Thập niên 80: Người Câm Đào Hôn Trốn Vào Xuất Ngũ Thô Hán Nhà

Thập niên 80: Người Câm Đào Hôn Trốn Vào Xuất Ngũ Thô Hán Nhà - Chương 185: Khách khí với nàng, là đương chính mình dễ khi dễ sao? (length: 7693)

Thư Mạt nói xong, khóe miệng trĩu xuống, nữ nhân này cũng dám trắng trợn không kiêng nể nhìn trộm nam nhân của nàng.
Thư Ngọc Đình có vẻ bối rối, nhận lấy bảng từ Thư Mạt đưa tới, cúi đầu bắt đầu kiểm tra.
Thư Mạt đầu gối chạm Cố Từ.
Cố Từ hiểu ý, nhìn Thư Mạt vặn chặt mi tâm, nhẹ giọng nói, "Tức phụ, sang năm lại mua cho ngươi một căn nhà, viết tên một mình ngươi."
Thư Mạt, "... . ."
Coi như hắn có nhãn lực.
Thư Ngọc Đình nghe thấy, trong lòng lại cực độ không cân bằng, nàng rốt cuộc có cái gì tốt, đáng giá người đàn ông này đối xử với nàng như vậy.
Thư Mạt yên lặng nhìn Thư Ngọc Đình đang xét duyệt tư liệu.
"Hai ngươi ra ngoài ngồi chờ một chút." Thư Ngọc Đình cảm thấy rất khó chịu, dứt khoát bảo hai vợ chồng ra đại sảnh.
"Được."
Cố Từ đỡ Thư Mạt một chút, hai người ngồi xuống ghế ở đại sảnh, trò chuyện với nhau.
Thư Ngọc Đình lúc này mới tĩnh tâm lại bắt đầu làm việc.
Sau khi xong việc, Thư Mạt và Cố Từ mới rời đi.
Trước khi đi, Thư Ngọc Đình nói, "Cố Từ, sau này có chuyện trực tiếp tìm ta, các ngươi cho vay được phê duyệt xong, còn cần ngươi qua đây xác minh."
Cố Từ, "Ân, cám ơn, vợ ta phụ trách mảng công tác này, đến lúc đó ngươi liên hệ nàng."
Thư Ngọc Đình toàn bộ quá trình không hề nhìn Thư Mạt, cứ như nàng không tồn tại.
Trong nội tâm nàng đang nghĩ, chuyện của nam nhân, nàng một nữ nhân quan tâm làm gì?
Hai người rời khỏi ngân hàng, Thư Mạt nói, "Cố Từ, Thư Ngọc Đình này sao còn chưa hết hy vọng."
Cố Từ, "Mặc kệ nàng, ta là tường đồng vách sắt, chỉ đối tốt với một mình tức phụ."
"Cái này còn tạm được."
"Sau này ta nếu làm bất luận chuyện gì có lỗi với ngươi, ngươi cứ để ta 'tịnh thân xuất hộ'."
Thư Mạt cười, "Ngươi dám."
"Không dám, mụ nói ta cũng chỉ có một tức phụ."
Hai người đùa giỡn trở lại công ty.
Tần Xuyên và Cố Giang đang ở văn phòng, nhìn hai người đi vào, "Ca, tẩu tử, hai người đi đâu vậy?"
Cố Từ, "Nói cho mọi người một tin tốt, khoản vay của chúng ta bắt đầu được phê duyệt, tiền về tài khoản xong, chúng ta liền đi nhận thầu ngọn núi hoang trên thôn."
"Nhanh như vậy? Chuyện tốt nha."
Cố Từ, "Hẳn là Thư chủ nhiệm đã chào hỏi, bất quá chúng ta cũng là bình thường đi theo quy trình, cũng có thể cho vay."
Cùng ngày, bọn họ họp đem chuyện này nói qua một lần, nhằm vào những việc cần làm sắp tới an bài một chút.
. . . . .
Không lâu sau, việc cho vay đã rõ ràng.
Thư Mạt và Cố Từ trở lại thôn Hạnh Phúc, thôn chủ nhiệm tự mình tiếp đãi hai người, "Chuyện của các ngươi thôn chúng ta ủy ban rất để bụng, sau này có bất kỳ việc gì cứ giao cho chúng ta."
Ở thôn ủy ban, hai vợ chồng hiểu rõ xong chính sách nhận thầu, chuẩn bị đi trại nuôi gà xem Cố Mộng Đệ và Cương Tử.
Lần này trở về khác với lần trước, rèm cửa gian phòng đều được thay mới.
Thư Mạt đi vào sân, nhìn thấy, "Mộng Đệ, ở nhà đâu?"
Sau rèm cửa vươn ra một cái đầu, trên đầu còn mang theo một chiếc khăn trùm, "Tẩu tử, sao ngươi lại tới?"
Thư Mạt, "Tới thăm các ngươi một chút, mua cho các ngươi ít thịt."
Cố Mộng Đệ đang quét tước vệ sinh, trên người còn đeo tạp dề, nàng vội vàng từ trong nhà đi ra.
"Tẩu tử, hai ta đang quét dọn vệ sinh, tháo hết đồ cũ của các ngươi ra giặt, thay đồ của chúng ta."
Thư Mạt vào phòng nhìn xem, "Các ngươi cứ dùng đi, chúng ta cũng không về ở."
Cố Mộng Đệ, "Vẫn là phải trả lại các ngươi, đều là đồ các ngươi mua lúc kết hôn, làm bẩn thì không tốt, ta và Chính Cương Tử mua đồ mới."
Nhìn vẻ tươi cười tràn đầy trên mặt cô gái, Thư Mạt hỏi, "Có phải việc tốt gần kề?"
"Ân, sính lễ 500, nhà mẹ đẻ cho thêm một chiếc xe đạp, ta nói cho bọn hắn biết có thịt gà ăn không hết, bọn họ vậy mà tin."
"Xem ra ngươi rất tháo vát, cái này có thể tiết kiệm rất nhiều tiền."
"Ân, chúng ta đã để dành, đợi sau này đi thị trấn mua nhà, đến lúc đó ở sát bên tẩu tử."
"Tốt; tẩu tử sẽ để ý giúp các ngươi, vừa có căn nào thích hợp, sẽ nói cho các ngươi biết."
"Cám ơn tẩu tử, đi, ta dẫn ngươi đi xem phòng cưới của chúng ta sau này."
Kỳ thật chính là phòng của Tần Xuyên và Cố Tình, để hai người sau này làm phòng cưới ở.
Trên giường bày sẵn song cửa sổ và chữ hỷ cắt sẵn, gian phòng bên trong không dính một hạt bụi, ga giường và vỏ chăn màu đỏ đều ngay ngắn chỉnh tề, "Các ngươi định ngày chưa?"
"Định rồi, cuối tuần sau, bất quá chúng ta tự định, Cương Tử nói muốn long trọng rước ta về vào ngày đó."
Thư Mạt mừng thay cho nàng, "Ta nhất định tới tham gia, ngày này là của chính mình, ngươi thấy tốt là được, không cần quan tâm bọn họ nói gì."
"Ân, nơi này thật tốt, cũng bớt ở cùng với trong thôn, thị phi cũng ít, ngươi lần này trở về làm gì?"
"Chúng ta đã nhận thầu xong ngọn núi hoang bên cạnh, đến lúc đó còn nuôi thêm gà vịt."
Cố Mộng Đệ vừa nghe, "Nhanh như vậy? Ta còn tưởng sang năm, ta và Cương Tử còn nhìn qua, bên kia có rừng cây, so với bên này còn nhiều cây hơn."
"Ân, không ngờ nhanh như vậy."
Cố Từ lúc này cũng đi tới, xem xét tình hình trong phòng, "Đây là sắp kết hôn?"
Cố Mộng Đệ "Ừ" "Đại ca, chúng ta sau khi kết hôn, liền ở trong thôn thay các ngươi trông coi trại nuôi gà, đợi sau này làm lớn, chúng ta lại cùng vào thành phố."
Cố Từ gật gật đầu, "Được, hiện tại chúng ta đều có phân công riêng, trại nuôi gà giao cho hai ngươi, chúng ta mới yên tâm."
"Chúng ta cũng nghĩ như vậy, ở đâu làm chẳng phải đều như nhau, dù sao cũng theo tẩu tử và Đại ca."
"Tốt; sau này chúng ta có thời gian còn có thể trở về, đến lúc đó có thể uống chút trà, nuôi thêm chó, ngày tháng tốt đẹp biết bao."
Cố Từ hiểu nàng, biết nàng thích nhất cuộc sống như vậy, "Biết."
Sau khi trở về không lâu, Thư Ngọc Đình bỗng nhiên gọi điện thoại riêng cho Thư Mạt, nói có một phần tư liệu cần người quản lý đi bổ sung một chút.
Cố Từ, "Ngươi đi đi, cũng thế cả."
Thư Mạt gật gật đầu, "Vậy ta đi qua, xong việc ta đi qua cửa hàng một chuyến, ngươi tan tầm sớm một chút về nhà."
Thư Mạt đến ngân hàng, liền nhìn thấy Thư Ngọc Đình đang tiếp đãi khách hàng, nàng ngồi ở đại sảnh yên lặng chờ.
Đại khái hai mươi mấy phút, Thư Ngọc Đình qua đây gọi nàng, "Cố Từ đâu?"
Thư Mạt, "Ngươi có chuyện?"
"Đúng, bảo hắn qua đây ký tên."
Thư Mạt nghĩ thầm, người này sao phiền phức vậy, thật muốn oán trách nàng vài câu.
"Ta ký cũng như nhau, là chuyện của vợ chồng chúng ta, không có gì khác biệt đi."
Thư Ngọc Đình không lên tiếng, xoay người dẫn nàng đi đến cửa sổ, lấy ra một phần tư liệu từ bên trong, lạnh lùng nói, "Ký đi."
Nàng không phải không có học vấn sao? Cũng chỉ tốt nghiệp tiểu học, nàng thật sự không tin Thư Mạt có thể đọc hiểu nội dung trên tư liệu.
Thư Mạt cúi đầu nghiêm túc xem xét, xem qua từng điều một.
Thư Ngọc Đình hơi mất kiên nhẫn, "Ngươi xem hiểu không? Không được thì bảo Cố Từ qua đây."
Thư Mạt ngẩng đầu, liếc nhìn nàng, môi nhếch lên, "Ngươi nói xem? Ta xem không hiểu thì đang làm gì?"
Thư Ngọc Đình, "... ."
Nữ nhân này thật có thể giả vờ, ở trước mặt Cố Từ thì nhu nhu nhược nhược, sao ở trước mặt nàng lại cay nghiệt như vậy.
"Vậy ngươi nhanh chóng xem đi, phía sau còn có khách hàng." Thư Ngọc Đình xoay xoay bút máy trong tay, mí mắt không thèm nâng lên.
"Có khách hàng cũng phải chờ, cũng không thể để ta xem một nửa liền ký tên." Thư Mạt lúc này giọng điệu không còn quá gay gắt.
"Ngân hàng còn có thể bán ngươi đi? Đa nghi." Thư Ngọc Đình trực tiếp đặt bút máy lên bàn.
Thật khách khí với nàng, lại tưởng mình dễ bắt nạt sao?
Thư Mạt trực tiếp đặt tờ đơn lên bàn, nhìn thẳng vào mắt nàng, "Ngươi nói thêm câu nữa!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận