Thập niên 80: Người Câm Đào Hôn Trốn Vào Xuất Ngũ Thô Hán Nhà

Thập niên 80: Người Câm Đào Hôn Trốn Vào Xuất Ngũ Thô Hán Nhà - Chương 166: Hai bộ thuốc đổi một cái đại TV (length: 3828)

"Mẹ hắn lần đó cùng hắn tới đây là muốn gặp ngươi a, phỏng chừng bọn họ một nhà ba người đã sớm coi trọng ngươi."
Tần Nguyệt, "Chị dâu, chị cũng quá đáng a, sao không nói cho em?"
"Nói cho ngươi làm gì, để ngươi hưởng thụ một chút tư vị được người yêu thầm, trong lòng đắc ý đi."
Tần Nguyệt mặt đỏ bừng, phải nói, rất đẹp.
"Chị dâu, chị và anh trai em thấy Dương Chấn thế nào? Có thích hợp kết hôn không?"
Cố Tình nhìn Tần Xuyên, "Anh Xuyên, anh thấy thế nào."
"Cũng được, trách không được hắn tích cực như thế chữa bệnh cho chị dâu, đối với mẹ cũng hỏi han ân cần, hóa ra là đợi ở đây."
"Đường vòng thu phục mẹ vợ." Cố Tình nói xong nhịn không được cười rộ lên, bả vai run rẩy.
"Hai người các ngươi cứ xem ta là trò cười đi, sớm biết thế không thèm bàn với hai người, tạm biệt." Rời khỏi đây, Tần Nguyệt trong lòng càng nghĩ càng vui vẻ.
Nữ hài tử rốt cuộc không giấu được tâm tư, không về phòng mình, lại rẽ vào phòng bố mẹ.
Bố ba tựa vào đầu giường đang xem báo, liếc mắt nhìn con gái, "Sao thế, lại muốn làm cái gì?"
Vô sự không lên tam bảo điện.
Tần Nguyệt, "Nói cho hai người tin tức tốt, sau này khám bệnh thuận tiện."
Mẹ cô Bạch Thục Hoa vừa uống xong thuốc, đang nhăn nhó, "Uống xong thang này không bao giờ uống nữa."
Tần Nguyệt, "Vậy không được, vất vả lắm mới khám bệnh thuận tiện, còn không phải nắm lấy cơ hội này?"
"Uống thuốc đâu, con tưởng ăn đùi gà lớn chắc?"
Tần Nguyệt, "Mẹ, hai người thấy Dương thầy thuốc thế nào? Có muốn hắn làm con rể không?"
"Người ta có thể coi trọng con sao?"
"Xem mẹ nói kìa, con làm sao? Dù gì cũng là sinh viên đấy." Tần Nguyệt ngồi phịch xuống giường.
"Đứng lên đứng lên, dơ lắm." Bạch Thục Hoa kéo cô lên, "Quần dính dầu kìa."
"Mẹ, chỉ có mẹ là lắm chuyện, Dương thầy thuốc thích sạch sẽ như vậy, cũng không chê con dơ."
"Đó là người ta chưa quen con."
"Thôi đi, hôm nay Dương thầy thuốc nói muốn tìm hiểu con, kiểu kết hôn ấy, ngày khác tới thăm hai người."
Bạch Thục Hoa, "... Cho nên con liền bảo ta uống nhiều thuốc?"
Đây là con gái ruột sao?
"Uống thuốc bồi bổ rất tốt đấy, con đây không phải là vì muốn tốt cho mẹ, hai người cứ nói Dương thầy thuốc được hay không? Ngày mai con trả lời người ta."
Hai vợ chồng cũng không coi lời Tần Nguyệt nói là thật, nha đầu kia một ngày hấp tấp, mấy hôm trước còn nói muốn gả cho minh tinh nào đó cơ.
"Được thôi, con mà lấy Dương thầy thuốc, mẹ mua cho con cái TV lớn làm của hồi môn."
Tần Nguyệt, "Nghe thấy chưa, mẹ nói đấy."
Đêm đó, Tần Nguyệt trong mộng cười tỉnh, trên gối còn chảy một vũng nước miếng lớn.
Tay trái gặm đùi gà, tay phải ôm TV lớn, giấc mộng này ai mà không cười tỉnh chứ.
Ngày thứ hai vừa bày hàng xong, Tần Nguyệt ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài, "Mười phút nữa con về."
Bình thường đi bộ mười phút đến phòng khám, hôm nay Tần Nguyệt chạy tới mới mất năm phút, lúc đi vào Dương Chấn đang truyền dịch cho bệnh nhân.
"Chạy cái gì thế?"
Tần Nguyệt vẫy tay với hắn, "Mẹ em nói bảo anh lại bốc cho bà hai thang thuốc nữa, ngày mai thứ bảy bố mẹ em nghỉ, đến lúc đó sẽ qua."
Hai thang thuốc đổi một cái TV lớn.
Lời to.
Tần Nguyệt nói xong, "Em đi đây."
Dương Chấn cũng "A" một tiếng, liền thấy một cái bóng lưng biến mất.
Hấp tấp thật đấy cô nhóc này.
Dương Chấn càng ngày càng thích.
Buổi chiều, Dương Chấn vội vàng bốc hai thang thuốc, bố hắn nhìn thấy cười hỏi, "Con đây là thăm mẹ vợ tương lai à?"
Người khác xách quà cáp đi, con trai nhà mình xách thuốc trung y đi.
Quả thật đặc biệt...
Bạn cần đăng nhập để bình luận