Tinh Lộ Tiên Tung
Chương 168: Mặt nạ
Từ khi dùng đến Tịnh Hóa Phù, Vương Vũ đã gột sạch hết mọi khí tức trên người, nên sau đó hắn đi đường không còn bị bầy sói chủ động tìm đến nữa. Thỉnh thoảng có gặp yêu lang lạc đàn, chúng cũng vội vàng tránh xa.
Trong khi nhảy nhót giữa các cây đại thụ, tay hắn lại nghịch một chiếc mặt nạ kỳ dị với hoa văn đen xám trắng loang lổ, đồng thời cố rót một chút pháp lực vào đó.
Chiếc mặt nạ vốn đang mất thăng bằng bỗng mềm nhũn khi có pháp lực rót vào, nó mỏng manh như da người.
Kỳ lạ hơn nữa là những hoa văn đen trên mặt nạ bắt đầu chuyển động, không ngừng biến thành vô vàn gương mặt khác nhau, từ trẻ đến già, từ nam đến nữ. Tuy mỗi gương mặt đều mờ ảo, chớp nhoáng rồi lại đổi thành mặt khác.
Vương Vũ còn chưa kịp nghĩ xem đây rốt cuộc là cái gì thì mặt nạ trong tay đã "Phanh" một tiếng, hóa thành một làn sương xám trắng rồi biến mất.
Ngay sau đó, trên mặt hắn bỗng xuất hiện một thứ gì đó rất mỏng, ẩm ướt, tựa như một lớp hơi nước mỏng manh.
Vương Vũ giật mình, vội dừng lại, đứng trên cây đưa tay lên mặt quệt, kết quả lại quệt phải da mặt mình. Vì dùng sức quá mạnh nên hắn còn phải nhăn nhó.
Nhưng cảm giác kỳ dị trên mặt vẫn còn.
Không do dự, Vương Vũ đưa tay vào ngực sờ, một chiếc gương bạc xuất hiện trong tay, chính là tử Mẫu Phù Du Kính. Hắn cầm gương soi lên mặt.
Tuy mặt gương màu bạc hơi thô ráp, nhưng vẫn có thể thấy lờ mờ một khuôn mặt nam tử xấu xí.
Vương Vũ giật thót, vội há miệng, phun một đoàn linh khí tinh thuần vào trong gương.
Mặt gương bạc vốn còn hơi mờ trở nên bóng loáng, khuôn mặt phản chiếu trong gương cũng vô cùng rõ ràng.
Mắt lồi ra, miệng há rộng, rõ ràng là gương mặt của tên đệ tử Ma La tông đã bị hắn đánh chết trước đó!
Vương Vũ kinh hãi, một tay cầm gương, tay còn lại vội sờ lên mặt, lúc này mới phát hiện năm ngón tay của mình trực tiếp chui sâu vào da mặt khoảng nửa tấc, mới chạm được da mặt thật.
Thì ra trên khuôn mặt thật của hắn, lại có thêm một lớp mặt ảo nữa.
Lúc này Vương Vũ mới yên tâm, nhưng liền sau đó lại tò mò sờ tới sờ lui.
Lớp mặt ảo này tồn tại như không khí, sờ vào không có cảm giác gì, nhưng các bộ phận trên mặt lại cảm thấy hơi ẩm ướt.
Cảm giác giữa mặt và ngón tay hoàn toàn khác biệt, cứ như cảm xúc trên ngón tay bị mặt nạ ảo này bóp méo đi vậy. Điều này khiến Vương Vũ không khỏi lấy làm lạ.
Không nghi ngờ gì, lớp mặt ảo này chính là do chiếc mặt nạ kia biến thành!
Nhưng tại sao lại biến thành bộ dạng tên đệ tử Ma La tông đã bị giết? Có thể biến thành hình dạng người khác được không?
Vương Vũ vừa nghĩ đến, trong lòng liền hiện ra một khuôn mặt hết sức quen thuộc.
Gần như cùng lúc, khuôn mặt nam tử xấu xí trong gương liền tan biến, vô số hoa văn đen xoay chuyển, khuôn mặt quen thuộc của "Đinh Vũ" ngưng tụ hiện ra.
Quả nhiên là được!
Vương Vũ vui mừng khôn xiết, nhìn trái nhìn phải vào gương, tùy ý thay đổi, những chỗ không vừa ý đều biến thành theo ý hắn tưởng tượng.
Sau đó, tâm niệm hắn lại khẽ động, mặt lại thay đổi, hóa thành bộ dạng của "Chu Xử", rồi lại mờ đi một lần nữa, trên mặt lại xuất hiện một gương mặt tuyệt mỹ như tiên nữ, chính là hình dáng của Âm Linh Lung.
Nhưng vì tóc và quần áo vẫn là của nam nhi nên trông có hơi dở dở ương ương, khiến Vương Vũ bật cười.
"Âm Linh Lung" trong gương cũng cười xinh, nụ cười ấy cũng vô cùng quyến rũ.
Nụ cười trên mặt Vương Vũ liền tắt, vội lấy tay chà mặt, khuôn mặt liền nhăn nhúm rồi mờ ảo, một lần nữa trở về như cũ.
Sau khi hắn "siêu tần", mắt lóe tinh quang, cẩn thận quan sát mặt nạ ảo, nhưng dù nhìn thế nào cũng không thấy có gì khác thường, thần thức quét qua cũng không phát hiện ra điều gì.
Lúc này, Vương Vũ thật sự kinh ngạc.
"Mặt nạ này đúng là pháp khí tốt, nhưng làm sao để gỡ ra đây?"
Hắn lẩm bẩm vừa sờ soạng mặt vừa nghĩ, làm thế nào cũng không gỡ được mặt nạ ảo này xuống.
Nhưng chợt nhớ ra điều gì, hắn liền truyền pháp lực vào ngón tay rồi đưa tay lên mặt cào một cái.
Mặt hắn liền mát lạnh!
Một chiếc mặt nạ xám trắng bị lột ra từ trên mặt hắn, theo ánh mắt hắn đảo qua mặt nạ, tìm kiếm một hồi, cũng không phát hiện ra dấu hiệu gì.
Vương Vũ cẩn thận cất mặt nạ đi rồi tiếp tục nhảy về phía trước. Nhưng trong lòng lại thoáng nghĩ đến thân phận của tên đệ tử Ma La tông đã bị giết.
Người này thực lực bình thường, nhưng trên người lại có nhiều đồ tốt như vậy. Bộ lục giáp nửa người kia còn bị người khác động tay động chân, có lẽ thân phận ở Ma La tông cũng không tầm thường.
Những pháp khí và đồ vật khác hắn thu được từ người này tốt nhất là đừng dùng ở bí cảnh này. Nếu không lọt vào mắt người có tâm, sẽ rước họa vào thân.
Vương Vũ vừa nghĩ vậy, nhất thời không có tâm trạng đi nghiên cứu cái con rối sói khổng lồ kia. Tâm ý muốn đến dãy núi càng trở nên cấp bách hơn.
Hắn đã nghĩ kỹ, chỉ cần vào được dãy núi sẽ tìm một chỗ an toàn ẩn nấp, đợi tin tức các lão tổ Kim Đan rút lui mới ra ngoài.
Lần này, hắn một hơi đi hơn mười dặm, không gặp phải bất cứ chuyện gì, thậm chí những con yêu lang vốn đầy rẫy trong rừng cũng biến mất. Dãy núi phía trước đã hiện rõ.
Điều này khiến Vương Vũ vui mừng quá đỗi, đang định chạy thẳng vào núi thì từ một hướng rất xa, đột nhiên vang lên tiếng sói tru thê lương.
Tiếng gào nghe như quỷ khóc, sau đó ở phía đó vang lên tiếng động ầm ầm liên miên, những cây cối to lớn đổ rạp, tựa như có một con vật khổng lồ đang phát cuồng.
Vương Vũ ngẩn người, không khỏi nhảy lên chỗ cao nhìn về hướng đó.
Sau đó, trong khu rừng phía xa, có hơn chục bóng người bay ra. Trong đó có đệ tử Hắc Hồn tông mặc hắc bào, yêu nữ Hoan Hỉ Cung mặc đồ hồng phấn, lại có cả đệ tử Thiên Trúc giáo mặc đồ xanh lam và đệ tử Lạc Nhật Tông mặc đồ đỏ rực, những người này như chạy trối chết, ùn ùn kéo về phía dãy núi.
Và sau lưng bọn họ, một luồng khí tức khủng bố bốc lên tận trời. Tiếp đó, một con Thanh Lang khổng lồ toàn thân phát hào quang màu xanh, phóng lên không trung.
Thanh Lang thân dài chừng ba trượng, có hai cái đuôi to như thép, cái đầu dữ tợn với đôi mắt đỏ ngầu đang hung hãn nhìn đám người chạy trốn phía xa, đầy vẻ điên cuồng và giết chóc...
Trong khi nhảy nhót giữa các cây đại thụ, tay hắn lại nghịch một chiếc mặt nạ kỳ dị với hoa văn đen xám trắng loang lổ, đồng thời cố rót một chút pháp lực vào đó.
Chiếc mặt nạ vốn đang mất thăng bằng bỗng mềm nhũn khi có pháp lực rót vào, nó mỏng manh như da người.
Kỳ lạ hơn nữa là những hoa văn đen trên mặt nạ bắt đầu chuyển động, không ngừng biến thành vô vàn gương mặt khác nhau, từ trẻ đến già, từ nam đến nữ. Tuy mỗi gương mặt đều mờ ảo, chớp nhoáng rồi lại đổi thành mặt khác.
Vương Vũ còn chưa kịp nghĩ xem đây rốt cuộc là cái gì thì mặt nạ trong tay đã "Phanh" một tiếng, hóa thành một làn sương xám trắng rồi biến mất.
Ngay sau đó, trên mặt hắn bỗng xuất hiện một thứ gì đó rất mỏng, ẩm ướt, tựa như một lớp hơi nước mỏng manh.
Vương Vũ giật mình, vội dừng lại, đứng trên cây đưa tay lên mặt quệt, kết quả lại quệt phải da mặt mình. Vì dùng sức quá mạnh nên hắn còn phải nhăn nhó.
Nhưng cảm giác kỳ dị trên mặt vẫn còn.
Không do dự, Vương Vũ đưa tay vào ngực sờ, một chiếc gương bạc xuất hiện trong tay, chính là tử Mẫu Phù Du Kính. Hắn cầm gương soi lên mặt.
Tuy mặt gương màu bạc hơi thô ráp, nhưng vẫn có thể thấy lờ mờ một khuôn mặt nam tử xấu xí.
Vương Vũ giật thót, vội há miệng, phun một đoàn linh khí tinh thuần vào trong gương.
Mặt gương bạc vốn còn hơi mờ trở nên bóng loáng, khuôn mặt phản chiếu trong gương cũng vô cùng rõ ràng.
Mắt lồi ra, miệng há rộng, rõ ràng là gương mặt của tên đệ tử Ma La tông đã bị hắn đánh chết trước đó!
Vương Vũ kinh hãi, một tay cầm gương, tay còn lại vội sờ lên mặt, lúc này mới phát hiện năm ngón tay của mình trực tiếp chui sâu vào da mặt khoảng nửa tấc, mới chạm được da mặt thật.
Thì ra trên khuôn mặt thật của hắn, lại có thêm một lớp mặt ảo nữa.
Lúc này Vương Vũ mới yên tâm, nhưng liền sau đó lại tò mò sờ tới sờ lui.
Lớp mặt ảo này tồn tại như không khí, sờ vào không có cảm giác gì, nhưng các bộ phận trên mặt lại cảm thấy hơi ẩm ướt.
Cảm giác giữa mặt và ngón tay hoàn toàn khác biệt, cứ như cảm xúc trên ngón tay bị mặt nạ ảo này bóp méo đi vậy. Điều này khiến Vương Vũ không khỏi lấy làm lạ.
Không nghi ngờ gì, lớp mặt ảo này chính là do chiếc mặt nạ kia biến thành!
Nhưng tại sao lại biến thành bộ dạng tên đệ tử Ma La tông đã bị giết? Có thể biến thành hình dạng người khác được không?
Vương Vũ vừa nghĩ đến, trong lòng liền hiện ra một khuôn mặt hết sức quen thuộc.
Gần như cùng lúc, khuôn mặt nam tử xấu xí trong gương liền tan biến, vô số hoa văn đen xoay chuyển, khuôn mặt quen thuộc của "Đinh Vũ" ngưng tụ hiện ra.
Quả nhiên là được!
Vương Vũ vui mừng khôn xiết, nhìn trái nhìn phải vào gương, tùy ý thay đổi, những chỗ không vừa ý đều biến thành theo ý hắn tưởng tượng.
Sau đó, tâm niệm hắn lại khẽ động, mặt lại thay đổi, hóa thành bộ dạng của "Chu Xử", rồi lại mờ đi một lần nữa, trên mặt lại xuất hiện một gương mặt tuyệt mỹ như tiên nữ, chính là hình dáng của Âm Linh Lung.
Nhưng vì tóc và quần áo vẫn là của nam nhi nên trông có hơi dở dở ương ương, khiến Vương Vũ bật cười.
"Âm Linh Lung" trong gương cũng cười xinh, nụ cười ấy cũng vô cùng quyến rũ.
Nụ cười trên mặt Vương Vũ liền tắt, vội lấy tay chà mặt, khuôn mặt liền nhăn nhúm rồi mờ ảo, một lần nữa trở về như cũ.
Sau khi hắn "siêu tần", mắt lóe tinh quang, cẩn thận quan sát mặt nạ ảo, nhưng dù nhìn thế nào cũng không thấy có gì khác thường, thần thức quét qua cũng không phát hiện ra điều gì.
Lúc này, Vương Vũ thật sự kinh ngạc.
"Mặt nạ này đúng là pháp khí tốt, nhưng làm sao để gỡ ra đây?"
Hắn lẩm bẩm vừa sờ soạng mặt vừa nghĩ, làm thế nào cũng không gỡ được mặt nạ ảo này xuống.
Nhưng chợt nhớ ra điều gì, hắn liền truyền pháp lực vào ngón tay rồi đưa tay lên mặt cào một cái.
Mặt hắn liền mát lạnh!
Một chiếc mặt nạ xám trắng bị lột ra từ trên mặt hắn, theo ánh mắt hắn đảo qua mặt nạ, tìm kiếm một hồi, cũng không phát hiện ra dấu hiệu gì.
Vương Vũ cẩn thận cất mặt nạ đi rồi tiếp tục nhảy về phía trước. Nhưng trong lòng lại thoáng nghĩ đến thân phận của tên đệ tử Ma La tông đã bị giết.
Người này thực lực bình thường, nhưng trên người lại có nhiều đồ tốt như vậy. Bộ lục giáp nửa người kia còn bị người khác động tay động chân, có lẽ thân phận ở Ma La tông cũng không tầm thường.
Những pháp khí và đồ vật khác hắn thu được từ người này tốt nhất là đừng dùng ở bí cảnh này. Nếu không lọt vào mắt người có tâm, sẽ rước họa vào thân.
Vương Vũ vừa nghĩ vậy, nhất thời không có tâm trạng đi nghiên cứu cái con rối sói khổng lồ kia. Tâm ý muốn đến dãy núi càng trở nên cấp bách hơn.
Hắn đã nghĩ kỹ, chỉ cần vào được dãy núi sẽ tìm một chỗ an toàn ẩn nấp, đợi tin tức các lão tổ Kim Đan rút lui mới ra ngoài.
Lần này, hắn một hơi đi hơn mười dặm, không gặp phải bất cứ chuyện gì, thậm chí những con yêu lang vốn đầy rẫy trong rừng cũng biến mất. Dãy núi phía trước đã hiện rõ.
Điều này khiến Vương Vũ vui mừng quá đỗi, đang định chạy thẳng vào núi thì từ một hướng rất xa, đột nhiên vang lên tiếng sói tru thê lương.
Tiếng gào nghe như quỷ khóc, sau đó ở phía đó vang lên tiếng động ầm ầm liên miên, những cây cối to lớn đổ rạp, tựa như có một con vật khổng lồ đang phát cuồng.
Vương Vũ ngẩn người, không khỏi nhảy lên chỗ cao nhìn về hướng đó.
Sau đó, trong khu rừng phía xa, có hơn chục bóng người bay ra. Trong đó có đệ tử Hắc Hồn tông mặc hắc bào, yêu nữ Hoan Hỉ Cung mặc đồ hồng phấn, lại có cả đệ tử Thiên Trúc giáo mặc đồ xanh lam và đệ tử Lạc Nhật Tông mặc đồ đỏ rực, những người này như chạy trối chết, ùn ùn kéo về phía dãy núi.
Và sau lưng bọn họ, một luồng khí tức khủng bố bốc lên tận trời. Tiếp đó, một con Thanh Lang khổng lồ toàn thân phát hào quang màu xanh, phóng lên không trung.
Thanh Lang thân dài chừng ba trượng, có hai cái đuôi to như thép, cái đầu dữ tợn với đôi mắt đỏ ngầu đang hung hãn nhìn đám người chạy trốn phía xa, đầy vẻ điên cuồng và giết chóc...
Bạn cần đăng nhập để bình luận