Thập niên 80: Người Câm Đào Hôn Trốn Vào Xuất Ngũ Thô Hán Nhà

Thập niên 80: Người Câm Đào Hôn Trốn Vào Xuất Ngũ Thô Hán Nhà - Chương 93: Thiên a, ca ta làm sao có thể tìm lão bà như vậy? (length: 7511)

Cố Tình tự mình chạy ra đại môn, hướng về phía cổng thôn chạy tới, từng tốp năm tốp ba người đã ra đồng làm việc, Cố Tình vui vẻ chào hỏi họ.
Hôm nay nàng thắt hai bím tóc, trên bím tóc buộc dải lụa màu hồng phấn, còn mặc một bộ váy liền áo.
Gió thổi qua trán, tóc mái đón gió bị thổi bay.
Cố Tình thở hổn hển, đứng ở cổng thôn nhìn quanh ra xa.
Thỉnh thoảng đi dạo, tản bộ, chân đá cục đá trên mặt đất...
Đại khái qua 20 phút, Cố Tình vẫn luôn đợi, nàng ngẩng đầu nhìn mặt trời, có chút chói mắt.
Tít tít tít.
Xa xa truyền đến tiếng còi xe máy, loáng thoáng nhìn thấy nam nhân cưỡi xe máy đi vào trong thôn.
Cố Tình tập trung nhìn vào, quả nhiên là Tần Xuyên, nhịp tim của nàng đột nhiên tăng nhanh, hướng tới nam nhân vẫy tay, "Xuyên ca, Xuyên ca."
Thanh âm của cô gái trẻ tuổi phá vỡ sự yên tĩnh của buổi sáng, Cố Tình cũng không nhịn được nữa, hướng về đối phương chạy nhanh tới.
Bím tóc đung đưa trái phải trước ngực, bụi đất dưới lòng bàn chân bay lên.
"Xuyên ca."
Nam nhân có bàn tay to với khớp xương rõ ràng nắm chặt tay lái, không khỏi tăng tốc ga, khóe miệng treo lên ý cười, "Cô nương ngốc này, không biết đã đợi bao lâu."
Hai người gặp nhau, Cố Tình dừng lại, một tay đỡ tay lái, đuôi mắt ngậm ý cười, "Xuyên ca, huynh đã tới."
Tần Xuyên chân đạp xe máy, vỗ vỗ yên sau, "Mau lên, ta dẫn muội về."
"Được." Cố Tình trực tiếp ngồi ở phía sau, "Xuyên ca, sao huynh mua nhiều đồ thế?"
"Ân, hiếm khi về một chuyến, mua nhiều chút, muội ăn cơm chưa?"
Thanh âm Cố Tình dần dần lớn hơn, "Chưa đâu, đang chờ huynh, ta làm cho huynh bánh ngàn lớp, ăn rất ngon nha."
"Được rồi, chúng ta lập tức về đến nhà."
Trong thôn mọi người lục tục bắt đầu đi ra ngoài, nhìn thấy hai người họ, có người hỏi, "Cố Tình, khách của nhà muội à?"
Cố Tình vui vẻ cười, "Vâng ạ."
Trong sân liền nghe thấy tiếng cười trong trẻo của Cố Tình, Thư Mạt nói, "Mẹ, mẹ nghe xem, người còn chưa vào, âm thanh đã chạy vào trước rồi."
Chung Lan Chi, "Còn không phải sao, bộ dạng này của nó thật đúng là hiếm thấy."
Thư Mạt, "Yêu đương chính là như vậy, xem làm cho nó vui vẻ kìa."
Lúc nói chuyện, hai người đã đi ra sân.
Cố Từ vội vàng nghênh đón, "Tần Xuyên, đệ mấy giờ thì ra ngoài?"
Tần Xuyên cưỡi xe máy dựa vào bên cạnh tường viện, "Sáu giờ, đây không phải là chạy về ăn điểm tâm."
"Nhanh, ta mang theo vịt nướng, còn có thịt đầu heo, lấy ra cắt là có thể ăn."
Tần Xuyên đem thịt cùng đồ ăn vặt từ trên xe lấy xuống, Cố Tình ở bên cạnh hỗ trợ, "Mẹ, mẹ, chúng ta ăn thịt đầu heo nha."
Chung Lan Chi đeo tạp dề cứng rắn nghênh đón, "Được; mẹ bây giờ liền đi cắt cho các con, Tần Xuyên, con mau vào rửa mặt, lập tức ăn cơm."
Cố Tình lấy nước để bên cạnh cho Tần Xuyên, "Rửa mặt, rửa mặt xong ăn cơm."
Rất nhanh, Chung Lan Chi đem thịt đầu heo đã cắt bưng lên, chào hỏi bọn nhỏ ăn cơm.
Trong lúc đó, Tần Xuyên đem chuyện kết hôn đại khái nói qua một lần, "Chúng ta tháng 10 kết hôn, khi đó vừa vặn gặt xong."
Hắn nói rồi từ trong túi lấy ra 3000 đồng, "Thím, đây là tiền sính lễ, chờ thêm hai ngày nữa chúng ta lợp xong nhà, cùng đi vào trong thành mua đồ dùng cho hôn lễ, khi đó mọi người cùng đi, gặp cha mẹ con."
Chung Lan Chi, "Ba mẹ con đồng ý?"
Tần Xuyên, "Yên tâm, hôn sự của con có thể tự mình làm chủ, nhưng con cam đoan, Tình Tình gả qua đó sẽ không để cho nó chịu ủy khuất."
Chung Lan Chi, "Vậy là tốt rồi."
Cố Tình vui vẻ nhìn Tần Xuyên, "Xuyên ca, ba mẹ huynh nói thế nào?"
Tần Xuyên, "Ba mẹ ta còn chưa hiểu rõ muội, muốn gặp muội một chút, ta nói muội rất xinh đẹp, tâm tính tốt, người cũng thông minh, yên tâm đi, có ta ở đây, chuyện gì cũng không sao cả."
Cố Tình vui vẻ cười, chuyện này cuối cùng đã có tin tức.
Cố Từ, "Vậy chúng ta làm xong nhà, liền cùng ba mẹ đệ gặp mặt một lần."
Ở nông thôn xây nhà cũng nhanh, không đến một tuần liền xong hình dạng, là một tầng nhà trệt nhỏ, bên trong đơn giản dùng xi măng thu dọn qua, Cố Từ cùng Tần Xuyên, Cố Giang làm đồ đạc trong nhà.
Cố Tình, Thư Mạt, Chung Lan Chi phụ trách làm đồ hồi môn.
Lần này thời gian không gấp gáp, Thư Mạt theo Chung Lan Chi học làm chăn.
Mới vừa vào thu, thời tiết bắt đầu chuyển lạnh, lại có một tháng nữa là kết hôn.
Chuyện này đã truyền ra trong thôn, hàng xóm láng giềng thường hay đến xem Tần Xuyên, đều nói Cố Tình mệnh tốt, gả vào trong thành.
Hôm nay, Cố Tình đang từ tiệm tạp hóa mua dấm chua đi về, vừa vặn gặp phải Triệu Xảo Xảo.
Triệu Xảo Xảo cắn hạt dưa, đối với nàng rất là khinh thường, "Cố Tình, muội tháng này xuất giá, sao vội vàng như vậy? Ta nghe nói Tần Xuyên kia chỉ có một chân."
Mặt Cố Tình trầm xuống, "Ta thế nào cảm giác ngươi chỉ có một con mắt? Hai cái đùi cùng một chân phân biệt không rõ ràng?"
"Muội xem muội kìa, ta cũng chỉ là nghe nói, hôm đó ngã từ trên tường xuống."
Triệu Xảo Xảo nhìn chằm chằm tay trái của nàng, "Hai người đúng là xứng đôi."
Khó trách người trong thành có thể coi trọng nàng, nguyên lai là tàn tật, vốn Triệu Xảo Xảo biết chuyện này, trong lòng còn không thoải mái, sau khi biết được Tần Xuyên là người tàn tật, trong lòng cân bằng hơn nhiều.
Không thì chính là bánh từ trên trời rơi xuống, nện vào đầu Cố Tình.
Cố Tình, "Ngươi có ý gì? Ta thấy ngươi là ăn no không có việc gì."
"Sao nào, còn tức giận? Ta chỉ là nói sự thật." Trong lời Triệu Xảo Xảo mang theo châm chọc, "Người này phải tự mình hiểu lấy, không thì thật sự coi mình là phượng hoàng."
Cố Tình đâu còn nuông chiều nàng, trực tiếp hất bầu rượu dấm chua qua, "Triệu Xảo Xảo, ta thấy miệng của ngươi thật tiện."
Triệu Xảo Xảo không ngờ Cố Tình ra chiêu này, "Ngươi bị bệnh à, hất ta làm cái gì? Chẳng lẽ không đúng sao? Ngươi tìm cái đồ què."
Cố Tình "gào" một tiếng liền qua đó túm tóc nàng.
Thư Mạt đang chuẩn bị ra khỏi sân, liền nhìn thấy hai người đang xé rách ở xa, nhanh chân chạy tới, không nói hai lời, xông lên liền đánh.
Nàng không nói tiếng nào, cởi giày ra tát vào mặt Triệu Xảo Xảo, loại người không lên tiếng mà làm việc lớn.
Triệu Xảo Xảo vừa thấy 1 đấu 2, căn bản không phải đối thủ, "Có gan thì một chọi một."
Cố Tình, "Một chọi một cũng có thể đánh c·h·ế·t ngươi."
Triệu Xảo Xảo vừa thấy tình huống không ổn, xoay người nhanh chân chạy về nhà, "Hai người các ngươi chờ đó cho ta."
Lúc này mới nhìn thấy tóc Cố Tình bị túm đến rối tung rối mù, bầu rượu dấm chua trên đất cũng bị đổ, "Tình Tình, muội không sao chứ?"
Cố Tình khom lưng nhặt bầu rượu dấm chua trên đất, "Không có việc gì, cái con Triệu Xảo Xảo này, ta thấy nàng một lần là đánh một lần."
"Chị dâu, ta đi mua bình dấm chua khác, chị về trước đi."
Thư Mạt xỏ giày, "Ân, đi thôi."
Xa xa dừng một chiếc xe con, trong xe là Lâm Lệ Na và Tần Nguyệt, còn có tài xế lái xe lần trước.
Lâm Lệ Na chỉ vào Cố Tình đang đi tới, "Tần Nguyệt, em xem, đây chính là vợ mà anh trai em tìm."
Tần Nguyệt nhìn Cố Tình đang nghênh ngang đi tới, "Trời ạ, sao anh ta có thể tìm người vợ như vậy? Như cái mụ đàn bà chanh chua, mau chóng đi tìm anh ta, chuyện hôn sự này ba mẹ ta chắc chắn sẽ không đồng ý."
Lâm Lệ Na, "Ta cũng cảm thấy vậy, sau này còn không đem nhà em quậy lật tung."
Tần Nguyệt, "Anh ta ở đâu?"
Lâm Lệ Na chỉ vào căn nhà của Cố Từ, "Là ở chỗ này, ta lần trước đã đến."
Bạn cần đăng nhập để bình luận