Tinh Lộ Tiên Tung
Chương 155: Tụ tập
"Coi như ta không nói, mấy vị hẳn là cũng biết ta nói tới chính là ai? Trong chín dòng chân truyền của bản môn, cũng chỉ có hai người kia còn ở cảnh giới Luyện Khí, chứ chưa xung kích Trúc Cơ."
Lý Thiên Kỳ không hề nao núng nói tiếp.
"Ngươi nói là Thiên sư huynh của Huyền Vũ nhất mạch, cùng Lâm sư tỷ của Chu Tước nhất mạch. Người trước nghe nói đã Luyện Khí đại viên mãn, vì pháp hội tứ tông lần này, mới không nỡ xung kích cảnh giới Trúc Cơ. Còn người sau là Thiên Hỏa linh căn trong truyền thuyết, nghe nói cũng đã Luyện Khí tầng thứ mười một, cách đại viên mãn chỉ còn một tầng cảnh giới, Lâm sư tỷ này nghe nói lúc nhập môn tuổi còn nhỏ, chỉ mấy năm ngắn ngủi đã tu luyện đến cảnh giới bây giờ, tốc độ tu luyện của Thiên Linh căn quả thực quá khủng khiếp."
Hoàng sư huynh chậm rãi nói ra.
"Pháp hội tứ tông lần này, hơn phân nửa tông môn đều đặt hy vọng lên hai vị chân truyền này, chỉ là không biết đồng đội của hai người bọn họ là ai?"
Vương Vũ chợt nghi hoặc hỏi.
Lý Thiên Kỳ và Tôn sư huynh nghe vậy, không hẹn mà cùng liếc nhìn nhau, sau đó đều lắc đầu.
Rõ ràng cả hai đều không biết.
Hoàng sư huynh ở bên cạnh tự ngẫm nghĩ một lát, đột nhiên lên tiếng:
"Ta không biết thật giả, nhưng Khang Vô Ngấn, người được xưng là đệ nhất nội môn, có vẻ như đã trở thành đồng đội của Lâm sư tỷ."
"Cái gì, không thể nào. Khang Vô Ngấn tên này, vốn là cháu trai của tông chủ, bình thường tự nhận thực lực chỉ dưới chân truyền, vì pháp hội tứ tông lần này cũng đã sớm chuẩn bị các kiểu, sao lại bỏ đội của mình để đầu quân cho Lâm sư tỷ?"
Tôn sư huynh nghe xong rất kinh ngạc.
Vương Vũ nghe được cái tên "Khang Vô Ngấn" này, thần sắc hơi động, nhưng không nói gì.
Liễu sư muội nghĩ ngợi rồi phỏng đoán:
"Có lẽ Lâm sư tỷ thần thông quảng đại, dùng thực lực trực tiếp khuất phục Khang sư huynh cũng nên."
Những người khác nghe vậy, không khỏi nhìn nhau.
Cuối cùng, Lý Thiên Kỳ nhíu chặt mày, chậm rãi tiếp lời:
"Mặc kệ đồng đội của hai vị chân truyền bản môn là ai, cũng không liên quan gì tới chúng ta, tuy rằng không có quy tắc nào trên danh nghĩa, nhưng theo lệ cũ, trừ khi đến giai đoạn cuối pháp hội, đệ tử các tông thường sẽ không tự hao tổn trước. Chúng ta trước hết nên tìm hiểu xem ba tông khác có những đệ tử lợi hại nào tham gia pháp hội, đặc biệt là chân truyền của ba tông, phải cố gắng tránh mặt cho tốt. Về việc Kim Cương Tự và Lạc Nhật tông phái ai tới, vì hai tông ở quá xa, Lý gia chúng ta không rõ lắm, nhưng chân truyền của Thiên Trúc giáo lần này, Lý gia chúng ta quả thật có chút hiểu biết, Thiên Trúc giáo phái chân truyền Luyện Khí lần này tổng cộng có ba người..."
Lý Thiên Kỳ lại chậm rãi nói, Vương Vũ cùng những người khác thì tập trung lắng nghe.
Ở các lâu thuyền khác, cũng diễn ra những cảnh tương tự như vậy.
Đoàn tàu một đường hướng về Thái Châu mau chóng bay đi.
Hơn mười ngày sau, vào giờ Ngọ, khu vực ngoại vi của dãy Kỳ Liên Sơn giáp ranh Tĩnh Châu, Thái Châu.
Một mảng doanh địa tạm thời dựng bằng gỗ bỗng chốc mọc lên.
Doanh địa tổng cộng chia thành bốn khu lớn, trong đó hai khu doanh địa đều dừng lại hơn chục chiếc linh chu khổng lồ với nhiều hình dạng khác nhau, phía trên doanh địa còn treo mấy lá đại kỳ, lần lượt thêu một chữ "Trúc" và một chữ "Nhật".
Rõ ràng đó chính là đệ tử của Thiên Trúc giáo và Lạc Nhật tông đến sớm hơn.
Đúng lúc này, lâu thuyền khổng lồ của Tứ Tượng môn từ phía Thái Châu lao vụt tới doanh địa, gần như cùng lúc đó, ở một hướng khác cũng lóe lên kim quang, những chiếc cự thuyền màu trắng tỏa ra tiếng phạn âm cũng xuất hiện rồi cùng bay về phía doanh địa này.
"Hắc hắc, lão già Tây Môn, hòa thượng Quảng Pháp, hai người các ngươi có phải hẹn nhau không vậy, ta đã đợi các ngươi cả nửa ngày, ai ngờ lại cùng nhau đến muộn."
Từ trong doanh địa của Lạc Nhật tông, đột nhiên truyền ra tiếng cười lạnh hắc hắc của một lão giả, âm thanh như sấm động, chấn động khiến cả bầu trời cũng rung lên.
"Liệt Quang, chúng ta hẹn là giờ Ngọ, rõ ràng là ngươi đến sớm, sao lại đổ lỗi cho lão phu chậm trễ?"
Từ trên lâu thuyền của Tứ Tượng Môn, truyền ra âm thanh không khách khí của lão giả mặc kim bào Thiên Thiềm lão tổ, tuy rằng không lớn bằng tiếng của người ở trong doanh địa nhưng cũng rất vang dội, xuyên thấu cả chân trời.
"Liệt thí chủ, thực sự là có chút nóng vội rồi, pháp hội này không phải ai đến trước là chiếm lý. Thiện tai, thiện tai!"
Bên trên một chiếc cự thuyền màu trắng khác, cũng truyền đến một âm thanh ôn hòa chậm rãi, như gió xuân thổi vào mặt, khiến người nghe cảm thấy thư thái, như uống một chén trà lạnh vào bụng, cơn khát bỗng tan biến.
"Phi, lão phu đến sớm chút, chẳng lẽ là sai à. Hòa thượng Quảng Pháp, cái pháp hiệu phạm chuông của ngươi tiến bộ không ít đó, nhưng dùng nó để đối phó với lão phu thì có phải quá xem thường Liệt mỗ rồi không?"
Lão giả của Lạc Nhật tông không chút khách khí đáp trả.
"Ha ha, chút thủ đoạn này của bần tăng, sao dám múa rìu qua mắt Liệt thí chủ, ta chỉ thấy đệ tử dưới trướng quý tông môn có vẻ hơi lo lắng nên làm mát bớt một chút thôi. Thanh thí chủ, ngươi thấy thế nào?"
Hòa thượng Quảng Pháp trên cự thuyền màu trắng cười nhẹ, đột nhiên quay sang ân cần hỏi một người khác.
"Ba người các ngươi, cộng tuổi lại cũng phải hơn nghìn, các ngươi cãi nhau, kéo lão thân vào làm gì. Có sức đó không bằng nghĩ cách đối phó đám Ma Đạo đi."
Trong doanh địa của Thiên Trúc giáo, vang lên âm thanh tang thương của một phụ nữ, có vẻ không nhịn được.
Nghe thấy vậy, ba người còn lại lập tức im lặng.
Một lát sau, âm thanh của Thiên Thiềm lão tổ mới vang lên:
"Không sai, không sai, hiện tại khác trước kia rồi, trước đây tứ tông của Đại Minh phủ chúng ta không có ngoại địch nên tranh đấu với nhau, nhưng giờ ngoại địch quy mô lớn xâm lấn, nếu còn cứ tranh đấu thế này thì thật không ổn chút nào."
"Lời của Tây Môn thí chủ có lý, Kim Cương Tự chúng ta và Ma Đạo vốn không thể cùng tồn tại, lần này bốn lão già chúng ta gặp mặt, nhân cơ hội trao đổi một hai cũng rất tốt."
Âm thanh của hòa thượng Quảng Pháp vang lên, tỏ vẻ tán đồng.
Trong doanh địa của Lạc Nhật tông và Thiên Trúc giáo không còn tiếng nào khác vang lên, dường như ngầm chấp nhận lời của hai người kia.
Thế là đoàn tàu của Tứ Tượng Môn và Kim Cương Tự lần lượt bay đến hai khu đất trống của doanh địa rồi hạ xuống.
"Thiên Thiềm lão tổ, họ Tây Môn?"
Vương Vũ vừa bước xuống lâu thuyền vừa không kìm được nhìn về phía chiếc lâu thuyền của Thiên Thiềm lão tổ kia, họ này thật là hiếm gặp, trong đầu không khỏi hiện lên hình bóng cô gái tóc vàng Tây Môn Mi.
Chẳng lẽ vị Tây Môn sư tỷ này có quan hệ gì với Thiên Thiềm lão tổ này sao?
Nếu thật vậy, thì cũng giải thích được vì sao Tây Môn Mi lại có vị trí đặc biệt như vậy trong tông môn.
Không biết, vị sư tỷ là đệ tử học trận pháp kia có tới tham gia pháp hội tứ tông không?
Vương Vũ vừa nghĩ vừa theo Lý Thiên Kỳ cùng mọi người đi đến một dãy nhà gỗ, sau đó mỗi người chọn một gian rồi đi vào.
Với một sự kiện lớn như pháp hội tứ tông, đương nhiên không thể để đệ tử tứ tông vượt đường xa xôi đến nơi rồi lại không có thời gian nghỉ ngơi, điều chỉnh mà đã vội vàng bắt đầu được.
Nhưng hắn vẫn còn một chuyện muốn làm, đó là giao 'pháp khí' đã luyện chế cho Cốc Luyện.
Nhưng bây giờ trong doanh địa không chỉ có các lão tổ Kim Đan, còn có không ít đại tu Trúc Cơ đi theo, đương nhiên hắn phải chờ đến khi có thời cơ thích hợp mới làm được việc này.
Nghĩ đến đây, Vương Vũ lập tức ngồi xếp bằng xuống đất trong nhà gỗ, tĩnh tâm thổ nạp...
Lý Thiên Kỳ không hề nao núng nói tiếp.
"Ngươi nói là Thiên sư huynh của Huyền Vũ nhất mạch, cùng Lâm sư tỷ của Chu Tước nhất mạch. Người trước nghe nói đã Luyện Khí đại viên mãn, vì pháp hội tứ tông lần này, mới không nỡ xung kích cảnh giới Trúc Cơ. Còn người sau là Thiên Hỏa linh căn trong truyền thuyết, nghe nói cũng đã Luyện Khí tầng thứ mười một, cách đại viên mãn chỉ còn một tầng cảnh giới, Lâm sư tỷ này nghe nói lúc nhập môn tuổi còn nhỏ, chỉ mấy năm ngắn ngủi đã tu luyện đến cảnh giới bây giờ, tốc độ tu luyện của Thiên Linh căn quả thực quá khủng khiếp."
Hoàng sư huynh chậm rãi nói ra.
"Pháp hội tứ tông lần này, hơn phân nửa tông môn đều đặt hy vọng lên hai vị chân truyền này, chỉ là không biết đồng đội của hai người bọn họ là ai?"
Vương Vũ chợt nghi hoặc hỏi.
Lý Thiên Kỳ và Tôn sư huynh nghe vậy, không hẹn mà cùng liếc nhìn nhau, sau đó đều lắc đầu.
Rõ ràng cả hai đều không biết.
Hoàng sư huynh ở bên cạnh tự ngẫm nghĩ một lát, đột nhiên lên tiếng:
"Ta không biết thật giả, nhưng Khang Vô Ngấn, người được xưng là đệ nhất nội môn, có vẻ như đã trở thành đồng đội của Lâm sư tỷ."
"Cái gì, không thể nào. Khang Vô Ngấn tên này, vốn là cháu trai của tông chủ, bình thường tự nhận thực lực chỉ dưới chân truyền, vì pháp hội tứ tông lần này cũng đã sớm chuẩn bị các kiểu, sao lại bỏ đội của mình để đầu quân cho Lâm sư tỷ?"
Tôn sư huynh nghe xong rất kinh ngạc.
Vương Vũ nghe được cái tên "Khang Vô Ngấn" này, thần sắc hơi động, nhưng không nói gì.
Liễu sư muội nghĩ ngợi rồi phỏng đoán:
"Có lẽ Lâm sư tỷ thần thông quảng đại, dùng thực lực trực tiếp khuất phục Khang sư huynh cũng nên."
Những người khác nghe vậy, không khỏi nhìn nhau.
Cuối cùng, Lý Thiên Kỳ nhíu chặt mày, chậm rãi tiếp lời:
"Mặc kệ đồng đội của hai vị chân truyền bản môn là ai, cũng không liên quan gì tới chúng ta, tuy rằng không có quy tắc nào trên danh nghĩa, nhưng theo lệ cũ, trừ khi đến giai đoạn cuối pháp hội, đệ tử các tông thường sẽ không tự hao tổn trước. Chúng ta trước hết nên tìm hiểu xem ba tông khác có những đệ tử lợi hại nào tham gia pháp hội, đặc biệt là chân truyền của ba tông, phải cố gắng tránh mặt cho tốt. Về việc Kim Cương Tự và Lạc Nhật tông phái ai tới, vì hai tông ở quá xa, Lý gia chúng ta không rõ lắm, nhưng chân truyền của Thiên Trúc giáo lần này, Lý gia chúng ta quả thật có chút hiểu biết, Thiên Trúc giáo phái chân truyền Luyện Khí lần này tổng cộng có ba người..."
Lý Thiên Kỳ lại chậm rãi nói, Vương Vũ cùng những người khác thì tập trung lắng nghe.
Ở các lâu thuyền khác, cũng diễn ra những cảnh tương tự như vậy.
Đoàn tàu một đường hướng về Thái Châu mau chóng bay đi.
Hơn mười ngày sau, vào giờ Ngọ, khu vực ngoại vi của dãy Kỳ Liên Sơn giáp ranh Tĩnh Châu, Thái Châu.
Một mảng doanh địa tạm thời dựng bằng gỗ bỗng chốc mọc lên.
Doanh địa tổng cộng chia thành bốn khu lớn, trong đó hai khu doanh địa đều dừng lại hơn chục chiếc linh chu khổng lồ với nhiều hình dạng khác nhau, phía trên doanh địa còn treo mấy lá đại kỳ, lần lượt thêu một chữ "Trúc" và một chữ "Nhật".
Rõ ràng đó chính là đệ tử của Thiên Trúc giáo và Lạc Nhật tông đến sớm hơn.
Đúng lúc này, lâu thuyền khổng lồ của Tứ Tượng môn từ phía Thái Châu lao vụt tới doanh địa, gần như cùng lúc đó, ở một hướng khác cũng lóe lên kim quang, những chiếc cự thuyền màu trắng tỏa ra tiếng phạn âm cũng xuất hiện rồi cùng bay về phía doanh địa này.
"Hắc hắc, lão già Tây Môn, hòa thượng Quảng Pháp, hai người các ngươi có phải hẹn nhau không vậy, ta đã đợi các ngươi cả nửa ngày, ai ngờ lại cùng nhau đến muộn."
Từ trong doanh địa của Lạc Nhật tông, đột nhiên truyền ra tiếng cười lạnh hắc hắc của một lão giả, âm thanh như sấm động, chấn động khiến cả bầu trời cũng rung lên.
"Liệt Quang, chúng ta hẹn là giờ Ngọ, rõ ràng là ngươi đến sớm, sao lại đổ lỗi cho lão phu chậm trễ?"
Từ trên lâu thuyền của Tứ Tượng Môn, truyền ra âm thanh không khách khí của lão giả mặc kim bào Thiên Thiềm lão tổ, tuy rằng không lớn bằng tiếng của người ở trong doanh địa nhưng cũng rất vang dội, xuyên thấu cả chân trời.
"Liệt thí chủ, thực sự là có chút nóng vội rồi, pháp hội này không phải ai đến trước là chiếm lý. Thiện tai, thiện tai!"
Bên trên một chiếc cự thuyền màu trắng khác, cũng truyền đến một âm thanh ôn hòa chậm rãi, như gió xuân thổi vào mặt, khiến người nghe cảm thấy thư thái, như uống một chén trà lạnh vào bụng, cơn khát bỗng tan biến.
"Phi, lão phu đến sớm chút, chẳng lẽ là sai à. Hòa thượng Quảng Pháp, cái pháp hiệu phạm chuông của ngươi tiến bộ không ít đó, nhưng dùng nó để đối phó với lão phu thì có phải quá xem thường Liệt mỗ rồi không?"
Lão giả của Lạc Nhật tông không chút khách khí đáp trả.
"Ha ha, chút thủ đoạn này của bần tăng, sao dám múa rìu qua mắt Liệt thí chủ, ta chỉ thấy đệ tử dưới trướng quý tông môn có vẻ hơi lo lắng nên làm mát bớt một chút thôi. Thanh thí chủ, ngươi thấy thế nào?"
Hòa thượng Quảng Pháp trên cự thuyền màu trắng cười nhẹ, đột nhiên quay sang ân cần hỏi một người khác.
"Ba người các ngươi, cộng tuổi lại cũng phải hơn nghìn, các ngươi cãi nhau, kéo lão thân vào làm gì. Có sức đó không bằng nghĩ cách đối phó đám Ma Đạo đi."
Trong doanh địa của Thiên Trúc giáo, vang lên âm thanh tang thương của một phụ nữ, có vẻ không nhịn được.
Nghe thấy vậy, ba người còn lại lập tức im lặng.
Một lát sau, âm thanh của Thiên Thiềm lão tổ mới vang lên:
"Không sai, không sai, hiện tại khác trước kia rồi, trước đây tứ tông của Đại Minh phủ chúng ta không có ngoại địch nên tranh đấu với nhau, nhưng giờ ngoại địch quy mô lớn xâm lấn, nếu còn cứ tranh đấu thế này thì thật không ổn chút nào."
"Lời của Tây Môn thí chủ có lý, Kim Cương Tự chúng ta và Ma Đạo vốn không thể cùng tồn tại, lần này bốn lão già chúng ta gặp mặt, nhân cơ hội trao đổi một hai cũng rất tốt."
Âm thanh của hòa thượng Quảng Pháp vang lên, tỏ vẻ tán đồng.
Trong doanh địa của Lạc Nhật tông và Thiên Trúc giáo không còn tiếng nào khác vang lên, dường như ngầm chấp nhận lời của hai người kia.
Thế là đoàn tàu của Tứ Tượng Môn và Kim Cương Tự lần lượt bay đến hai khu đất trống của doanh địa rồi hạ xuống.
"Thiên Thiềm lão tổ, họ Tây Môn?"
Vương Vũ vừa bước xuống lâu thuyền vừa không kìm được nhìn về phía chiếc lâu thuyền của Thiên Thiềm lão tổ kia, họ này thật là hiếm gặp, trong đầu không khỏi hiện lên hình bóng cô gái tóc vàng Tây Môn Mi.
Chẳng lẽ vị Tây Môn sư tỷ này có quan hệ gì với Thiên Thiềm lão tổ này sao?
Nếu thật vậy, thì cũng giải thích được vì sao Tây Môn Mi lại có vị trí đặc biệt như vậy trong tông môn.
Không biết, vị sư tỷ là đệ tử học trận pháp kia có tới tham gia pháp hội tứ tông không?
Vương Vũ vừa nghĩ vừa theo Lý Thiên Kỳ cùng mọi người đi đến một dãy nhà gỗ, sau đó mỗi người chọn một gian rồi đi vào.
Với một sự kiện lớn như pháp hội tứ tông, đương nhiên không thể để đệ tử tứ tông vượt đường xa xôi đến nơi rồi lại không có thời gian nghỉ ngơi, điều chỉnh mà đã vội vàng bắt đầu được.
Nhưng hắn vẫn còn một chuyện muốn làm, đó là giao 'pháp khí' đã luyện chế cho Cốc Luyện.
Nhưng bây giờ trong doanh địa không chỉ có các lão tổ Kim Đan, còn có không ít đại tu Trúc Cơ đi theo, đương nhiên hắn phải chờ đến khi có thời cơ thích hợp mới làm được việc này.
Nghĩ đến đây, Vương Vũ lập tức ngồi xếp bằng xuống đất trong nhà gỗ, tĩnh tâm thổ nạp...
Bạn cần đăng nhập để bình luận