Thập niên 80: Người Câm Đào Hôn Trốn Vào Xuất Ngũ Thô Hán Nhà

Thập niên 80: Người Câm Đào Hôn Trốn Vào Xuất Ngũ Thô Hán Nhà - Chương 112: Ta nhìn xem hắn có thể đối nàng tốt bao lâu (length: 8009)

Thư Mạt nhận được thư, sau khi mở ra phát hiện là thư Thư Minh Hà viết cho nàng.
Nội dung bức thư đại khái là: Thư Minh Hà hy vọng Thư Mạt có thể tha thứ cho hắn, tất cả đều là lỗi của hắn.
Ngoài ra còn cường điệu sẽ không quấy rầy cuộc sống của Thư Mạt.
Cuối cùng, Thư Minh Hà nói trong huyện có một nhà xưởng bỏ trống đang chuyển nhượng, hỏi Thư Mạt và Cố Từ có cần đi xem không, còn đối với sự phát triển tương lai của trại nuôi gà nhà họ đưa ra một vài ý kiến đơn giản.
Thư Mạt cầm thư đi tìm Cố Từ.
"Chúng ta đi xem cái nhà xưởng kia đi, giá cả thấp."
Cố Từ xem xong thư thì nói, "Được, hai ngày nay ta cảm thấy chúng ta cần đăng ký một cái nhãn hiệu, tựa như nàng nói vậy, gọi là gà rừng chạy bộ thôn Hạnh Phúc thế nào?"
Thư Mạt gật đầu, "Có thể, ta cảm thấy phương pháp nuôi gà của Cố Giang rất tốt, đến lúc đó cũng trưng cầu ý kiến của đệ đệ một chút."
"Ân, ta muốn nghe ý kiến của nàng, nàng cảm thấy Thư Minh Hà nói có thể làm không?"
Thư Mạt, "Bỏ qua một bên quan hệ giữa chúng ta, ý kiến của hắn có thể tiếp thu, ta không muốn cùng hắn dây dưa cái gì mà quan hệ cha con, chỉ muốn cho chúng ta sau này được sống cuộc sống tốt."
"Ta nghe nàng."
"Về sau gặp được chuyện làm ăn, nàng không cần trưng cầu ý kiến của ta, có thể ngầm liên hệ với hắn, không sao cả."
Cố Giang và mọi người biết được chuyện này xong, nói làm là làm.
Trời đổ mưa, cả nhà chỉ có thể ở trong nhà, thời tiết mưa dầm kéo dài không dứt, Thư Mạt nhìn ngoài cửa sổ ngẩn người.
Nàng bỗng nhiên rất muốn trở về Thành Đô xem cuộc sống của mình, hiện tại Thư Mạt hẳn là còn chưa ra đời.
Cố Từ đi tới, cúi người hỏi nàng, "Nàng nghĩ gì thế?"
Thư Mạt ngẩng đầu nhìn hắn, "Chàng chuyển ghế dựa lại đây, ta muốn cùng chàng nói chuyện phiếm."
Cố Từ chuyển ghế dựa qua rồi ngồi xuống.
"Ta muốn đi Thành Đô xem xem."
"Thành Đô? Vì sao?"
Thư Mạt híp mắt nhìn giọt mưa ngoài cửa sổ, "Ta thích chỗ đó."
Cố Từ nghĩ nghĩ, "Nàng đi qua rồi?"
Thư Mạt nhìn hắn, gò má cong lên, khóe miệng treo nụ cười, "Ân, đời trước đi qua."
Thật đúng là chuyện đời trước.
"Có một con sông đào bảo vệ thành rất xinh đẹp, khi còn nhỏ thường xuyên ở gần đó chơi..."
Thư Mạt rơi vào hồi ức, nói một ít chuyện về người và việc khi còn nhỏ, Cố Từ nghe đến xuất thần.
"Tốt; hai năm nữa chúng ta nhất định đi xem xem."
Hắn tin Thư Mạt.
Hai người nói chuyện đến xuất thần, Tần Xuyên ở bên ngoài gõ cửa sổ.
"Đại ca, tẩu tử, các ngươi mau tới đây."
"Làm sao rồi?" Thư Mạt vội vàng đứng dậy, lôi kéo Cố Từ chạy ra ngoài, "Xảy ra chuyện gì à nha?"
Tần Xuyên đầu đội mưa, miệng lại mỉm cười, "Tình Tình, Tình Tình mang thai."
Thư Mạt, "Cái gì? Vậy mà mang thai, mau đi xem một chút."
Ba người vội vàng đi vào chính phòng, còn chưa vào đã nghe thấy Cố Tình ô ô khóc lớn.
"A, ta làm sao lại mang thai, tẩu tử còn chưa sinh con, vì sao ta muốn sinh."
Thư Mạt nhìn nàng, "Tình Tình, muội khóc cái gì? Mang thai là việc tốt nha, cao hứng còn không kịp đây."
Cố Tình một phen nước mũi một phen nước mắt đứng lên, "Tẩu tử, chúng ta nói tốt cùng nhau sinh, tẩu gạt ta."
Tần Xuyên, "Còn có việc này? Sao muội không nói?"
Cố Tình, "Ta cũng là sau này mới biết, ai biết đứa nhỏ này nói đến là đến, tỷ xem tức phụ nhà lão Trương trên thôn, một năm còn chưa mang thai, ta sao lại xui xẻo như vậy."
Tần Xuyên cười, trên vai hạ run run, "... ."
Trách hắn lâu.
Hắn thật tuyệt.
Chung Lan Chi lại vui vẻ, vốn ngóng trông con dâu sinh con, không nghĩ đến con gái vậy mà mang thai, bà an ủi Cố Tình, "Tình Tình, đã mang thai rồi, cũng không thể bắt đứa bé trở về, nghe lời, đừng khóc, từ giờ trở đi con không cần làm việc."
"Buổi sáng muốn ngủ đến mấy giờ thì ngủ đến mấy giờ."
Bên cạnh bốn người gật đầu, "Đúng đúng đúng."
Chung Lan Chi, "Con muốn ăn cái gì mẹ làm cho con cái đó, con ăn cái gì, bọn họ ăn cái đó."
Những người còn lại, "Đúng đúng đúng."
Chung Lan Chi, "Mẹ bữa bữa hầm gà cho con ăn, chân gà đều cho con, ai cũng không dám tranh với con."
"Đúng đúng đúng."
Cố Tình nhìn bọn họ, hình như cũng không phải ưu thương, "Được rồi, ta liền nhịn mười tháng."
Tần Xuyên đỡ nàng ngồi xuống, "Về sau việc nhà ta làm, con cùng mẹ ở nhà, bảo đệ đệ đi trại nuôi gà cùng ta."
Cố Tình, "... A, vậy không được, ta chịu không nổi."
Chung Lan Chi, "Có gì mà chịu không nổi, thật sự rảnh rỗi quá thì xuống bếp nấu cơm."
. .
Cố Tình mang thai, coi như là một chuyện mừng lớn của Cố gia, lúc chạng vạng, Thư Mạt đề nghị làm cho mọi người một bữa ngon.
Trận mưa này kéo dài ba ngày.
Trời vừa trong, Tần Xuyên cưỡi xe máy đi vào trong thành mua các loại thuốc bổ.
Sau khi về đến nhà, Tần Xuyên vội vàng nói chuyện này cho ba mẹ.
Bạch Thục Hoa vừa nghe cũng cực kỳ vui vẻ, "Con trai, không nghĩ tới con dâu nhanh như vậy đã mang thai, có muốn đón về ở không?"
Tần Trí Viễn cũng ở bên cạnh nói, "Đúng đúng đúng, đón về đây đi, trong thành điều kiện tốt hơn trên thôn; con xem trong nhà tắm rửa ăn cơm đều rất thuận tiện."
Tần Xuyên, "Không cần, Tình Tình ở trong này sợ người lạ, nàng thích ở nhà, chúng ta chiếu cố là được rồi."
Bạch Thục Hoa, "Hay chúng ta lái xe đi xem xem, con dù biết mẹ không ưng ý lắm, nhưng Tình Tình mang thai chúng ta vẫn phải đi xem một chút, không thể để người ta nói chúng ta cái gì cũng mặc kệ."
"Được." Tần Xuyên cất đồ, "Các ngươi muốn đi xem thì đi, vừa vặn khảo sát trại nuôi gà của chúng ta, không thì còn tưởng rằng ta ở nông thôn làm nông dân đấy."
Tần Trí Viễn lấy ra 2000 đồng, "Cho, đây là tấm lòng của ta và mẹ con, cho Tình Tình mua chút thuốc bổ."
Tần Xuyên không khách khí nhận lấy, "Cám ơn mẹ, cám ơn ba, số tiền này con khẳng định thu, đợi lát nữa sẽ đi mua sữa bột cho Tình Tình."
Bạch Thục Hoa, "Con chừng nào đối xử tốt với mẹ như vậy, ta liền đủ hài lòng."
Tần Xuyên, "Mẹ không phải có ba ta sao?"
Lúc ra cửa, Tần Nguyệt từ bên ngoài đi vào, biết được tình huống, cũng không cao hứng, "Ca, ca nói chị dâu ca cũng thật là, vừa kết hôn xong không về nhà thăm ba mẹ."
"Không biết còn tưởng rằng ba mẹ làm gì nàng ấy đấy."
Tần Xuyên, "Muội nói muội một cô nương trong thành, học đâu ra thói chua ngoa này? Có bản lĩnh muội nói trước mặt vợ ta xem? Xem nàng có đánh muội không."
Tần Nguyệt không phục, "Đánh ta? Huynh nghĩ ta sợ nàng chắc?"
Tần Xuyên cười cười, "Ta nói cho muội biết, về sau muội chọc nàng không vui, ta cũng mặc kệ, đừng trông chờ ta thiên vị muội."
Tần Nguyệt, "Kết hôn lâu như vậy, cũng không có thấy nàng mua cho ta thứ gì, còn bắt ta gọi nàng là tẩu tử."
Tần Xuyên trực tiếp rút từ trong túi lưới ra một nửa cái bánh quẩy cho nàng, "Cho, chị dâu muội thích ăn cái này nhất, cho muội nửa cái, coi như tẩu tử của muội cho."
Bạch Thục Hoa và Tần Trí Viễn ở bên cạnh cười.
Tần Nguyệt, "Hai người cũng thật hào phóng."
Tần Xuyên không kịp ăn cơm, đem đồ ăn vặt, quần áo, còn có radio trong nhà chuyển đi, lại từ trong thành mua sữa bột các loại đồ ăn sẵn rồi phóng xe lên thôn.
Còn chưa ra khỏi thành, phía sau có người lớn tiếng gọi hắn.
Là con gái của chủ tịch huyện, Lâm Lệ Na.
"Tần Xuyên ca, huynh mua nhiều đồ như vậy đi đâu?"
Tần Xuyên đắc ý nói, "Cho vợ ta a."
Lâm Lệ Na nghẹn lời, không nói ra lời, nàng nhìn túi sữa bột trong lưới, "Huynh còn mua sữa bột cho nàng? Cái này không rẻ đâu."
"Nàng muốn sao trên trời, ta cũng hái cho nàng, hai lọ sữa bột tính là gì."
Lâm Lệ Na chưa từng thấy Tần Xuyên đối xử tốt với một người phụ nữ như vậy, trong lòng chua xót, nàng rốt cuộc không bằng nữ nhân nông thôn kia chỗ nào?
Nhìn bóng lưng rời đi của Tần Xuyên, Lâm Lệ Na rốt cuộc nhịn không được nói một câu, "Ta xem hắn có thể tốt với nàng ta được bao lâu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận