Thập niên 80: Người Câm Đào Hôn Trốn Vào Xuất Ngũ Thô Hán Nhà

Thập niên 80: Người Câm Đào Hôn Trốn Vào Xuất Ngũ Thô Hán Nhà - Chương 75: Ngầm hẹn hò (length: 7393)

Cố Từ nhìn hai giây, đứng dậy đi tới, "Tần Xuyên, chúng ta đi thôi, xe máy có vấn đề hay không?"
Tần Xuyên xỏ giày, vỗ vỗ bùn đất trên đùi, "Không có việc gì."
Cố Tình tiễn hai người ra ngoài, nhìn đèn sau xe máy biến mất trong màn đêm, đang chuẩn bị đóng cổng, liền nhìn thấy bóng người trong rừng cây phía đối diện.
Bởi vì là buổi tối, đầu mẩu thuốc lá với ánh lửa mờ nhạt có thể thấy được, nàng bất động thanh sắc đóng cửa lại, mang ghế dựa ghé vào đầu tường nhìn lén.
Thư Mạt từ trong phòng đi ra, "Tình Tình, tối rồi, muộn thế này ngươi nhìn cái gì?"
Cố Tình "Suỵt" một tiếng, ý bảo nàng không cần lên tiếng.
Cố Giang ở trong sân rửa mặt, Chung Lan Chi đang rửa chân, hai người vừa nhìn liền biết bên ngoài lại có người nào đó.
Một lúc lâu sau, Cố Tình mới từ trên thang bước xuống, nàng đi đến trước mặt bọn họ chỉ chỉ vách bên cạnh.
"Tiểu thúc của ta cùng Triệu Xảo Xảo đang nói chuyện, ở trong rừng cây nhỏ."
Chung Lan Chi, "Con không thể nói lung tung, Triệu Xảo Xảo này vừa mới kết hôn."
"Mẹ, mẹ còn chưa tin ánh mắt của con sao? Tiểu thúc đang hút thuốc, con nhìn thấy."
"Nhanh thu dọn đi ngủ, đừng có không đứng đắn, ngày mai còn phải dậy sớm nấu cơm."
Cố Tình, "Con biết rồi, nấu cơm cho khách, bất quá mọi người có biết không? Chân của Tần Xuyên bị đứt mất rồi, đeo chân giả."
Chung Lan Chi kinh ngạc, "Con nhìn thấy? Nhìn không ra a."
Lúc này Thư Mạt cũng đứng ở bên cạnh, "Đúng vậy; mẹ, làm nhiệm vụ trong quân đội gặp chuyện không may, nhưng một chút cũng nhìn không ra."
Cố Tình, "Đúng thế, so với người bình thường còn lưu loát, mẹ xem hôm nay anh ấy mang con về nhà, còn dạy con đi xe máy, sớm biết như vậy, con đã không để người ta chạy nhiều đường như vậy, chân đều sưng cả lên."
"Con thấy được?"
"Ân, buổi tối nhìn thấy."
Cố Giang, "Con quan sát thật là kỹ, không phải là coi trọng người ta rồi chứ?"
Cố Tình, "Coi trọng thì sao, người ta vừa đẹp trai lại có tiền, vẫn là người thành phố, con nhìn anh ấy so với người bình thường còn bình thường hơn."
Thư Mạt nhìn nàng nói năng đâu ra đấy, nhìn Chung Lan Chi, "Mẹ, có người muốn gả chồng nha."
Chung Lan Chi nhìn khuê nữ nhà mình, "Người ta có coi trọng con hay không còn chưa rõ ràng đâu."
Cố Tình bĩu môi, "Con đã coi trọng anh ấy, con đây liền liều mạng theo đuổi, dù sao cũng hơn là nhường cho những nữ nhân khác, lại nói, chân người ta đứt rồi, cái gì cũng không ảnh hưởng."
"A, nói cứ như người ta đã coi trọng con vậy."
"Vậy cũng không nhất định, ngày mai con hỏi một chút chẳng phải sẽ biết."
Thư Mạt giơ ngón tay cái lên, "Lợi hại, tự mình làm mối cho mình."
Cố Tình, "Mọi người chờ tin tức tốt của con, đêm nay con muốn ngủ cùng chị dâu."
Chung Lan Chi, "Đừng ồn chị dâu con ngủ, muộn rồi còn tán gẫu, nói không hết chuyện, về phòng mình ngủ đi."
Cố Tình, "Không, con muốn ngủ cùng chị dâu, hôm nay hiếm khi Đại ca không ở nhà, sau này cũng không biết có cơ hội hay không."
Thư Mạt, "Không có việc gì, mẹ, để em ấy qua ngủ đi, cha mẹ nghỉ ngơi sớm một chút."
Cố Tình vặn vẹo cái mông liền hướng phòng phía tây đi, "Chị dâu, đi, chúng ta đi ngủ."
Trở lại phòng, Cố Tình nằm ở trên giường, ngửi bên trái, ngửi bên phải, "Chị dâu, chăn mền của hai người thơm thật, lấy vợ thật tốt, chị xem ca ca của em hiện tại, cả người đẹp trai hơn nhiều."
Thư Mạt cũng nằm xuống, "Ca ca của em vốn dĩ sạch sẽ, lần đầu tiên em tới nhà anh ấy, liền nhìn ra rồi."
Vừa nghe đến cái này, Cố Tình giật mình ngồi dậy, "Chị dâu, chị nói nhanh lên hai người đêm đó thế nào? Chị có biết không, cả nhà lão Triệu đều đang tìm chị, nhà vệ sinh nhà chúng ta cũng tìm qua, còn sợ chị rơi vào trong đó."
"Hai chúng ta không có gì, em bị lạc đường, vừa vặn đụng phải ca ca của chị, liền theo anh ấy trở về."
"Sau đó thì sao?" Cố Tình khoanh chân ngồi.
"Sau đó, chúng ta đi ngủ, mỗi người ngủ một giường, ca ca của chị ngủ trên ghế dài, ngày thứ hai, những chuyện khác mọi người đều biết cả rồi."
"Không thể nào, cô nam quả nữ, chị xinh đẹp như vậy, ca ca em..."
Thư Mạt đẩy nàng, "Thật sự, ca ca của chị không phải là người xấu, anh ấy tốt lắm."
Thư Mạt nói một luồng nhiệt ý dọc theo gáy liền lẻn đến trên tai, "Nhiều năm như vậy, ca ca của chị sao không cưới vợ?"
"Haizz!" Cố Tình thở dài một hơi, "Chị cũng thấy được, nhà chúng em chỉ có ba gian phòng nhỏ này, ca ca em kết hôn, nhị ca của em liền không kết hôn được, mấy năm trước tay của em còn không tốt; trong nhà tiền đều dồn hết để chữa bệnh cho em."
"Nói trắng ra là chê nhà ta nghèo thôi, chị xem Hồ Lệ Tinh kia, còn muốn ca ca em ở rể, ca ca em tình nguyện không kết hôn, cũng sẽ không ở rể."
Thư Mạt nghe xong gật đầu, thăm dò, "Vậy ca ca chị có thích người nào không?"
"Chị dâu, chị đây là tìm hiểu ca ca em có từng yêu đương không?" Cố Tình cong môi cười, "Ca ca em không có người trong lòng, chị xem cả ngày trừ trại nuôi gà chính là ở trong nhà, mới bắt đầu đoạn thời gian đó, mỗi ngày đều bận đến nửa đêm."
"Nhà kia là ca ca em tự mình xây, mỗi ngày xây một chút."
Thư Mạt, "Ca ca của chị còn rất tài giỏi."
"Vậy đó, em cảm thấy thôn nữ trong thôn chúng ta không xứng với ca ca em, lúc ấy sau khi xuất ngũ, ở huyện có công tác, sau này vì chiếu cố chúng ta, liền trở về mở trại nuôi gà."
"Bất quá trại nuôi gà kiếm được nhiều tiền, hiện tại nhà chúng ta điều kiện càng ngày càng tốt."
Cố Tình nói rồi nhìn Thư Mạt, "Chị nói ca ca em sao lại coi trọng chị? Em đoán a, khẳng định là thấy chị xinh đẹp, đàn ông a, đều là nhìn bề ngoài."
Thư Mạt, "..."
Thấy sắc nảy lòng tham chứ sao.
Nàng cũng thế.
... .
Bên ngoài cổng lớn, trong rừng cây, hai người kia đúng là Triệu Xảo Xảo cùng Cố Kiến Sơn.
Lúc ăn cơm, Triệu Xảo Xảo liền ở cửa nhìn thấy Cố Kiến Sơn, thừa dịp trời tối, nàng nói ra ngoài đi dạo với em dâu, kỳ thật là tìm Cố Kiến Sơn.
Về sau, việc này có thể thuận tiện hơn nhiều, nàng đi ra ngoài đều phải đi qua cổng lớn nhà Cố Kiến Sơn.
"Tìm ta làm gì?"
Cố Kiến Sơn rít một hơi thuốc, "Hỏi xem cô sống thế nào? Lão Đặng kia có gây khó dễ cho cô không?"
Triệu Xảo Xảo nghe được có người quan tâm, đừng nói, trong lòng còn cảm thấy ấm áp.
"Không có, hắn dám! Ta cũng không phải là người dễ bắt nạt."
Cố Kiến Sơn lại rít một hơi thuốc, "Xe ba bánh đâu? Đối xử với cô tốt không?"
Lúc nói lời này, Cố Kiến Sơn hướng về phía mặt nàng thổi một hơi, sương mù màu trắng làm Triệu Xảo Xảo ho khan, "Anh làm gì vậy? Thối c·h·ế·t."
Cố Kiến Sơn hút mạnh một hơi, nghe nữ nhân trước mắt nói chuyện, âm thanh kia nghe được làm trong lòng hắn ngứa ngáy.
"Hỏi cô đấy."
Triệu Xảo Xảo nhìn một cái về phía sau, lẩm bẩm nửa ngày mới nói, "Rất tốt."
Cố Kiến Sơn nghe xong trán nóng lên, chỉ cảm thấy ngực có một cỗ tức giận, "Mẹ."
Hắn chửi một câu, "Về ngủ đi."
Vừa nghĩ đến buổi tối nữ nhân trước mắt, cái khuôn mặt câu hồn kia, Cố Kiến Sơn liền rất khó chịu, tối qua đã trắng đêm không ngủ, sớm biết thế đã đem nàng cưới về nhà luôn rồi.
Bất quá, hắn cũng chỉ là nghĩ một chút mà thôi.
"A, anh làm sao vậy? Tự dưng nổi giận." Triệu Xảo Xảo nhìn bóng lưng nam nhân.
Trong bóng đêm dáng người đúng là cao lớn.
"Ca." Nàng gọi một tiếng.
Chính là tiếng nói hờn dỗi này làm Cố Kiến Sơn dừng bước lại.
Đây là lần đầu tiên Triệu Xảo Xảo gọi hắn là "Ca", Cố Kiến Sơn xoay người, sải bước nhanh liền hướng nàng đi tới...
Bạn cần đăng nhập để bình luận