Tinh Lộ Tiên Tung

Chương 174: Vân sư huynh

Vương Vũ mặc dù mặt không hề lộ vẻ gì, nhưng trong lòng vô cùng nóng nảy.
Phải biết hang đá này, thế nhưng là hắn ngàn chọn vạn tuyển mà ra, vô luận vị trí hay là mức độ ẩn nấp, đều vô cùng vừa ý.
Huống chi mở ra một cái hang đá lớn như vậy, cũng tốn không ít thời gian, hắn chỉ muốn ở chỗ này ẩn náu đến khi cuộc thí luyện kết thúc mà thôi.
Mà lại vừa rồi một kích kia, nếu không phải hắn chạy nhanh, chỉ sợ thật có khả năng bị thương.
Hiện tại chẳng những chỗ ẩn náu bị phá hủy, nghe những lời kia, đối phương dường như còn có biện pháp có thể khóa chặt đám người trốn tứ tung, điều này khiến hắn không khỏi sinh ra một tia sát ý.
Lúc này, chẳng những đám Ma Đạo đệ tử phía trên nhìn rõ phía dưới Vương Vũ, Vương Vũ cũng đồng dạng nhìn rõ mấy người phía trên.
Cũng may số lượng không quá nhiều, chỉ có bốn người, nhưng trong đó ba người đều vây quanh một tên có khuôn mặt giống hồ ly khoảng 30 tuổi.
Nam tử này một thân trường bào màu bạc, mắt đào hoa, mày liễu, cằm nhọn, nếu không phải trên cổ có một cái hầu kết lớn, có lẽ Vương Vũ còn tưởng đó là một người giả nữ trang.
Nhưng điều khiến hắn càng để ý hơn là, nam tử mặc ngân bào này trong tay đang nâng một viên tinh cầu màu trắng, chính giữa có một đốm huyết quang nhỏ đang nhấp nháy không ngừng.
Vương Vũ xem xét kỹ tinh cầu này, hai mắt không khỏi nheo lại.
Đúng lúc này, nam tử mặc ngân bào trên không đưa tay vẫy một cái, cái pháp khí trông như một khối gạch sắt lớn ở dưới đất lúc này bay lên không quay trở về, đồng thời trên đường nhanh chóng thu nhỏ, biến thành một tấm gạch đen lớn chừng nửa thước, rơi xuống trong tay nam tử.
"Nhìn vào ký hiệu huyết khí gieo trên người ngươi, ít nhất cũng phải có hai tên đệ tử nội môn hoặc bốn năm tên đệ tử ngoại môn chết trong tay ngươi nhỉ, ngươi là một trong tứ tông của Đại Minh phủ?"
Nam tử mặc ngân bào nhìn tinh cầu trong tay, lại nhìn xuống Vương Vũ, lạnh lùng hỏi.
"Ký hiệu huyết khí? Trên người ta bị gieo tiêu ký từ khi nào, sao ta không biết? Các ngươi là đệ tử Ma La Tông?"
Vương Vũ đáp không liên quan, hỏi ngược lại một câu.
"Không sai, Vân mỗ chính là môn hạ Ma La Tông. Hắc hắc, các ngươi tứ tông Đại Minh phủ, thật sự cho rằng chúng ta ba tông Ma Đạo là tùy tiện mở ra cái bí cảnh Già Lam này sao, đệ tử tứ tông các ngươi chỉ cần giết người của ba tông chúng ta trong bí cảnh này là có thể tuyệt đối thoát khỏi sự truy sát của những người khác sao?"
Nam tử mặc ngân bào cười lạnh nói.
"Thoát khỏi truy sát? Ngươi nổ cũng hơi to đấy, không sao cả, lát nữa đánh chết ngươi, tự nhiên có thể hỏi được thông tin từ những người khác thôi."
Vương Vũ nhàn nhạt trả lời.
"Đánh chết ta? Thấy ta vừa nãy ra chiêu rồi, còn dám nói những lời này, xem ra ngươi rất tự tin vào thực lực của mình."
Nam tử mặc ngân bào nghe vậy, không hề tức giận, ngược lại sau khi nhướng mày nhẹ, quay đầu hỏi ba người bên cạnh:
"Vóc dáng người này có quen không, trong thông tin về các đệ tử chân truyền của tứ tông Đại Minh phủ, có ai tương xứng với người này không?"
"Vân sư huynh, người này tướng mạo bình thường, ngoại trừ dáng người hơi cao, không có đặc điểm rõ rệt nào khác, dù là một trong số đệ tử chân truyền của tứ tông, có lẽ cũng thuộc loại tầm thường nhất thôi."
Một tên đệ tử Ma La Tông mặt đầy rỗ, lập tức đáp lời.
"Đúng vậy, Vân sư huynh, ta nhớ trong thông tin về đệ tử chân truyền của tứ tông, không có thông tin của người này, chẳng lẽ là người vừa mới thành đệ tử chân truyền của tứ tông hai năm nay. Bất quá tu vi của hắn, hình như chỉ là Luyện Khí hậu kỳ."
Một tên đệ tử Ma La Tông dáng người thấp bé nghi ngờ nói.
"Luyện Khí hậu kỳ thì sao chứ, Vân sư huynh chỉ cần một tay là có thể tiêu diệt hắn."
Tên sau cùng, một tên đệ tử Ma La Tông vóc dáng khỏe mạnh, lưng đeo một cây côn sắt cũng gật đầu liên tục.
"Tu vi thấp như vậy, còn dám nói những lời này, chẳng phải càng có vấn đề? Thôi vậy, bất kể có phải là đệ tử chân truyền của tứ tông hay không, nếu đã để ta gặp phải thì chỉ có đường chết.
Ba người các ngươi cùng xuống, thử xem bản lĩnh của hắn thế nào, chờ có cơ hội ta sẽ nhất kích lấy mạng hắn."
Nam tử mặc ngân bào nghĩ một hồi, sau đó ra lệnh cho ba tên đồng môn với giọng điệu âm trầm.
Ba người nghe xong, không khỏi có chút chần chừ, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt âm trầm của vị "Vân sư huynh" này, chỉ có thể gắng gượng đồng ý.
Ba người trực tiếp bay xuống từ trên không, vừa vặn tạo thành một hình tam giác, bao vây Vương Vũ ở giữa.
Tên đệ tử mặt đầy rỗ, lấy từ trong tay ra một cây trường thương màu xanh làm pháp khí.
Tên đệ tử dáng người thấp bé thì trước tiên vỗ vào bên hông áo da, từ đó bay ra mấy con dơi màu xanh lục to bằng nắm đấm, tiếp theo lại xuất ra một tấm khiên sắt màu đen, chắn trước người.
Tên cuối cùng dáng người khỏe mạnh thì trực tiếp giật côn sắt từ sau lưng, đồng thời liên tục dán nhiều loại phù lục lên người mình, lập tức trên người sáng lên đủ loại màu sắc phù văn quang mang.
Cùng lúc đó, Vương Vũ cũng bẻ bẻ cổ, hít sâu một hơi, thân thể lập tức phình to ra một vòng, rồi lại phun một cái, một làn sóng khí trắng xóa phun ra, nửa thân trên lại phình to ra một vòng, làm áo rách toạc, để lộ hình đầu hổ lớn sống động như thật phía sau lưng, sau đó một tay một cái xoay chuyển, một thanh trường đao đỏ xanh xuất hiện.
"Hô hấp pháp, hộ pháp lực sĩ!"
Ba tên đệ tử Ma La Tông vây quanh Vương Vũ, khi thấy cảnh này cũng đều biến sắc.
Vân sư huynh kia trên không, đã thu lại tinh cầu trong tay, mang theo cả thanh gạch sắt màu đen kia, thấy Vương Vũ sau khi biến thân cũng nhíu mày.
Lúc này, tên đệ tử Ma La Tông dáng người thấp bé, không lưỡng lự, trong miệng phát ra một tiếng huýt gió, mấy con dơi màu xanh lục trên đầu cũng đồng loạt há miệng xông về phía Vương Vũ, nhưng không có bất kỳ âm thanh nào phát ra.
Nhưng Vương Vũ lại cảm giác trong tai, bỗng nhiên vang lên một âm thanh the thé chói tai, ẩn ẩn có cảm giác hơi choáng váng, hai đệ tử Ma La Tông khác cũng phối hợp nhịp nhàng đồng thời ra tay.
Tên đệ tử mặt đầy rỗ, trường thương trong tay chỉ khẽ lắc, đã có một đoạn thương mang màu xanh hư ảnh, trực tiếp xuyên không bắn tới.
Tên đệ tử dáng người khỏe mạnh, đột ngột giẫm chân một cái, thân thể nhẹ nhàng linh hoạt như chim én bay lên không trung, hai tay múa côn hung hăng đập xuống chỗ Vương Vũ.
Cây côn còn chưa thật sự rơi xuống, nửa đoạn côn ảnh phía trước đã đột nhiên lớn hơn mấy lần, đồng thời bên ngoài hiện ra từng đợt từng đợt linh văn màu xanh.
Vương Vũ cảm giác phía trên có gió lớn cuốn đến, côn ảnh to lớn bị thanh quang bao phủ đã xuất hiện ngay đỉnh đầu, hung hăng đánh xuống, thậm chí còn nhanh hơn thương mang màu xanh kia ba phần.
Nhưng Vương Vũ chỉ hừ một tiếng, cánh tay khẽ động, một tay liền tóm lấy côn ảnh to lớn đang rơi xuống, năm ngón tay trực tiếp bẻ nát thanh quang bên ngoài, làm cho cây gậy dừng ngay đỉnh đầu, không cách nào rơi thêm chút nào.
Đồng thời, trường đao đỏ xanh trong tay hắn lóe lên, chém nát thương mang màu xanh đang bay tới ở phía bên kia.
Tên đệ tử khỏe mạnh trên không kinh hãi, liều mạng huy động đại côn trong tay, làm cho linh văn trên bề mặt toàn thân cây gậy nhấp nháy loạn xạ, nhưng đầu còn lại thì không hề nhúc nhích, như cắm rễ trong tay Vương Vũ vậy.
Đúng lúc này, Vương Vũ lại hít sâu một hơi, cánh tay nắm lấy cây gậy đột nhiên nổi gân xanh, từng sợi sương mù màu vàng óng ngưng tụ lại, sau đó cánh tay dùng sức vung lên.
"Ầm" một tiếng nổ lớn.
Đầu kia của cây gậy rơi xuống đất, mặt đất xung quanh lại nứt toác ra một mảng lớn.
Nếu không phải tên nam tử khỏe mạnh tay mắt lanh lẹ, trực tiếp nhịn đau, vứt bỏ pháp khí trong tay, chỉ sợ hắn cũng trực tiếp bị nện thành thịt nát.
Tên đệ tử mặt đầy rỗ sắc mặt đại biến, trường thương trong tay cách không hung hăng đánh tới, vô số thương mang màu xanh nhạt chi chít phóng ra.
Ở bên kia, tên đệ tử Ma La Tông dáng người thấp bé cũng vội vã vung tay áo, từ đó phun ra một đạo hắc quang, lao thẳng về phía Vương Vũ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận