Thập niên 80: Người Câm Đào Hôn Trốn Vào Xuất Ngũ Thô Hán Nhà

Thập niên 80: Người Câm Đào Hôn Trốn Vào Xuất Ngũ Thô Hán Nhà - Chương 16: Còn có chút đau. . . . (length: 7601)

Cố Từ rủ mắt nhìn dáng vẻ đáng thương vô cùng của nữ nhân, thấp giọng nói: "Nơi này không có ai."
Nói xong mới buông tay hắn ra.
Vậy mà học được nói d·ố·i, nơi đồng không mông quạnh chỉ có hai người bọn họ, làm sao có thể có người khác?
Thư Mạt vội vàng lùi về sau một bước, thật sự hoảng sợ nam nhân sẽ ở nơi này ăn sạch sẽ nàng.
Cố Từ từ trên hàng rào tường viện kéo xuống một sợi dây thừng, nhanh chóng đem hai chân gà bó lại; trực tiếp treo ở trên tay lái, hai con gà đập cánh hai lần cũng ngoan ngoãn nghe lời.
Hắn dắt xe đạp, sải bước đi tới, vỗ vỗ yên sau, "Ngồi cho chắc."
Thư Mạt lúc này mới đàng hoàng, ngoan ngoãn ngồi ở phía sau, hai tay cũng không dám ôm nam nhân, nắm thật chặt chỗ ngồi.
Xe đạp chạy về phía trước, Cố Từ vài lần cúi đầu nhìn bên hông mình, cũng không thấy tay của nữ nhân, còn có chút không quen, chẳng lẽ vừa rồi giận dỗi?
Hắn không nên chạm vào nàng như vậy?
Nhưng là hắn nhịn không được nha, hôm nay đã rất khắc chế.
Nàng dâu nhỏ này biết mình quyến rũ như vậy sao?
Còn thường x·u·y·ê·n cố ý trêu chọc hắn.
Hắn chỉ là lạnh nhạt, cũng không phải X lãnh đạm!
Cố Từ phanh xe lại rồi dừng, quay đầu nói: "Đường không bằng phẳng, ôm ta, đừng ngã."
Thư Mạt: "Ân."
Cánh tay mới thăm dò ôm eo nam nhân, Cố Từ nhìn bàn tay nhỏ vừa thò tới của nàng, bàn tay to trực tiếp nắm lấy, đặt ở bên hông mình, Thư Mạt rút mấy lần, đều không rút ra được.
Người đàn ông này, cố ý à.
Cố Từ ấn không nhúc nhích, thẳng đến khi nữ nhân ngoan ngoãn nghe lời, hắn mới buông ra, chân vừa đạp tiếp tục lái xe.
Lúc sắp đến nhà, Cố Tình đã ở giao lộ chờ không n·ổi nữa.
Đại ca khẳng định ở trong rừng cây nhỏ quấn lấy tẩu t·ử, không thì bắt con gà làm sao mà lâu như vậy?
Con sói đói này.
Tẩu t·ử tuổi còn nhỏ, có thể chịu được hắn?
Đừng hỏi Cố Tình làm sao hiểu nhiều như thế, bởi vì nàng thích hóng chuyện bát quái của mấy nàng dâu nhỏ ở nông thôn nha.
Mấy nàng dâu bát quái chuyện rất k·i·ế·m h·i·ể·m.
Nhìn thấy Cố Từ cưỡi xe đạp tới đây, Cố Tình chạy lên trước oán trách: "Ca, huynh đi tây t·h·i·ê·n bắt gà? Sao phải bắt lâu như vậy? Mẹ đã đun nước sôi, chỉ chờ nhổ lông gà đây."
Cố Từ lái xe lướt qua người nàng, "Muội còn lắm mồm."
Cố Tình hừ một tiếng, đi theo sau, "Tẩu t·ử, tẩu đói bụng không?"
Nàng vừa vào sân, trực tiếp đóng cửa lớn lại, trở tay khóa luôn, đỡ buổi tối khuya có người đến xuyến môn.
Chung Lan Chi đi lên trước, bưng một cái lọ trà: "Con gái, uống chút nước đường đi."
Thư Mạt nh·ậ·n lấy nước trong tay Chung Lan Chi, từng ngụm từng ngụm uống, quả thật rất khát nước, nhất là khi ở một mình cùng nam nhân, cổ họng khô khốc bốc hơi.
Cố Từ mang theo gà liền đi ra ngoài cửa lớn, "Ta đi g·i·ế·t gà, rất nhanh sẽ xong."
Trong viện, Chung Lan Chi cùng Cố Tình đã vội vàng nấu cơm, Thư Mạt đứng ở bên cạnh: "Thím, con cũng biết làm, để con làm chút gì?"
Cố Tình trêu ghẹo: "Tẩu t·ử, tẩu chờ ăn đi, rất nhanh sẽ xong."
Thư Mạt: "Con biết gà nướng."
Một con gà ở trong tay nàng thì tính là gì, thuần thục, một nồi lớn làm gà kho còn được, huống chi, giờ phút này phòng bếp chính là loại dùng củi lửa, còn có nồi t·h·iếc lớn.
Nồi sắt hầm gà, ăn rất thơm.
Chung Lan Chi: "Giỏi như thế? Vậy đợi con nướng gà, ta hầm canh gà."
Thư Mạt: "Được ạ, vậy con chuẩn bị nguyên liệu."
Hoa hồi, gừng, hoa tiêu, ớt, mấy thứ này ở nhà vẫn còn đầy đủ, Thư Mạt rất nhanh đã chuẩn bị xong nguyên liệu dùng để nướng gà.
Chung Lan Chi nhìn dáng vẻ rất thuần thục của nàng, đứng ở bên cạnh hỏi: "Con gái, làm sao con biết dùng những thứ này?"
Nhà lão Triệu không phải rất keo kiệt sao?
Thư Mạt cũng không thể nói mình x·u·y·ê·n qua, chỉ có thể nói: "Con ở nhà đã từng thấy qua."
Cố Từ động tác thật là nhanh, g·i·ế·t gà, nhổ lông, rất nhanh đã xử lý sạch sẽ hai con gà, hắn trực tiếp đem gà đặt ở trên thớt, dùng đ·a·o chặt mấy nhát liền thành các miếng thịt gà.
"Mẹ, hay là ngày mai nấu canh đi, tối nay ăn không hết."
Chung Lan Chi: "Cũng được, vậy tối nay chúng ta ăn gà kho."
Gà nhà mình nuôi, thật thuận t·i·ệ·n, lúc trước Cố Từ nuôi gà, Chung Lan Chi còn có chút không đồng ý, không ngờ một năm nay lục tục kiếm được chút tiền.
Cố Tình phụ trách nhóm lửa, Chung Lan Chi đem nguyên liệu chuẩn bị xong, Thư Mạt đeo tạp dề, trong tay cầm muôi, nhìn dầu trong nồi bắt đầu nóng lên, nàng thả hành và gừng vào.
Cố Từ xem qua nước sôi, vớt gà đã chần ra: "Muội biết làm?"
Thư Mạt gật đầu: "Muội biết."
Nói xong nàng nh·ậ·n lấy thịt gà trong tay Cố Từ, trực tiếp đổ vào xào, gà nhà mình nuôi đúng là thơm, rất nhanh thịt gà đổi màu, Thư Mạt lần lượt cho nguyên liệu vào, đậy kỹ nắp.
"Thịt gà chín nhanh hơn, đợi bỏ khoai tây vào, lửa lớn thu nước là được."
Cố Từ từng làm binh, những thứ này đều biết làm, thường ngày những món chính như thế này đều do Cố Từ đ·ộ·n·g· ·t·h·ủ, hắn ở bên cạnh nhìn Thư Mạt thao tác thuần thục, không khỏi gật đầu.
Không đúng, luôn cảm thấy có chỗ nào đó là lạ.
"Thư Mạt, trước kia muội vẫn luôn làm?"
Thư Mạt gật đầu: "Ân, cơm của mười người nhà lão Triệu đều là do muội làm, cho nên món ăn trong nhà muội đều biết làm."
Lời giải thích này dù thế nào cũng thông suốt.
Cố Từ: "Bọn họ có cho muội ăn không?"
Thư Mạt: "Không nhiều."
Đúng vậy, những món chính như thế này, trước kia người câm nhiều lắm là ăn thịt thừa, còn chân gà thì sớm đã bị Triệu Xảo Xảo ăn, nào có phần của nàng.
Huống chi, điều kiện nhà lão Triệu, không phải ngày lễ ngày tết cũng sẽ không mua thịt gà ăn.
Thường nói một câu là: Nửa xu còn không kiếm được, còn mặt mũi nào mà ăn thịt?
Cố Từ: "Vậy tối nay ăn nhiều một chút."
Cố Tình vốn đang nhóm lửa, thật sự không nghe n·ổi nữa: "Ca, huynh ăn ít một chút, huynh xem tẩu t·ử gầy như thế nào, muội còn đang chờ ôm cháu gái đây."
Chung Lan Chi dùng chân đá nàng một cái: "Con gái con đứa, nói bậy bạ gì thế."
Mặt Thư Mạt trong nháy mắt đỏ ửng, bên cạnh chính là thân hình cao lớn của nam nhân, vốn không có gì, giờ phút này lại có một cỗ cảm giác áp bách mạnh mẽ.
Nàng giả vờ rất bận rộn, vén nắp nồi lên, hơi nóng bốc lên, Thư Mạt vội vàng buông tay: "Ai nha, nóng quá."
Ba người nghe vậy lập tức đứng dậy.
Chung Lan Chi: "Ta xem, có bỏng không?"
Thư Mạt: "Không, không sao."
Cố Từ từ trong tay nàng cầm lấy thìa, kéo nàng đi ra viện.
Thư Mạt: "Không sao, chỉ là hơi nóng một chút."
Cố Từ: "Ngồi xổm xuống, bỏ tay vào."
Thư Mạt cũng không biết làm sao, cứ như nghe được mệnh lệnh, ngoan ngoãn ngồi xổm xuống, bỏ tay vào trong chậu lớn, Cố Từ dùng gáo múc nước, múc một gáo nước, chậm rãi đổ lên ngón tay nàng.
Chung Lan Chi cùng Cố Tình đi theo: "Có nghiêm trọng không?"
Thư Mạt: "Không sao, một hồi là khỏi, ai nha, gà của con."
Chung Lan Chi lại vội vàng chạy về, dùng xẻng lật nhanh hai lần: "Ta xào cho, con không cần lo."
Cố Từ nhìn nữ nhân, đôi mắt không rời khỏi nồi sắt: "Muốn ăn như vậy sao?"
Thư Mạt hỏi ngược lại: "Huynh không muốn ăn?"
Cố Từ liếc nhìn nàng một cái, ngón tay khớp x·ư·ơ·n·g rõ ràng khẽ nắm tay nữ nhân, nước lạnh từ đầu ngón tay hai người chậm rãi chảy xuống.
Ngón tay Thư Mạt hơi đỏ, thật ra không có gì đáng ngại, thế nhưng nam nhân lại rất đau lòng nhìn nàng: "Còn đau không?"
Tiếng nói của nam nhân trầm thấp lại dịu dàng, lỗ tai Thư Mạt đều sắp mềm nhũn, lúc này nói không đau chính là ngốc, nàng nhẹ giọng ngước mắt nhìn nam nhân.
"Còn hơi đau... ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận