Tinh Lộ Tiên Tung

Chương 203: Linh chu

Vương Vũ nhìn "Lôi châu" màu đen trong hộp bạc mà trong lòng có chút líu lưỡi. Khi không có ai điều khiển, châu này tự động phát ra một chút xíu lôi điện, nếu có thể một hơi dốc hết lôi điện chi lực bên trong ra ngoài, thì uy lực của nó có thể thấy được, chỉ sợ tu sĩ Trúc Cơ cũng khó toàn thân trở ra từ hạt châu này.
Nhưng rốt cuộc hạt châu này là bảo vật gì? Có điểm giống một loại nào đó yêu hạch Lôi thuộc tính, nhưng càng giống pháp khí tiêu hao đặc thù luyện chế có một không hai! Tựa như hắn luyện chế hạt châu màu lam cho Cốc Luyện vậy.
Vương Vũ nghĩ đến đây, lần nữa mở hộp bạc ra cẩn thận, trong miệng khẽ quát một tiếng "Siêu tần", sau đó cầm hộp đến trước mắt, hai mắt tinh quang chớp động, cẩn thận nhìn chăm chú hạt châu màu đen trong hộp. Mặt ngoài hạt châu màu đen có hắc khí nhàn nhạt, ngưng tụ không tan, bên trong từng tia điện quang chớp động không thôi.
Sau một lúc lâu, hắn dường như nhìn ra chút gì đó từ mặt ngoài hạt châu, trên mặt lộ vẻ vui mừng, một tay bấm niệm pháp quyết, đem một tia pháp lực cách không cẩn thận truyền vào bên trong lôi châu. Hắc khí trên mặt ngoài hạt châu màu đen có chút cuộn lên, bên trong mơ hồ truyền ra tiếng oanh minh trầm thấp, cũng không có bắn ra hồ quang điện, nhưng theo pháp lực rót vào càng lớn, linh văn màu bạc lít nha lít nhít dần hiện lên trên mặt ngoài "Lôi châu".
Con ngươi Vương Vũ co rụt lại, bằng vào nhãn lực kinh người cùng kinh nghiệm luyện khí, trong nháy mắt liền phân biệt ra được ký hiệu linh văn trên mặt ngoài hạt châu này có bao nhiêu, vậy mà có đến hơn 24 đạo! Nói đúng ra thì cái hạt châu này, là một kiện pháp khí nhị giai chính cống.
Vương Vũ đè nén hoảng sợ trong lòng, cẩn thận rút pháp lực từ trong hạt châu trở về, lập tức đậy nắp lại, dán hai tấm cấm chế phù lục lúc trước lên, lúc này mới có chút buông lỏng trong lòng. Nhưng pháp khí nhị giai dùng một lần khủng bố như vậy, Ma Đạo chân truyền Biến Thân thuật kia, vậy mà cũng không kịp lấy ra tế ra, có thể nghĩ hắn đã cнếт biệt khuất đến nhường nào!
Mặc dù lấy độn tốc khủng bố Phong Hỏa Luân của hắn, đối phương vận dụng lôi châu này cũng không nhất định thật có thể trọng thương đến hắn, nhưng ít nhất cũng sẽ tạm thời bứᴄ hắn phải lui, để đối phương có cơ hội kích phát Huyết Độn Phù mà chạy trốn. Xem ra sau khi người này biến thân, thật là có xác suất lớn không thể đồng thời kích phát những pháp khí khác.
Vương Vũ lộ ra vẻ cân nhắc, nhặt hết những đồ vật trên mặt đất bỏ vào túi trữ vật của mình, mặc dù không tìm được phương pháp tu luyện biến thân khoác lông của đối phương, nhưng hứng thú trong lòng đối với bí thuật này cũng đã giảm bớt hơn phân nửa.
Nhưng hai túi trữ vật liên tiếp thu hoạch kinh người, khiến Vương Vũ rất mong đợi túi trữ vật của Hắc Hồn tông thứ mười chân truyền, người cũng cнếт trong tay hắn. Thực lực của đối phương trong chân truyền Hắc Hồn tông tuy xếp hạng không quá cao, nhưng thực lực chân chính tuyệt đối ở rất xa phía trên so với xếp hạng của hắn.
Vương Vũ lấy cái túi trữ vật màu trắng kia từ trong ngựᴄ ra, dùng pháp lực thúc giục, đổ xuống đất xong, nhìn lại nhưng không khỏi vô cùng thất vọng. Trên mặt đất thình lình chất đống một đống lớn lít nha lít nhít các loại lớn Tiểu Bạch Cốt, trong những bạch cốt này, còn nằm sấp mười mấy bộ Bạch Cốt Nhân Ma không nhúc nhích.
Ngoại trừ điều đó ra, thì chỉ có một ít bình тнυố¢ phù lục cùng mười mấy mai linh thạch trυng phẩm. Pháp khí mặc dù có đến mười mấy món, nhưng cũng đều là cốt cung cốt thuẫn loại bạch cốt bất nhập giai, xem xét chính là dùng cho Bạch Cốt Nhân Ma. Thậm chí ngay cả Huyết Độn Phù, cũng chỉ còn lại một tấm mà thôi.
Bất quá nghĩ lại thì cũng đúng, thanh niên áo bào đen lúc trước đã từng thả ra một hơi trên trăm cỗ Bạch Cốt Nhân Ma, còn nuôi dưỡng thêm một cây Âm Hồn Phiên gần nhị giai, cùng một bộ khô lâu khổng lồ lớn hơn so với Bạch Cốt Nhân Ma bình thường đến mười lần, sao còn dư lực mà mua những pháp khí khác.
Về phần bí thuật luyện chế khô lâu khổng lồ kia, mặc dù hắn cũng rất hứng thú, nhưng đối phương hiển nhiên không để phương pháp luyện chế vào trong túi trữ vật, hắn cũng chỉ có thể tiếc nuối.
Vương Vũ kiểm tra những bình тнυố¢ và bùa chú kia xong, không có phát hiện gì khác ngoài dự kiến, liền đem các thứ bạch cốt trên đất tất cả thu vào túi trữ vật lớn nhất kia. Sau khi dọn dẹp xong mọi thứ, hắn không đợi thêm ở trong hốc cây nữa, lặng yên không tiếng động rời khỏi cánh rừng này, tiếp tục đi về phía giữa dãy núi.
Bất quá lần này, hắn không đi tìm тнιên Quân тử và những người khác, cũng không thả linh chu ra bay, mà hơi lệch hướng một chút, cố gắng tìm một chút đường đi vắng vẻ bí ẩn, không chút hoang mang từ từ tiến lên. Lần này không biết vì nguyên nhân gì, hắn đi gần nửa ngày, vậy mà không có chuyện gì phát sinh, chẳng những đệ тử Ma Đạo, ngay cả người của tứ tông cũng không thấy một bóng.
Điều này ngược lại làm Vương Vũ có chút chột dạ. Chẳng lẽ những người khác bây giờ đều chạy đến trước mặt mình rồi, hay là có đại sự gì khác phát sinh. Ngay lúc hắn đang tự định giá, thì khi bước qua một bãi loạn thạch, trước mắt đột nhiên xuất hiện một khe núi nhỏ. Cửa vào thung lũng núi này không lớn, hai bên còn mọc đầy bụi cây rậm rạp có gai nhọn.
Hắn nhìn lướt qua, vốn định vòng qua thung lũng núi này, nhưng đúng lúc này, một mùi hương tươi mát truyền ra từ trong khe núi. "Đây là..."
Vương Vũ khịt mũi ngửi ngửi, cảm giác tinh thần mình khẽ rυng lên, không khỏi dừng bước.
Đúng lúc này, một tràng tiếng bước chân gấp gáp lại nặng nề cũng truyền đến từ sườn núi cách đó không xa, theo đó là mười mấy cây đại thụ trên sườn núi nhao nhao đổ sụp, tựa hồ có quái vật khổng lồ nào đó đang xông về phía bên này. Mắt Vương Vũ sáng lên, một tay bấm niệm pháp quyết, mấy sợi mây trắng hiện lên bên ngoài thân, thân hình liền đột nhiên biến mấт tại chỗ cũ, đồng thời thân hình thoắt một cái, im ắng lui trở về trong đống loạn thạch.
"Hồng hộc, hồng hộc..."
Một đầu lợn rừng màu nâu hai mắt xích hồng, thân dài hai trượng, miệng đầy răng nanh, tựa như một chiếc xe tải nặng từ trên sườn núi lao xuống, vừa phát ra tiếng quái khiếu hừ hừ, vừa không quay đầu lại xông thẳng vào khe núi.
"Oanh" một tiếng vang thật lớn. Nó húc đầu vào vách núi đá một bên cửa khe núi, trực tiếp đụng vỡ vụn đá, sau đó lung lay đầu, lại xông vào trong khe núi. Không bao lâu sau, trong khe núi liền truyền ra tiếng hừ hừ của lợn rừng cùng tiếng va đập liên miên, cả khe núi đều hơi rυng nhẹ, tựa hồ cự thú này đang ở bên trong mạnh mẽ đâm tới.
Nhưng ngoài ra, trong khe núi còn có một loại âm thanh khẽ kêu "Tê tê" khác, tựa hồ còn có thứ gì khác cũng ở trong khe núi. Vương Vũ thoắt một cái, vô thanh vô tức đi vào khe núi, địa phương phía trước rõ ràng không lớn lắm, chỉ đi vài chục bước là có thể nhìn nhất thanh nhị sở toàn bộ khe núi.
Kết quả, chỉ thấy trên một đồng cỏ hơn mười trượng phía trước, hai yêu thú khổng lồ đang chém gιếт lẫn nhau.
Một con chính là lợn rừng to lớn xông tới lúc nãy, con còn lại là một con quái mãng màu xanh lá có hình thể càng thêm to lớn cỡ miệng chén. Con quái mãng này dài bốn trượng, con ngươi kim hoàng, đầu sinh một cái bánh bao тнịт cực lớn, chỉ cần vẫy đuôi một cái là có thể đánн văng con lợn rừng to lớn ra xa mấy trượng, trùng điệp ngã xuống những núi đá phụ cận.
Con lợn rừng khoác bộ da lông màu nâu dày cộm, bờm lông toàn thân dựng đứng như cương châm, hai chiếc răng nanh lớn nhất trần trụi ở bên ngoài còn тнιêυ đốt lên ngọn lửa rào rạt, dù bị quái mãng khổng lồ vồ tới bao nhiêu lần, nó cũng sẽ lập tức hừ hừ đứng lên, tiếp tục cúi đầu xông về phía quái mãng.
Bất quá giờ phút này, thứ hấp dẫn ánh mắt Vương Vũ nhất lại là một cây nhỏ toàn thân trắng nhạt ở nơi cuối khe núi. Cây nhỏ này cao chưa đến nửa trượng, lại mọc đầy những phiến lá dài dẹp trắng nõn như tuyết, những phiến lá này đang phát ra từng đợt mùi hương thanh khiết mê người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận