Thập niên 80: Người Câm Đào Hôn Trốn Vào Xuất Ngũ Thô Hán Nhà

Thập niên 80: Người Câm Đào Hôn Trốn Vào Xuất Ngũ Thô Hán Nhà - Chương 60: Cái này cẩn thận tư đều viết trên mặt. (length: 7726)

Thư Mạt nắm lấy quần áo của nam nhân, "Cố Từ, ngươi làm cái gì? Sẽ bị người ta nhìn thấy."
"Không sao, nơi này không có ai đến."
Cố Từ nói rồi đi rất nhanh, một tay mở cửa phòng, đi vào liền đem nữ nhân đặt lên giường, xoay người đóng chặt cửa.
"Cố Từ."
Nam nhân ba hai bước đi lên trước, ngồi ở bên cạnh nàng, bàn tay to ôm lấy eo nàng, nhịn rồi lại nhịn, nụ hôn sâu rơi xuống. . . . .
Trong đầu Thư Mạt trống rỗng, nàng đối diện với cửa sổ, nhắm chặt mắt, nhưng vẫn có thể cảm giác được trước mắt một mảnh đỏ rực.
Đó là chữ hỷ do nàng tự tay dán lên.
. . . . .
Ngoài cửa sổ, ánh mặt trời rọi sáng ào ào, cành lá tươi tốt đung đưa, trên mặt đất đổ xuống những vệt sáng loang lổ.
Hồi lâu sau, Cố Từ buông nàng ra, đáy mắt đen tối như sắp nhấn chìm nàng.
"Mạt Mạt."
Giọng nói nam nhân vừa khàn vừa trầm, hắn nâng tay sờ lên gáy nữ nhân, ngón tay mang theo vết chai mỏng nhẹ nhàng vuốt ve cổ nàng.
"Giường mới có thích không?"
Thư Mạt lúc này mới hoàn hồn, quay đầu nhìn, "Ừ, thích."
Nàng còn chưa kịp xem, chỉ là giờ phút này cả người đều không ở trong trạng thái, thuận theo lời hắn mà nói.
Cố Từ kéo nàng, "Tới xem một chút."
Giường gỗ thật thuần thủ công, mặt trên quét một lớp vecni, có mùi, nhưng cũng không quá nồng.
Thư Mạt nhìn xem, hai tay chống lên trên ấn xuống, "Còn rất chắc chắn."
Nói ra những lời này, nàng liền bắt đầu hối hận.
"A, rắn chắc, đủ dùng." Cố Từ thấp giọng cười, xoay mặt nàng qua, một đôi mắt đẹp nhìn nàng chằm chằm, hận không thể nhìn ra một cái lỗ thủng.
Quả thực là một loại trừng phạt.
Cố Từ nuốt một ngụm nước bọt.
"Qua vài ngày nữa là có thể ngủ, khi đó mùi sẽ tan đi, chúng ta chuyển qua đây, thế nào?"
"Được." Thư Mạt vừa nghĩ đến việc có thể buổi sáng nhìn thấy phong cảnh xinh đẹp như thế, hận không thể hiện tại liền chuyển qua đây ở.
"Hoa màu trên ruộng khi nào thì thu hoạch?"
"Không vội, tháng mười, mấy ngày nay trong ruộng không có việc gì, chúng ta sẽ thu dọn sân, ngươi đi ra ta cho ngươi xem một chút."
Nói rồi hắn kéo nàng đi ra ngoài.
"Sang năm đầu xuân ta sẽ trồng hoa cho ngươi, chỗ này toàn bộ đều là, còn có một cái mái che nắng, có thể ở trong này đọc sách."
Cố Từ đem ý tưởng của mình toàn bộ dẫn nàng đi xem một lần.
Thư Mạt nghe, khái niệm về một ngôi nhà từng chút một trở nên rõ ràng trong đầu nàng.
Cuộc sống nhìn như phức tạp, ở trong mắt nam nhân lại trở nên đơn giản thoải mái.
Giờ phút này nàng đã hiểu: Người muốn vì ngươi mà trả giá thì tự nhiên sẽ vì ngươi mà trả giá, người không muốn vì ngươi trả giá, thì nói vài câu cũng sẽ cảm thấy là dư thừa.
Làm lại từ đầu, nàng nhất định phải sống thật tốt một lần.
"Ngươi ngồi nghỉ ngơi đi, ta đi rót nước nóng cho ngươi, ta đi làm việc."
Cố Từ bảo nàng ngồi, rất nhanh bưng phích nước nóng cùng chén trà đi ra, trong túi áo còn có nửa gói đường đỏ.
Hắn đổ vào một chút, nước sôi làm tan, dùng thìa khuấy vài cái, "Uống cái này đi."
"Ta đi cùng với ngươi."
Cố Từ: "Không có việc gì, chờ ngươi khỏe lại chúng ta cùng nhau làm."
"Được."
Cố Từ còn nói, "Cùng nhau làm việc còn có rất nhiều."
Thư Mạt đối diện với ánh mắt nam nhân, hơi nhíu mày, "... . Đáng ghét."
Hiện tại mọi cử động của nam nhân đều mang theo ý nghĩ không giống như trước kia, Thư Mạt cũng vậy, một động tác nhỏ đều sẽ bị Cố Từ nhìn thấu.
Trọn vẹn cả buổi sáng, chỉ thấy trong sân, nam nhân đang làm việc, nữ nhân thì ngồi nhìn hắn.
Thời gian trôi qua cũng rất nhanh, bất tri bất giác đã gần đến giữa trưa, đã đến lúc phải về nhà ăn cơm.
Thư Mạt bưng nước ấm, "Cố Từ, uống nước rồi chúng ta về nhà, đừng để mẹ chờ chúng ta."
"Được rồi, ta đi rửa mặt." Cố Từ buông xẻng trong tay xuống, rửa mặt trong chậu.
Thư Mạt nhìn hắn đi tới, bưng nước cho hắn, "Vừa vặn, ngươi uống đi."
Cố Từ nhận lấy, ngửa đầu uống, giọt nước theo cạnh ly chảy ra, lướt qua da thịt nam nhân, men theo cần cổ chảy xuống.
Thư Mạt nhìn đến xuất thần.
Yết hầu cao ngất của nam nhân lên xuống nhấp nhô.
Cố Từ đặt chén xuống, cúi đầu liền bắt gặp ánh mắt của nữ nhân, hắn nâng tay lau khóe miệng, "Nhìn trộm ta?"
"Không có." Thư Mạt không hề nghĩ ngợi mà trả lời, nhận lấy chén nước trong tay nam nhân, "Cho ta, về nhà thôi."
Nhìn xem nàng bạn từ bé lại giở tính nết, ý đồ che giấu, Cố Từ từ phía sau khom lưng ôm lấy nàng, "Mạnh miệng ghê, nói thêm câu nữa 'không có' xem nào?"
Cái suy nghĩ cẩn thận này đều viết hết lên mặt rồi.
"Không có."
Cố Từ hất nàng lên trên, Thư Mạt cả người bay lên không, cảm giác mất trọng lượng khiến nàng nhịn không được kêu lên.
"Cố Từ."
Cố Từ cười ha ha.
Bên ngoài cổng lớn, vừa vặn có người đi ngang qua, hướng về phía bọn họ gọi một tiếng.
"Cố Từ."
Cố Từ ôm Thư Mạt thả xuống, xoay người liền nhìn thấy là Cố Kiến Sơn, "Ngươi tới làm gì?"
Cố Kiến Sơn lần này không có đi vào, đứng ở ngoài cổng lớn nói, "Cho thúc bắt mấy con gà, ngày mai nhà lão Triệu dùng."
Hắn nhìn sân, so với lần trước thì biến hóa không nhỏ, "Ngươi kia tu sửa chính là cái gì?"
Cố Kiến Sơn chỉ vào phòng tắm hỏi.
Cố Từ, "Không có gì."
"Ngươi đứa nhỏ này, thúc còn không thể hỏi sao?"
Cố Từ không để ý, nói với Thư Mạt, "Về phòng đợi ta."
Thư Mạt "Ừ" một tiếng, cầm chén nước đi vào trong.
Cố Từ hỏi hắn, "Muốn mấy con gà?"
Cố Kiến Sơn, "Bốn con, có thể tiện nghi một chút không?"
"Ba đồng, đều là giá này."
"Sao không có chút tình người nào vậy, ta là thúc của ngươi."
Cố Từ châm chọc hắn, "Muốn hay không? Không muốn ta về nhà ăn cơm."
Cố Kiến Sơn biết hắn tính tình không tốt, vội vàng nói, "Muốn, muốn, muốn, nhà lão Triệu vẫn đang chờ đây."
Khi nào thì thông đồng với nhà lão Triệu.
Cố Từ nhìn hắn, biết hắn ở trong thôn danh tiếng không tốt, luôn thích cùng mấy người con dâu lêu lổng, chẳng lẽ lại cùng Triệu Xảo Xảo cặp kè?
Bất quá, cũng có khả năng.
"Tốt; tiền đưa ta, ta bắt cho."
Cố Từ nói xong đi ra ngoài cổng lớn, lấy tiền rồi đóng cổng lại, "Ở đây chờ đi."
"Có cần thúc vào cùng không?"
"Không cần."
Cố Kiến Sơn nhìn Cố Từ đi xa, nhổ nước bọt xuống đất, "Không có chút tình người, vậy mà một phân tiền cũng không rẻ hơn."
Thư Mạt ở trong phòng đem quần áo cũ thu thập xong, lại quét vụn gỗ trên đất, ngồi ở trên ghế chờ Cố Từ.
Không bao lâu, Cố Từ liền mang theo bốn con gà trở về, dùng dây thừng buộc lại rồi đưa cho hắn, "Đây, bốn con, sao lão Triệu gia không tới."
"Đây không phải là nghĩ ta mua thì rẻ hơn sao."
Lời này ít nhiều mang theo vẻ trách móc.
"Ngươi mặt thật là dày." Cố Từ trực tiếp ném cho hắn một câu rồi vào sân.
Cố Kiến Sơn bị nói một câu cũng không biết nói gì, "Hừ."
. . . .
Cố Kiến Sơn treo gà lên, cưỡi xe đạp đi về, miệng khẽ hát.
Cố Từ cũng mang theo Thư Mạt trở về nhà.
Gần đến nhà Triệu Hữu Tài, Cố Kiến Sơn chỉnh trang lại tóc, hai tay xách gà liền đi vào cổng, "Lão Triệu, lão Triệu, gà của các ngươi tới rồi."
Mấy người con dâu xúm lại chạy đi.
"Kiến Sơn, sao lại là ngươi? Ngươi khi nào thì chịu khó như vậy?"
"Xem các ngươi nói kìa, cháu ta nuôi gà, ta đây không phải là thúc đẩy tiêu thụ, các ngươi không nghe Xảo Xảo nói sao, gà nhà cháu ta ăn rất ngon."
Triệu Xảo Xảo cũng đi theo ra, "Bao nhiêu tiền?"
"Mười hai đồng, rẻ đó, toàn bộ đều chọn cho ngươi con tốt nhất."
"Cái tên Cố Từ này, lần trước lại đòi ta bốn đồng."
Cố Kiến Sơn vỗ ngực một cái, "Về sau nhà ai mua, đều tới tìm ta, cam đoan cho các ngươi con tốt nhất."
Nói xong, hắn còn ý vị thâm trường nhìn về phía Triệu Xảo Xảo.
Mọi người đang trêu ghẹo, trong đó có một người con dâu vừa vặn nhìn thấy, Triệu Xảo Xảo nháy mắt với Cố Kiến Sơn.
"Ta đi đây." Cố Kiến Sơn rời đi.
Không mấy phút, Triệu Xảo Xảo ngay sau đó cũng đi ra.
Người con dâu kia bốc một nắm hạt dưa, "Ta về xem con nhà ta một chút, một lát sẽ đến."
Bạn cần đăng nhập để bình luận