Tinh Lộ Tiên Tung
Chương 194: Tách ra
Bị thiên Quân tử khổng lồ linh lực đè ép xuống, lại ngẩng đầu nhìn thoáng qua thanh niên áo trắng cùng Vương Vũ đang nhìn xuống, ba tông đệ tử còn lại chưa nhận ra, liền đem chút tâm tư nhỏ bé giấu đi, trở nên thành thật.
Lúc này, thiên Quân tử mới từ đám đệ tử tứ tông điểm ra mấy người biết thuật linh dược, linh thực, bắt đầu kiểm kê hái tất cả linh dược. Dù sao, một vài linh dược đặc thù bất kể là phương pháp hái, hay cách cất giữ, đều rất chú trọng, thậm chí có vài loại linh mộc còn muốn di dời cả cây.
Vương Vũ và thiên Quân tử đều không vào vườn dược, chỉ đứng bên ngoài nhìn mấy đệ tử, từng người nhận ra các loại dược vật quý giá cùng linh quả, linh mộc trong vườn, rồi cẩn thận hái xuống cấy ghép. Có thứ đặt trong hộp gỗ, có thứ thì dùng hộp ngọc bảo tồn cẩn thận, thậm chí có một số linh dược đặc thù còn phải dùng vật chứa Ngũ Hành để cất giữ.
Phải nói, mấy người này hợp lực lại, thật sự đã nhận ra được tám, chín phần mười linh dược trong vườn. Mỗi khi nghe thấy mấy người đó báo một loại tên linh dược, đám đệ tử bên ngoài đều vô cùng hưng phấn.
Chưa đầy nửa canh giờ, toàn bộ vườn linh dược đã được dọn sạch. Thiên Quân tử vừa ra lệnh, liền sai mấy người đó đem lô linh dược này chứa vào mười túi trữ vật, tạm thời mang trên người, rồi dẫn toàn đội quay về sơn cốc xuất phát ban đầu... "Linh dược sẽ được phân chia theo đóng góp như lúc trước đã ước định. Vương Vũ sư đệ trận chiến trước có công lớn nhất, một mình chém giết hai tên Ma Đạo chân truyền cùng một tên Ma Đạo đệ tử nội môn, mới có thể giúp mọi người cướp được vườn linh dược, cho nên Vương sư đệ sẽ được chọn trước ba cây linh dược.
Kế đến, thiên mỗ phụ trách việc sắp xếp tác chiến lần này, cũng liên lụy đến Ma Đạo chân truyền đối phương, vì vậy ta cũng sẽ được ưu tiên chọn ba cây linh dược... Sau đó, phàm là đạo hữu nào chém giết đệ tử Ma Đạo nội môn thì bước lên một bước, mỗi người có thể chọn hai cây linh dược ngàn năm. Nếu có người ưng ý cùng một loại linh dược, có thể bốc thăm để quyết định linh dược đó thuộc về ai...
Phàm là đạo hữu nào chém giết đệ tử ngoại môn Ma Đạo thì bước lên một bước, mỗi người chọn hai cây linh dược... Các đạo hữu không chém giết được đối thủ, có thể chọn mỗi người một loại từ những linh dược còn lại... Cuối cùng, mọi người sẽ lần lượt dựa theo trình tự phía trên, chọn thêm mỗi người một cây linh dược... Còn lại khoảng 20 cây linh dược này sẽ được mang về bán cho tông môn đổi lấy linh thạch, dùng để phân chia cho người nhà các đạo hữu Nhạc đã ngã xuống trong trận chiến này, để phần nào đền bù."
Thiên Quân tử tựa hồ đã tính toán trước việc phân chia linh dược, nên tại sơn cốc đã sai người mang tất cả linh dược ra, rồi đánh dấu tên cẩn thận, sau đó bắt đầu phân chia cho từng người.
Đại đa số mọi người khá hài lòng với sự phân chia này, dù có một vài người không phục nhưng cũng chỉ có thể giữ trong lòng oán thầm, chứ không dám trực tiếp bộc lộ ra ngoài.
Phân chia vừa xong, đệ tử ba tông khác liền lần lượt cáo từ rời đi. Đệ tử Tứ Tượng môn thì không một ai rời đi, tựa hồ định tiếp tục ôm chặt hai cái bắp đùi là thiên Quân tử và Vương Vũ. Rõ ràng, sau trận chiến trước, bọn họ đã nhận thức được sự đáng sợ của đệ tử chân truyền, nên không dám tùy tiện hành động đơn độc nữa.
"Vương sư đệ, đệ có tính toán gì tiếp theo không? Ta định sẽ tiếp tục vào sâu trong khu vực trung tâm dãy núi, nếu ở đây có thể phát hiện dược viên, có khi trong chỗ sâu hơn sẽ có manh mối về thứ Già Lam bí thiết kia. Hai người chúng ta nếu liên thủ, cơ bản không cần e ngại việc bị đệ tử Ma Đạo chân truyền phục kích."
Thiên sư huynh kéo Vương Vũ sang một bên, tươi cười hỏi.
Vương Vũ nghe vậy, mặt lộ vẻ phức tạp, chỉ có thể cười khổ trả lời:
"Thiên sư huynh, huynh xem trước pháp khí định vị kia đã, rồi hãy nói."
"Pháp khí định vị, có ý gì? Chẳng lẽ Vương sư đệ phát hiện ra điều gì?"
Thiên Quân tử ngạc nhiên hỏi, rồi lấy một viên cầu trắng từ trong tay áo ra, đồng thời rót pháp lực vào đó.
Ngay sau đó, vô số điểm sáng đỏ lớn nhỏ xuất hiện trong viên cầu trắng, nhưng trong những điểm sáng này có một khối ánh đỏ lớn hơn gấp sáu, bảy lần các điểm sáng khác, lại còn nhấp nháy ánh hồng chói mắt, hết sức đáng chú ý.
"Đây là đệ sao? Rốt cuộc đệ đã giết bao nhiêu đệ tử Ma Đạo mà pháp khí lại đánh dấu rõ như vậy?"
Thiên sư huynh thấy tình hình đó, không khỏi kinh hãi.
"Cũng không có nhiều lắm, đại khái trước khi gặp huynh thì ta cũng diệt khoảng năm, sáu đệ tử Ma Đạo, trong đó có một người là Ma Đạo chân truyền."
Vương Vũ bất đắc dĩ trả lời.
Thiên Quân tử nghe vậy liền im lặng, một lúc lâu mới thở dài nói:
"Tình hình của sư đệ hiện giờ quả thực quá bắt mắt, e rằng đệ tử Ma Đạo chân truyền thấy vậy sẽ nghe ngóng rồi trốn, nhưng..."
"Nhưng chắc chắn sẽ bị Ma Đạo một bên đặc biệt nhắm vào, một khi động thủ thì không phải là những đệ tử bình thường có thể giúp ta ngăn cản được."
Vương Vũ không đợi Thiên sư huynh nói hết, đã tiếp lời.
"Xem ra Vương sư đệ hiểu rõ tình cảnh của mình, có cách đối phó nào không?"
Thiên Quân tử nghiêm nghị hỏi, cũng không nhắc lại chuyện đồng hành.
"Ta vẫn là nên hành động một mình thì hơn. Chỉ cần không ở một chỗ chờ đợi, thì dù Ma Đạo đều có pháp khí định vị này, cũng không kịp tụ tập quá nhiều người đến đối phó ta. Đơn độc một Ma Đạo chân truyền, ta cũng không cần quá e ngại."
Vương Vũ nghĩ ngợi rồi trả lời.
"Xem ra chỉ có thể như vậy, chỉ tiếc nơi này chỉ có một mình ta là đệ tử chân truyền. Nếu có thêm hai người nữa thì Vương sư đệ dù cùng chúng ta đi cùng, cũng không cần lo việc bị Ma Đạo báo thù."
Thiên Quân tử gật đầu rồi có chút tiếc nuối nói.
"Thiên sư huynh, huynh tự bảo trọng đi, ta không thích hợp ở đây lâu nữa, xin phép cáo từ trước."
Vương Vũ chắp tay với đối phương rồi lập tức thả ra thiết chu đen, hóa thành một đạo độn quang phá không mà đi.
Chỉ còn lại đệ tử Vạn Sơn các, Tứ Tượng tông thấy vậy thì ngơ ngác. Nhưng không lâu sau, đám đệ tử Tứ Tượng môn đó lại tiếp tục theo Thiên Quân tử tiến sâu vào dãy núi.
Vương Vũ chỉ bay được hơn ba mươi dặm đã lao đầu xuống một khu rừng bên dưới, tùy tiện tìm một hốc cây lớn chui vào, khoanh chân ngồi xuống.
Hắn khẽ đảo tay, một viên cầu trắng liền xuất hiện, bên trong khối ánh sáng đỏ không ngừng nhấp nháy, chiếu lên gương mặt hắn, khiến nó lúc sáng lúc tối không xác định.
Tuy lúc nãy hắn nói với Thiên Quân tử rằng chỉ cần không đứng chờ ở một chỗ thì không cần sợ Ma Đạo nhắm vào, nhưng vấn đề là, hắn cũng không phải là người máy, sao có thể cứ không ngừng di chuyển. Ba, bốn ngày thì có thể hoàn toàn thay thế giấc ngủ bằng việc ngồi xuống, nhưng về lâu dài, vẫn luôn cần thả lỏng và nghỉ ngơi thực sự.
Hiện tại hắn trên máy định vị nổi bật như vậy, đám Ma Đạo chân truyền hẳn có cách liên lạc kịp thời với nhau.
Nếu không thì lúc trước đã không có thể cùng lúc tụ tập bốn chân truyền đến tranh đoạt dược viên. Chỉ cần có một người phát hiện vị trí của hắn, thì tương đương với các Ma Đạo chân truyền khác đều sẽ biết chỗ của hắn, mức độ nguy hiểm có thể tưởng tượng được.
Cho nên, hắn phải thử một lần nữa xem có cách nào để giải quyết vấn đề ký hiệu khí huyết này hay không.
Lúc này, thiên Quân tử mới từ đám đệ tử tứ tông điểm ra mấy người biết thuật linh dược, linh thực, bắt đầu kiểm kê hái tất cả linh dược. Dù sao, một vài linh dược đặc thù bất kể là phương pháp hái, hay cách cất giữ, đều rất chú trọng, thậm chí có vài loại linh mộc còn muốn di dời cả cây.
Vương Vũ và thiên Quân tử đều không vào vườn dược, chỉ đứng bên ngoài nhìn mấy đệ tử, từng người nhận ra các loại dược vật quý giá cùng linh quả, linh mộc trong vườn, rồi cẩn thận hái xuống cấy ghép. Có thứ đặt trong hộp gỗ, có thứ thì dùng hộp ngọc bảo tồn cẩn thận, thậm chí có một số linh dược đặc thù còn phải dùng vật chứa Ngũ Hành để cất giữ.
Phải nói, mấy người này hợp lực lại, thật sự đã nhận ra được tám, chín phần mười linh dược trong vườn. Mỗi khi nghe thấy mấy người đó báo một loại tên linh dược, đám đệ tử bên ngoài đều vô cùng hưng phấn.
Chưa đầy nửa canh giờ, toàn bộ vườn linh dược đã được dọn sạch. Thiên Quân tử vừa ra lệnh, liền sai mấy người đó đem lô linh dược này chứa vào mười túi trữ vật, tạm thời mang trên người, rồi dẫn toàn đội quay về sơn cốc xuất phát ban đầu... "Linh dược sẽ được phân chia theo đóng góp như lúc trước đã ước định. Vương Vũ sư đệ trận chiến trước có công lớn nhất, một mình chém giết hai tên Ma Đạo chân truyền cùng một tên Ma Đạo đệ tử nội môn, mới có thể giúp mọi người cướp được vườn linh dược, cho nên Vương sư đệ sẽ được chọn trước ba cây linh dược.
Kế đến, thiên mỗ phụ trách việc sắp xếp tác chiến lần này, cũng liên lụy đến Ma Đạo chân truyền đối phương, vì vậy ta cũng sẽ được ưu tiên chọn ba cây linh dược... Sau đó, phàm là đạo hữu nào chém giết đệ tử Ma Đạo nội môn thì bước lên một bước, mỗi người có thể chọn hai cây linh dược ngàn năm. Nếu có người ưng ý cùng một loại linh dược, có thể bốc thăm để quyết định linh dược đó thuộc về ai...
Phàm là đạo hữu nào chém giết đệ tử ngoại môn Ma Đạo thì bước lên một bước, mỗi người chọn hai cây linh dược... Các đạo hữu không chém giết được đối thủ, có thể chọn mỗi người một loại từ những linh dược còn lại... Cuối cùng, mọi người sẽ lần lượt dựa theo trình tự phía trên, chọn thêm mỗi người một cây linh dược... Còn lại khoảng 20 cây linh dược này sẽ được mang về bán cho tông môn đổi lấy linh thạch, dùng để phân chia cho người nhà các đạo hữu Nhạc đã ngã xuống trong trận chiến này, để phần nào đền bù."
Thiên Quân tử tựa hồ đã tính toán trước việc phân chia linh dược, nên tại sơn cốc đã sai người mang tất cả linh dược ra, rồi đánh dấu tên cẩn thận, sau đó bắt đầu phân chia cho từng người.
Đại đa số mọi người khá hài lòng với sự phân chia này, dù có một vài người không phục nhưng cũng chỉ có thể giữ trong lòng oán thầm, chứ không dám trực tiếp bộc lộ ra ngoài.
Phân chia vừa xong, đệ tử ba tông khác liền lần lượt cáo từ rời đi. Đệ tử Tứ Tượng môn thì không một ai rời đi, tựa hồ định tiếp tục ôm chặt hai cái bắp đùi là thiên Quân tử và Vương Vũ. Rõ ràng, sau trận chiến trước, bọn họ đã nhận thức được sự đáng sợ của đệ tử chân truyền, nên không dám tùy tiện hành động đơn độc nữa.
"Vương sư đệ, đệ có tính toán gì tiếp theo không? Ta định sẽ tiếp tục vào sâu trong khu vực trung tâm dãy núi, nếu ở đây có thể phát hiện dược viên, có khi trong chỗ sâu hơn sẽ có manh mối về thứ Già Lam bí thiết kia. Hai người chúng ta nếu liên thủ, cơ bản không cần e ngại việc bị đệ tử Ma Đạo chân truyền phục kích."
Thiên sư huynh kéo Vương Vũ sang một bên, tươi cười hỏi.
Vương Vũ nghe vậy, mặt lộ vẻ phức tạp, chỉ có thể cười khổ trả lời:
"Thiên sư huynh, huynh xem trước pháp khí định vị kia đã, rồi hãy nói."
"Pháp khí định vị, có ý gì? Chẳng lẽ Vương sư đệ phát hiện ra điều gì?"
Thiên Quân tử ngạc nhiên hỏi, rồi lấy một viên cầu trắng từ trong tay áo ra, đồng thời rót pháp lực vào đó.
Ngay sau đó, vô số điểm sáng đỏ lớn nhỏ xuất hiện trong viên cầu trắng, nhưng trong những điểm sáng này có một khối ánh đỏ lớn hơn gấp sáu, bảy lần các điểm sáng khác, lại còn nhấp nháy ánh hồng chói mắt, hết sức đáng chú ý.
"Đây là đệ sao? Rốt cuộc đệ đã giết bao nhiêu đệ tử Ma Đạo mà pháp khí lại đánh dấu rõ như vậy?"
Thiên sư huynh thấy tình hình đó, không khỏi kinh hãi.
"Cũng không có nhiều lắm, đại khái trước khi gặp huynh thì ta cũng diệt khoảng năm, sáu đệ tử Ma Đạo, trong đó có một người là Ma Đạo chân truyền."
Vương Vũ bất đắc dĩ trả lời.
Thiên Quân tử nghe vậy liền im lặng, một lúc lâu mới thở dài nói:
"Tình hình của sư đệ hiện giờ quả thực quá bắt mắt, e rằng đệ tử Ma Đạo chân truyền thấy vậy sẽ nghe ngóng rồi trốn, nhưng..."
"Nhưng chắc chắn sẽ bị Ma Đạo một bên đặc biệt nhắm vào, một khi động thủ thì không phải là những đệ tử bình thường có thể giúp ta ngăn cản được."
Vương Vũ không đợi Thiên sư huynh nói hết, đã tiếp lời.
"Xem ra Vương sư đệ hiểu rõ tình cảnh của mình, có cách đối phó nào không?"
Thiên Quân tử nghiêm nghị hỏi, cũng không nhắc lại chuyện đồng hành.
"Ta vẫn là nên hành động một mình thì hơn. Chỉ cần không ở một chỗ chờ đợi, thì dù Ma Đạo đều có pháp khí định vị này, cũng không kịp tụ tập quá nhiều người đến đối phó ta. Đơn độc một Ma Đạo chân truyền, ta cũng không cần quá e ngại."
Vương Vũ nghĩ ngợi rồi trả lời.
"Xem ra chỉ có thể như vậy, chỉ tiếc nơi này chỉ có một mình ta là đệ tử chân truyền. Nếu có thêm hai người nữa thì Vương sư đệ dù cùng chúng ta đi cùng, cũng không cần lo việc bị Ma Đạo báo thù."
Thiên Quân tử gật đầu rồi có chút tiếc nuối nói.
"Thiên sư huynh, huynh tự bảo trọng đi, ta không thích hợp ở đây lâu nữa, xin phép cáo từ trước."
Vương Vũ chắp tay với đối phương rồi lập tức thả ra thiết chu đen, hóa thành một đạo độn quang phá không mà đi.
Chỉ còn lại đệ tử Vạn Sơn các, Tứ Tượng tông thấy vậy thì ngơ ngác. Nhưng không lâu sau, đám đệ tử Tứ Tượng môn đó lại tiếp tục theo Thiên Quân tử tiến sâu vào dãy núi.
Vương Vũ chỉ bay được hơn ba mươi dặm đã lao đầu xuống một khu rừng bên dưới, tùy tiện tìm một hốc cây lớn chui vào, khoanh chân ngồi xuống.
Hắn khẽ đảo tay, một viên cầu trắng liền xuất hiện, bên trong khối ánh sáng đỏ không ngừng nhấp nháy, chiếu lên gương mặt hắn, khiến nó lúc sáng lúc tối không xác định.
Tuy lúc nãy hắn nói với Thiên Quân tử rằng chỉ cần không đứng chờ ở một chỗ thì không cần sợ Ma Đạo nhắm vào, nhưng vấn đề là, hắn cũng không phải là người máy, sao có thể cứ không ngừng di chuyển. Ba, bốn ngày thì có thể hoàn toàn thay thế giấc ngủ bằng việc ngồi xuống, nhưng về lâu dài, vẫn luôn cần thả lỏng và nghỉ ngơi thực sự.
Hiện tại hắn trên máy định vị nổi bật như vậy, đám Ma Đạo chân truyền hẳn có cách liên lạc kịp thời với nhau.
Nếu không thì lúc trước đã không có thể cùng lúc tụ tập bốn chân truyền đến tranh đoạt dược viên. Chỉ cần có một người phát hiện vị trí của hắn, thì tương đương với các Ma Đạo chân truyền khác đều sẽ biết chỗ của hắn, mức độ nguy hiểm có thể tưởng tượng được.
Cho nên, hắn phải thử một lần nữa xem có cách nào để giải quyết vấn đề ký hiệu khí huyết này hay không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận