Thập niên 80: Người Câm Đào Hôn Trốn Vào Xuất Ngũ Thô Hán Nhà

Thập niên 80: Người Câm Đào Hôn Trốn Vào Xuất Ngũ Thô Hán Nhà - Chương 134: Đây là ai viết tự, như thế nào dễ nhìn như vậy (length: 7700)

Phạm Quốc Cường lắp bắp, vẻ mặt rất xấu hổ, "Tần Nguyệt, sao ngươi lại tới đây?"
Lâm Lệ Na vội vàng kéo ra một khoảng cách với Phạm Quốc Cường, "Tần Nguyệt."
Tần Nguyệt vừa nhìn, một kẻ nói không rảnh, kẻ còn lại nói muốn học tập, hóa ra đều là mượn cớ.
"Hai người các ngươi sao lại cùng một chỗ? Phạm Quốc Cường, ngươi không phải nói nghỉ hè muốn đi nhà họ hàng của ngươi sao? Lệ Na, ngươi không phải nói ngươi muốn học tập sao?"
Hai người đối diện cứng họng không nói nên lời.
Tần Nguyệt bỗng nhiên ý thức được, thì ra người đàn ông này đã bắt đầu theo đuổi Lâm Lệ Na.
Phạm Quốc Cường, "Tần Nguyệt, mùa hè này ngươi quả thật rất bận... ."
"Cho nên, ngươi liền bắt đầu ngoại tình tìm người khác?"
"Không phải như vậy, ta chỉ là tìm Lâm Lệ Na có chút việc."
Nam nhân càng giải thích, Tần Nguyệt càng cảm thấy ghê tởm, nàng đem lễ vật trong tay ném vào trong ngực nam nhân, "Tặng cho ngươi."
Nàng nhìn Lâm Lệ Na, "Lâm Lệ Na, sau này không cần lại tới nhà của ta, cũng đừng nói có bao nhiêu thích anh ta, anh ta đã kết hôn rồi, không cần lại hướng ta hỏi thăm chuyện của hắn."
Nói xong, Tần Nguyệt giận đùng đùng quay về.
Trở lại phòng ngủ, cánh cửa phòng kia đóng rất mạnh.
Cố Tình ở trong phòng nghe được đi ra, "Tần Nguyệt, làm sao vậy?"
Nàng gõ hai tiếng, Tần Nguyệt không có mở cửa, Cố Tình đẩy cửa đi vào, liền nhìn thấy Tần Nguyệt nằm lỳ ở trên giường, hai chân khua qua lại.
"Ây da, ngươi đây là làm sao vậy? Cùng bạn trai của ngươi cãi nhau?" Cố Tình đi qua vỗ hai cái lên mông nàng, "Ta xem xem, còn có người dám chọc giận ngươi?"
Tần Nguyệt uể oải ngồi dậy, "Chị dâu, đừng nói nữa, Phạm Quốc Cường kia vậy mà cùng Lâm Lệ Na đi dạo phố, hai người bọn họ còn gạt ta nói không rảnh."
"Ngươi nói người đàn ông này là loại túi rác gì, sao lại có thể chứa như thế."
Cố Tình tuyệt không bất ngờ, "Ta đã nói hắn không thích hợp với ngươi, cơm mềm nam biết chứ, vừa nhìn chính là loại ăn bám tìm các cô gái có điều kiện tốt như các ngươi."
"Vậy sao ngươi không nói sớm?"
"Ta nói, ngươi làm bị người ta dùng lời ngon tiếng ngọt mê đến thần hồn điên đảo, có thể nghe lọt?"
"Trách ta mỡ heo che mờ mắt, là người hay là chó không phân rõ."
"Đúng, cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga, lớn không biết điều còn chơi trò chơi, lần sau chị dâu thấy cho ngươi đánh một trận."
Được Cố Tình khuyên nhủ một phen, Tần Nguyệt trong lòng thoải mái hơn rất nhiều.
"Hiện tại rốt cuộc hết hy vọng rồi a, ta phải nói cho ngươi, trước khi kết hôn phát hiện ra nam nhân lăng nhăng, nên coi như chuyện vui mà xử lý, để hắn đi tai họa Lâm Lệ Na thì tốt."
"Lâm Lệ Na kia cũng thế, ngoài miệng nói rất thích anh ta, ngươi xem hiện tại, anh ta mới kết hôn mấy ngày, nàng ta liền thay lòng đổi dạ, còn giả bộ thâm tình."
Cố Tình, "Ngươi không phải cung cấp cho người ta không ít tin tức à, đáng đời, khiến hai người đó cho ngươi một bài học thật tốt, ngươi mới biết được ai là người của mình."
"Được rồi, ta biết ngươi tốt với ta."
Cố Tình, "Còn hướng người ngoài, xem ta không đánh ngươi."
Tần Xuyên lúc này đi tới, nhìn xem Tần Nguyệt nói, "Nha, đây là thế nào? Thất tình? Bị người ta đá?"
Tần Nguyệt lườm một cái, "Ngươi không nói lời nào, không ai coi ngươi là người câm."
"Sau này nghe lời chị dâu ngươi cho tốt, chị dâu ngươi muốn thi đại học, có bán ngươi đi ngươi cũng không biết." Tần Xuyên lại từ trong túi áo lấy ra năm đồng, "Cho ngươi tiền tiêu vặt, ngày mai nghỉ ngơi một ngày, ở trong phòng mà tự kiểm điểm bản thân cho tốt."
Tần Nguyệt, "... . ."
"Ta đã biết tiểu tử kia không đáng tin."
"Vậy sao ngươi không nói?"
"Ta không nói sao? Ngươi có thể nghe lọt? Ngã một lần, tháng này ngoan ngoãn ở nhà hầu hạ chị dâu ngươi."
Nói xong, Tần Xuyên kéo tay Cố Tình đi ra ngoài.
"Vẫn là sinh viên đấy, suốt ngày chỉ lo những chuyện không đâu."
Cửa phòng bị đóng lại, Tần Nguyệt sờ năm đồng trong tay, càng nghĩ càng tủi thân.
Anh cả và chị dâu sao lại thông minh như vậy, liếc mắt liền nhìn ra Phạm Quốc Cường này không phải là người đàn ông tốt.
... . .
Cách vách, Tần Xuyên cùng Cố Tình che miệng cười trộm.
"Vợ à, ngày mai bắt đầu ngươi cứ gọi nó dậy, không cần bỏ qua, ta còn cho nó năm đồng đấy, bảo nó giặt quần áo cho ngươi, đừng nhìn nó hô to gọi nhỏ mà đến lúc mấu chốt lại lơ là làm hỏng việc."
"Ta cuối cùng cũng hòa một ván, tiểu tử, còn dám đấu với ta."
Hai người đang cười toe toét, Tần Nguyệt đẩy cửa tiến vào, cười hì hì hỏi, "Chị dâu, ngày mai có muốn ăn bánh quẩy cùng sữa đậu nành không? Ta đi mua cho ngươi."
Tần Xuyên "Khụ" một tiếng, "Ăn, mua cho chị dâu ngươi ba cây, lại thêm hai chén sữa đậu nành."
"Được rồi."
. . . .
Cùng lúc đó, văn phòng nhà máy vẫn sáng đèn, Cố Giang cùng Diệp Thiến đang tăng ca.
Cuối cùng cũng bận rộn xong công việc trong tay, Diệp Thiến lười biếng vươn vai, "Mệt quá đi, tay ta như muốn đứt rời."
Cố Giang đứng lên đi tới sau lưng nàng, quan tâm hỏi, "Thiến Thiến, chỗ nào đau, ta xoa bóp cho ngươi."
Diệp Thiến xoa xoa bả vai, "Chỗ này."
Cố Giang xoa bóp bả vai cho nàng, từ góc nhìn của hắn, vừa vặn có thể nhìn thấy vóc dáng lung linh căng chặt của nữ nhân, nam nhân yết hầu lăn lăn.
Diệp Thiến nói chuyện với hắn, Cố Giang sớm đã không nghe vào.
"Cố Giang, ngươi có nghe ta nói không?"
"Hả? Đang nghe mà."
Diệp Thiến quay đầu nhìn xem Cố Giang, "Ta vừa mới nói gì?"
Ngược lại với ánh sáng, trên mặt Diệp Thiến lưu lại bóng tối nồng đậm, nàng cười, hàm răng trắng tinh đặc biệt rõ ràng.
Cố Giang cúi đầu nhìn xem nàng, nuốt nước bọt, vội vàng buông tay ra, "Nói chuyện của nhà máy chúng ta ngày hôm nay."
Rõ ràng nói là chuyện khác.
"Ngươi làm gì?" Diệp Thiến hỏi.
"Không làm gì." Cố Giang xoa xoa tay, "Thời gian không còn sớm, ta đưa ngươi trở về đi."
"Ừ." Diệp Thiến khép lại sổ ghi chép, đứng dậy muốn rời đi.
Cố Giang nâng tay giữ chặt tay nàng, không khỏi nhéo nhéo, "Thiến Thiến."
Nam nhân ánh mắt dừng lại trên mặt Diệp Thiến, "Ta."
Diệp Thiến khóe miệng khẽ cười, nắm chặt bàn tay to kia, cố ý mềm mại nói, "Ngươi cái gì?"
"Ta..."
Diệp Thiến, "Ngươi cái gì? Hả?"
Cố Giang càng như vậy, Diệp Thiến càng muốn trêu chọc hắn, nàng tiến lên phía trước, hơi thở cơ hồ muốn cọ đến mặt của nam nhân.
Chụt.
Cố Giang nhanh chóng hôn lên mặt nàng một cái.
"Ta đưa ngươi trở về."
Diệp Thiến, "Không có gì nữa?"
"Ừ."
Diệp Thiến kéo cánh tay hắn, cắn cắn môi nhìn hắn, trong khoảng thời gian này tiếp xúc, Cố Giang rất có chừng mực, cũng chỉ hôm nay gan lớn một chút, đi kéo tay nàng.
"Vậy đi thôi."
Cố Giang buông tay nàng ra, đẩy cửa đi ra.
"Cố Giang, hai người còn chưa đi sao." Vừa vặn nhìn thấy Cố Từ đứng ở cửa.
"Anh cả, bọn em lập tức trở về."
"Tốt; về sớm một chút nghỉ ngơi, nhớ đem Diệp Thiến đưa về nhà." Cố Từ nhìn xem đứa em trai mặt đỏ tía tai, giọng cao hơn vài phần.
Xem làm đứa nhỏ này vội kìa.
Cố Từ đều thay hắn sốt ruột.
Chính hắn lúc theo đuổi vợ, lá gan so với Cố Giang lớn hơn nhiều lắm.
Thư Mạt đi từ bên cạnh tới, nhìn xem Cố Từ hỏi, "Anh cười cái gì vậy?"
Cố Từ nâng tay liền ôm nàng vào lòng, đôi môi mỏng trực tiếp áp lên, hôn một cái sau hạ giọng nói, "Không cười cái gì."
...
Ngày thứ hai, Thư Minh Hà đến nhà máy xem xét, cùng đi còn có con gái Thư Ngọc Đình.
"Con cứ ở đây đợi, đừng đi đâu cả."
Thư Minh Hà bảo con gái chờ ở phòng họp.
Trên bàn hội nghị vừa vặn có một quyển sổ ghi chép màu đen, là Cố Từ để lại phòng họp. Thư Ngọc Đình không có việc gì làm, liền mở ra xem.
Trong nháy mắt bị nét bút trên quyển sổ hấp dẫn, "Đây là chữ ai viết, sao lại đẹp như vậy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận