Tinh Lộ Tiên Tung
Chương 227: Dao mổ trâu tiểu dụng
Lúc này, bạch ngọc phi thuyền tại vầng sáng màu xanh bao phủ, lặng yên im ắng tới gần thuyền gỗ phương màu xanh biếc.
Vương Vũ một bên mang theo trường đao màu xanh, một bên hoạt động tay chân xong, đem trường đao lật tay cắm ở bên hông, một tay đè chuôi đao, một tay bấm niệm pháp quyết, trong miệng lẩm bẩm.
Hai chân hiện ra xanh đỏ hai màu quang hà, mơ hồ ngưng tụ trên hai chân riêng phần mình một đỏ một xanh hai cái quang luân.
Sau đó, hắn khẽ quát một tiếng, thân hình liền từ trên bạch ngọc phi thuyền biến mất, hóa thành một đạo tia sáng xanh đỏ kích xạ xuống.
Phía dưới một đám đệ tử Hoan Hỉ cung, hiển nhiên căn bản không nghĩ tới sẽ bị tập kích lúc này, một đạo đao quang sáng như tuyết lóe lên trong đám người, gần sát ba viên đầu người hai nữ một nam bay lên tận trời.
Vương Vũ thân ảnh mơ hồ, lúc này mới nổi lên phía sau ba bộ thân thể không đầu.
"địch tập!"
Một tên nữ tử Hoan Hỉ cung lớn tuổi hơn, phản ứng nhanh nhất, rít lên một tiếng, không cần suy nghĩ lắc tay áo, bạch quang chớp động trong cửa tay áo, tựa hồ muốn thả ra pháp khí gì đó.
Nhưng Vương Vũ chỉ khom người một chút, thân hình liền phảng phất như một con sói hoang bật lên tả hữu, trong nháy mắt huyễn hóa ra sáu bảy đạo tàn ảnh khác biệt.
Tiếp đó tất cả tàn ảnh đồng thời vung trường đao xanh đỏ trong tay, hướng nữ tử lớn tuổi này hung hăng bổ tới.
Nữ tử Hoan Hỉ cung lớn tuổi kinh hãi, bạch quang từ ống tay áo tuôn ra, liền biến thành một mặt đại thuẫn màu trắng, đều ngăn ở trước người.
Cơ hồ cùng lúc đó, một đạo tàn ảnh khác từ trên cao lặng yên không tiếng động rơi xuống phía sau nữ tử lớn tuổi, cũng sử dụng trường đao trong tay, ngược cánh tay mơ hồ một cái, một nắm đấm bọc quyền giáp màu vàng, mang theo cuồng phong đảo ra.
"Không tốt!"
Nữ tử lớn tuổi cũng có không ít kinh nghiệm chiến đấu, không cần quay đầu lại, liền biết phía sau bị công kích, không kịp quay người, chỉ đột nhiên bóp nát một phù lục màu vàng giấu kín trong tay áo.
"Phốc" một tiếng.
Một mặt thuẫn ánh sáng màu vàng to bằng chậu rửa mặt, trong nháy mắt nổi lên sau đầu nữ tử, vừa vặn ngăn trở nắm đấm màu vàng óng.
"Oanh", "Phanh" hai tiếng truyền ra.
Ánh sáng màu vàng thuẫn bị một quyền đánh tan, sau đó đầu lâu nữ tử lớn tuổi vỡ ra như dưa hấu.
Vương Vũ mở Hắc Hổ sát Thể có lực lượng kinh khủng, đừng nói một viên phù lục phòng ngự, ngay cả một kiện pháp khí phòng ngự nhập giai chân chính cũng khó lòng tiếp nổi một quyền này.
Vương Vũ vừa hiện thân đã bất ngờ giết trước ba tên đệ tử Hoan Hỉ cung.
Mấy người khác lúc này mới kinh sợ kịp phản ứng.
Trong đó hai tên nam đệ tử giận dữ, một người giơ tay ném ra một viên đại ấn màu đỏ, đón gió lớn lên hóa thành lớn gần trượng, hung hăng đập xuống đầu.
Một tên nam đệ tử khác bấm niệm pháp quyết, lại há miệng, từ trong miệng phun ra lít nha lít nhít ngân châm như lông trâu, kích xạ về phía mặt Vương Vũ.
Hai nữ đệ tử khác khẽ động thân hình, trong tay hiện ra một thanh ngắn lưỡi đao màu bạc, nhào về phía hai tù binh trên thuyền gỗ, định bắt một con tin uy hiếp địch nhân trước mắt có vẻ cực kỳ hung tàn này.
Nhưng ngay lúc này, một chút hồng quang từ bên trên kích xạ xuống, lóe lên biến thành một hư ảnh chuông lớn màu đỏ nhạt, trùm Chu Xử và thanh niên xinh đẹp xuống dưới.
Hai nữ kinh hãi nhìn nhau, một người trong miệng lẩm bẩm, dao găm trong tay huyễn hóa thành một cự kiếm màu bạc cao cỡ người, chém điên cuồng vào hư ảnh chuông lớn.
Một người khác xông lên vung tay vào phương hư không, một khăn lụa màu hồng phấn bay cuộn ra, hóa thành lít nha lít nhít hoa đào hư ảnh màu hồng phấn, kích xạ lên phương trên.
"Phốc" một tiếng.
Bạch ngọc phi thuyền nổi lên, bị hoa đào hư ảnh oanh kích.
Tây Môn Mi trên phi thuyền đang bấm niệm pháp quyết thôi động Tiểu Di Vân Phiên trong tay, che chở phi thuyền dưới thân, căn bản không để ý tới chuông lớn bị cự kiếm cuồng đánh phía dưới, tựa hồ tin tưởng năng lực phòng ngự của nó.
Một bên khác, Vương Vũ đã hét lớn một tiếng, xòe năm ngón tay ra, hướng đại ấn màu đỏ rơi xuống vỗ tới, một thủ ấn hư ảnh màu vàng óng rời tay, đánh vào dưới đáy đại ấn màu đen.
Một tiếng nổ lớn.
Đại ấn màu đen bị cự lực khủng bố đánh bay thẳng lên trời.
Lúc này, những châm nhỏ như lông trâu mưa to bắn tới trước mặt.
Nhưng chỗ mặt Vương Vũ, sương mù màu vàng óng cuộn qua liền ngăn tất cả những châm nhỏ này bên ngoài, đồng phát ra âm thanh giòn tan như mưa rơi hàng rào, nhao nhao đạn ra ngoài.
Hai tên nam đệ tử thấy vậy quá sợ hãi, còn muốn thi triển thủ đoạn khác thì Vương Vũ đã ra tay lần nữa.
Hắn hít sâu một hơi, cánh tay cầm trường đao xanh đỏ bỗng nhiên thô to một vòng, hung hăng ném về phía một tên nam đệ tử trong đó.
Dưới khoảng cách gần như vậy, tên nam đệ tử kia chỉ thấy trước mắt hàn quang lóe lên, ngực bị trường đao xanh đỏ trực tiếp xuyên thủng, nhuyễn giáp pháp khí màu trắng nhạt mặc thiếp thân cũng không ngăn cản được mảy may, lập tức kêu thảm một tiếng ngã xuống đất, máu tươi ào ạt chảy ra từ lỗ lớn ở ngực.
Một tên nam đệ tử khác thấy vậy, gan đều vỡ mật, không cần suy nghĩ lấy ra mấy tấm phù lục từ trong tay áo nhanh chóng đập vào thân, bên ngoài thân sáng lên mấy tầng lồng ánh sáng đủ mọi màu sắc, đồng thời thân hình lóe lên, trực tiếp nhảy ra khỏi thuyền gỗ, định bay lên không bỏ chạy.
Nhưng Vương Vũ đã giẫm mạnh một chân xuống đất, thân thể ngã nhào một cái lật tròn lại, liên tiếp huyễn hóa ra mấy đạo tàn ảnh trên không trung, mơ hồ một cái, trực tiếp xuất hiện phía trên tên nam đệ tử cuối cùng, vỗ một bàn tay xuống.
"Oanh".
Một hư ảnh thủ ấn to lớn màu vàng nhạt dài ba thước, trực tiếp đặt lên đầu lâu nam đệ tử không kịp đề phòng.
Mấy tầng lồng ánh sáng chỉ nhấp nháy mấy lần liền tan tác như pháo bông, đầu lâu trực tiếp bị cự lực ép vào thân thể, lúc này một bàn tay của hắn vừa lấy ra một tiểu đao màu bạc từ trong tay áo, thân thể không đầu nhoáng một cái rơi xuống hư không.
Vương Vũ vặn vẹo vòng eo lại, vững vàng rơi vào trong hư không phụ cận, ánh mắt mới nhìn về phía hai nữ đệ tử Hoan Hỉ cung cuối cùng trên thuyền.
Lúc này thuyền gỗ màu xanh lá đã dừng lại vì không người rót pháp lực thôi động.
Hai nữ đệ tử này liên tiếp dùng pháp khí công kích mấy lần trước đó mà không làm gì được chuông lớn hư ảnh, cũng không làm gì được bạch ngọc phi thuyền được Tiểu Di Vân Phiên bảo vệ, lại thấy hai người đồng bạn nam cuối cùng cũng bị kẻ địch khủng bố này diệt sát thuần thục, không khỏi hồn phi phách tán.
Hai nữ cùng quát một tiếng, đồng thời lấy ra một ngọc bội màu hồng từ ngực, trực tiếp bóp nát, lập tức hóa thành hai đoàn quang cầu màu hồng phấn, bay thẳng lên trời, tốc độ cực nhanh, lóe lên đã chạy ra xa bảy tám trượng, muốn bỏ chạy trốn thoát.
"Vương sư đệ, đừng để hai người bọn họ chạy mất."
Tây Môn Mi thấy vậy trên bạch ngọc phi thuyền, không khỏi khẩn trương quát lớn với Vương Vũ.
Vương Vũ mặt không đổi sắc khẽ đảo chuyển tay, trong tay có thêm hai viên liễu diệp phi đao ngân quang lóng lánh, khẽ nhả một hơi, cổ tay liền lắc một cái.
Vương Vũ một bên mang theo trường đao màu xanh, một bên hoạt động tay chân xong, đem trường đao lật tay cắm ở bên hông, một tay đè chuôi đao, một tay bấm niệm pháp quyết, trong miệng lẩm bẩm.
Hai chân hiện ra xanh đỏ hai màu quang hà, mơ hồ ngưng tụ trên hai chân riêng phần mình một đỏ một xanh hai cái quang luân.
Sau đó, hắn khẽ quát một tiếng, thân hình liền từ trên bạch ngọc phi thuyền biến mất, hóa thành một đạo tia sáng xanh đỏ kích xạ xuống.
Phía dưới một đám đệ tử Hoan Hỉ cung, hiển nhiên căn bản không nghĩ tới sẽ bị tập kích lúc này, một đạo đao quang sáng như tuyết lóe lên trong đám người, gần sát ba viên đầu người hai nữ một nam bay lên tận trời.
Vương Vũ thân ảnh mơ hồ, lúc này mới nổi lên phía sau ba bộ thân thể không đầu.
"địch tập!"
Một tên nữ tử Hoan Hỉ cung lớn tuổi hơn, phản ứng nhanh nhất, rít lên một tiếng, không cần suy nghĩ lắc tay áo, bạch quang chớp động trong cửa tay áo, tựa hồ muốn thả ra pháp khí gì đó.
Nhưng Vương Vũ chỉ khom người một chút, thân hình liền phảng phất như một con sói hoang bật lên tả hữu, trong nháy mắt huyễn hóa ra sáu bảy đạo tàn ảnh khác biệt.
Tiếp đó tất cả tàn ảnh đồng thời vung trường đao xanh đỏ trong tay, hướng nữ tử lớn tuổi này hung hăng bổ tới.
Nữ tử Hoan Hỉ cung lớn tuổi kinh hãi, bạch quang từ ống tay áo tuôn ra, liền biến thành một mặt đại thuẫn màu trắng, đều ngăn ở trước người.
Cơ hồ cùng lúc đó, một đạo tàn ảnh khác từ trên cao lặng yên không tiếng động rơi xuống phía sau nữ tử lớn tuổi, cũng sử dụng trường đao trong tay, ngược cánh tay mơ hồ một cái, một nắm đấm bọc quyền giáp màu vàng, mang theo cuồng phong đảo ra.
"Không tốt!"
Nữ tử lớn tuổi cũng có không ít kinh nghiệm chiến đấu, không cần quay đầu lại, liền biết phía sau bị công kích, không kịp quay người, chỉ đột nhiên bóp nát một phù lục màu vàng giấu kín trong tay áo.
"Phốc" một tiếng.
Một mặt thuẫn ánh sáng màu vàng to bằng chậu rửa mặt, trong nháy mắt nổi lên sau đầu nữ tử, vừa vặn ngăn trở nắm đấm màu vàng óng.
"Oanh", "Phanh" hai tiếng truyền ra.
Ánh sáng màu vàng thuẫn bị một quyền đánh tan, sau đó đầu lâu nữ tử lớn tuổi vỡ ra như dưa hấu.
Vương Vũ mở Hắc Hổ sát Thể có lực lượng kinh khủng, đừng nói một viên phù lục phòng ngự, ngay cả một kiện pháp khí phòng ngự nhập giai chân chính cũng khó lòng tiếp nổi một quyền này.
Vương Vũ vừa hiện thân đã bất ngờ giết trước ba tên đệ tử Hoan Hỉ cung.
Mấy người khác lúc này mới kinh sợ kịp phản ứng.
Trong đó hai tên nam đệ tử giận dữ, một người giơ tay ném ra một viên đại ấn màu đỏ, đón gió lớn lên hóa thành lớn gần trượng, hung hăng đập xuống đầu.
Một tên nam đệ tử khác bấm niệm pháp quyết, lại há miệng, từ trong miệng phun ra lít nha lít nhít ngân châm như lông trâu, kích xạ về phía mặt Vương Vũ.
Hai nữ đệ tử khác khẽ động thân hình, trong tay hiện ra một thanh ngắn lưỡi đao màu bạc, nhào về phía hai tù binh trên thuyền gỗ, định bắt một con tin uy hiếp địch nhân trước mắt có vẻ cực kỳ hung tàn này.
Nhưng ngay lúc này, một chút hồng quang từ bên trên kích xạ xuống, lóe lên biến thành một hư ảnh chuông lớn màu đỏ nhạt, trùm Chu Xử và thanh niên xinh đẹp xuống dưới.
Hai nữ kinh hãi nhìn nhau, một người trong miệng lẩm bẩm, dao găm trong tay huyễn hóa thành một cự kiếm màu bạc cao cỡ người, chém điên cuồng vào hư ảnh chuông lớn.
Một người khác xông lên vung tay vào phương hư không, một khăn lụa màu hồng phấn bay cuộn ra, hóa thành lít nha lít nhít hoa đào hư ảnh màu hồng phấn, kích xạ lên phương trên.
"Phốc" một tiếng.
Bạch ngọc phi thuyền nổi lên, bị hoa đào hư ảnh oanh kích.
Tây Môn Mi trên phi thuyền đang bấm niệm pháp quyết thôi động Tiểu Di Vân Phiên trong tay, che chở phi thuyền dưới thân, căn bản không để ý tới chuông lớn bị cự kiếm cuồng đánh phía dưới, tựa hồ tin tưởng năng lực phòng ngự của nó.
Một bên khác, Vương Vũ đã hét lớn một tiếng, xòe năm ngón tay ra, hướng đại ấn màu đỏ rơi xuống vỗ tới, một thủ ấn hư ảnh màu vàng óng rời tay, đánh vào dưới đáy đại ấn màu đen.
Một tiếng nổ lớn.
Đại ấn màu đen bị cự lực khủng bố đánh bay thẳng lên trời.
Lúc này, những châm nhỏ như lông trâu mưa to bắn tới trước mặt.
Nhưng chỗ mặt Vương Vũ, sương mù màu vàng óng cuộn qua liền ngăn tất cả những châm nhỏ này bên ngoài, đồng phát ra âm thanh giòn tan như mưa rơi hàng rào, nhao nhao đạn ra ngoài.
Hai tên nam đệ tử thấy vậy quá sợ hãi, còn muốn thi triển thủ đoạn khác thì Vương Vũ đã ra tay lần nữa.
Hắn hít sâu một hơi, cánh tay cầm trường đao xanh đỏ bỗng nhiên thô to một vòng, hung hăng ném về phía một tên nam đệ tử trong đó.
Dưới khoảng cách gần như vậy, tên nam đệ tử kia chỉ thấy trước mắt hàn quang lóe lên, ngực bị trường đao xanh đỏ trực tiếp xuyên thủng, nhuyễn giáp pháp khí màu trắng nhạt mặc thiếp thân cũng không ngăn cản được mảy may, lập tức kêu thảm một tiếng ngã xuống đất, máu tươi ào ạt chảy ra từ lỗ lớn ở ngực.
Một tên nam đệ tử khác thấy vậy, gan đều vỡ mật, không cần suy nghĩ lấy ra mấy tấm phù lục từ trong tay áo nhanh chóng đập vào thân, bên ngoài thân sáng lên mấy tầng lồng ánh sáng đủ mọi màu sắc, đồng thời thân hình lóe lên, trực tiếp nhảy ra khỏi thuyền gỗ, định bay lên không bỏ chạy.
Nhưng Vương Vũ đã giẫm mạnh một chân xuống đất, thân thể ngã nhào một cái lật tròn lại, liên tiếp huyễn hóa ra mấy đạo tàn ảnh trên không trung, mơ hồ một cái, trực tiếp xuất hiện phía trên tên nam đệ tử cuối cùng, vỗ một bàn tay xuống.
"Oanh".
Một hư ảnh thủ ấn to lớn màu vàng nhạt dài ba thước, trực tiếp đặt lên đầu lâu nam đệ tử không kịp đề phòng.
Mấy tầng lồng ánh sáng chỉ nhấp nháy mấy lần liền tan tác như pháo bông, đầu lâu trực tiếp bị cự lực ép vào thân thể, lúc này một bàn tay của hắn vừa lấy ra một tiểu đao màu bạc từ trong tay áo, thân thể không đầu nhoáng một cái rơi xuống hư không.
Vương Vũ vặn vẹo vòng eo lại, vững vàng rơi vào trong hư không phụ cận, ánh mắt mới nhìn về phía hai nữ đệ tử Hoan Hỉ cung cuối cùng trên thuyền.
Lúc này thuyền gỗ màu xanh lá đã dừng lại vì không người rót pháp lực thôi động.
Hai nữ đệ tử này liên tiếp dùng pháp khí công kích mấy lần trước đó mà không làm gì được chuông lớn hư ảnh, cũng không làm gì được bạch ngọc phi thuyền được Tiểu Di Vân Phiên bảo vệ, lại thấy hai người đồng bạn nam cuối cùng cũng bị kẻ địch khủng bố này diệt sát thuần thục, không khỏi hồn phi phách tán.
Hai nữ cùng quát một tiếng, đồng thời lấy ra một ngọc bội màu hồng từ ngực, trực tiếp bóp nát, lập tức hóa thành hai đoàn quang cầu màu hồng phấn, bay thẳng lên trời, tốc độ cực nhanh, lóe lên đã chạy ra xa bảy tám trượng, muốn bỏ chạy trốn thoát.
"Vương sư đệ, đừng để hai người bọn họ chạy mất."
Tây Môn Mi thấy vậy trên bạch ngọc phi thuyền, không khỏi khẩn trương quát lớn với Vương Vũ.
Vương Vũ mặt không đổi sắc khẽ đảo chuyển tay, trong tay có thêm hai viên liễu diệp phi đao ngân quang lóng lánh, khẽ nhả một hơi, cổ tay liền lắc một cái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận