huyết Linh tử trong Huyết Hải Đại pháp của Huyết Yên lão tổ mới có thể làm được chuyện này?"
Thiếu nữ váy đỏ thấy cảnh này, kinh hãi kêu lên, không kịp suy nghĩ, vẻ kinh hãi lần đầu lộ ra trên mặt, vội vàng ném một lá bùa vàng từ trong tay áo ra ngoài.
Lá bùa này đón gió khẽ rung lên liền biến thành một ảnh hư cự hạc nhàn nhạt, lao thẳng vào người thiếu nữ váy đỏ rồi sau lưng liền mọc ra một đôi cánh hư tuyết trắng, sau một tiếng "Xùy" từ phía sau, thiếu nữ váy đỏ liền hóa thành một đoàn bạch quang, vọt đi, tốc độ nhanh gấp ba bốn lần so với trước kia.
"Hắc hắc, vậy mà lại nhận ra được đại pháp Huyết Linh hóa ảnh, xem ra lai lịch của ngươi cũng không nhỏ, vậy thì càng không thể để ngươi chạy thoát, cứ ngoan ngoãn dâng một thân tinh huyết cho ta đi."
Huyết ảnh dường như một bóng ma thoắt ẩn thoắt hiện, tốc độ độn quang tăng vọt, đuổi theo sát phía sau không buông tha, tốc độ hoàn toàn không hề thua kém so với bạch quang phía trước.
Trong bạch quang phía trước, Lâm Tiểu Phượng vẻ mặt kinh hãi, một tay khẽ lật, hồ lô trong tay đã biến mất không thấy tăm hơi, thay vào đó là một chiếc quạt lông đen sì, quạt mạnh một cái về phía sau, thể lực và pháp lực nhanh chóng chóng dốc cạn, mười hai linh văn trắng nhạt hiện lên trên bề mặt quạt lông, rồi sau đó khẽ run lên, từ giữa bay ra cuồn cuộn phong bạo màu đen, phô thiên cái địa cuốn thẳng đến huyết ảnh phía sau.
Nhưng đạo huyết ảnh dài phía sau, không hề để ý đến cơn phong bạo khủng bố như vậy, dường như chớp nhoáng liền xuyên thẳng qua cơn phong bạo mà đi, không hề bị ảnh hưởng gì.
Thiếu nữ váy đỏ trong bạch quang, vừa thu lại quạt lông trong tay liền lấy ra một chiếc bình nhỏ màu trắng, vung về phía sau, từ trong bình phun ra những cột sáng màu xanh lam nhạt, nhưng những cột sáng này đánh vào huyết ảnh cũng chỉ thoáng lóe lên, xuyên thủng hư không, biến mất không còn.
Thấy vậy, thiếu nữ váy đỏ càng hoảng hốt hơn, đôi cánh lông vũ phía sau quạt mạnh hai lần, đồng thời lại tăng thêm một tấm áo da đỏ, ném về sau liền xuất hiện một đàn kiến lớn màu đỏ bay ra từ trong túi như ong vỡ tổ, nhào tới bóng dáng huyết sắc phía sau, há mồm liều mạng cắn xé.
"Có tác dụng!"
Lâm Tiểu Phượng trong bạch quang, thấy đám kiến đỏ này liền sáng mắt.
Nhưng ngay sau đó, những con kiến đỏ này đều nổi hắc khí, nhao nhao mất mạng rơi xuống. Điều này khiến cho Lâm Tiểu Phượng chìm xuống đáy lòng.
Đúng lúc này, trong đạo huyết ảnh dài truyền đến thanh âm nhàn nhạt:
"Đến giờ rồi, ngươi có thể chết."
Vừa dứt lời, huyết quang chói mắt bùng phát trong huyết ảnh, khi huyết quang thu lại, huyết ảnh bỗng dưng biến mất không tung tích.
Ở một phía khác, bạch quang bao phủ bên ngoài Lâm Tiểu Phượng bị vật nặng nào đó hung hăng tấn công, tan vỡ ngay lập tức, hai cánh sau lưng cũng run lên tan rã, tiếp theo đó mùi tanh nồng ập tới, một cánh tay be bét máu thịt trực tiếp xuyên thủng ngực nàng.
"Không thể nào!"
Thiếu nữ váy đỏ kêu thảm một tiếng, cảm thấy pháp lực và cả máu huyết trong người đang bay nhanh về phía cánh tay đỏ ngòm, khuôn mặt tái nhợt như tuyết, tràn đầy vẻ khó tin.
Nàng vốn là thiên kiêu nữ thiên linh căn, chỉ trong mấy năm ngắn ngủi liền tu luyện đến Luyện Khí viên mãn, là chân truyền trẻ nhất của Tứ Tượng môn, sao có thể dễ dàng chết như vậy.
Nhưng ngay lập tức, toàn thân nàng xụi lơ, hai mắt biến thành màu đen, trong cơn mất đi ý thức, cái cuối cùng nàng thấy được là một gương mặt kinh khủng bê bết máu thịt.
Ở một tòa đảo nhỏ giữa hồ, một ngôi nhà đá trông rách nát, hai nữ tử dáng người thướt tha đang đứng đối diện nhau.
Một người, mặc cung trang màu vàng đất, đầu đội mạng che mặt, trên vai nằm một con cóc nhỏ màu vàng nhạt.
Người kia mặc váy dài màu hồng, mày ngài, đôi mắt trong veo, chỉ đứng đó thôi phong thái đã khiến cả đất trời đều lu mờ.
Giữa hai người, mười mấy thi thể nam giới nằm la liệt, hơn một nửa trong số đó là đệ tử Tứ Tông Đại Minh, ngoài ra cũng có vài người Ma Đạo, tất cả ngực đều bị khoét một lỗ máu, trái tim đã biến mất không thấy đâu.
"Thạch Nữ Bích Tân Tú, chân truyền thứ năm của Hoan Hỉ Cung" Nữ tử mặc cung trang vàng đất nhìn nữ tử đối diện, giọng nói trầm trọng.
"Muội muội thật tàn nhẫn, toàn là đệ tử của Tứ tông Đại Minh đấy, vậy mà ngươi lại giết sạch cả."
Nữ tử váy hồng dài, đôi mắt trong veo lướt qua thi thể trên đất, khẽ đáp, giọng nàng tựa như tiếng trời, lại như dòng suối giữa thâm sơn, khiến người nghe lâu vẫn còn dư vị.
Bạn cần đăng nhập để bình luận