Thập niên 80: Người Câm Đào Hôn Trốn Vào Xuất Ngũ Thô Hán Nhà

Thập niên 80: Người Câm Đào Hôn Trốn Vào Xuất Ngũ Thô Hán Nhà - Chương 92: Ngươi phải tin tưởng chính mình, cũng muốn tin tưởng hắn (length: 7901)

Tần Xuyên cùng Lâm Lệ Na chào hỏi xong, lập tức đi vào phòng khách vấn an chủ tịch huyện, "Chú Lâm, chào chú ạ."
Chủ tịch huyện cùng cha mẹ Tần Xuyên đang ngồi ở phòng khách uống trà, mẹ hắn là Bạch Thục Hoa đứng lên, "Con trai, con đã về rồi, chú Lâm cùng Lệ Na đợi con nửa ngày."
Tần Xuyên ngồi xuống, "Đợi con? Hôm nay con cũng là vừa vặn có việc mới trở về."
Lâm Lệ Na ngồi ở bên cạnh hắn, vui vẻ nhìn hắn, "Anh Tần Xuyên, lần này anh trở về không đi nữa chứ."
Tần Xuyên, "Sau này muốn đi, ta trở về có chút việc."
Bạch Thục Hoa, "Con trai, con xem Lệ Na đều tới tìm con mấy lần, con xem lần này trở về có hay không đem..."
Bạch Thục Hoa còn chưa nói xong, Tần Xuyên trực tiếp ngắt lời, "Mẹ, lần này con trở về có chuyện quan trọng muốn thương lượng với mọi người."
Hắn nhìn nhìn chủ tịch huyện cùng Lâm Lệ Na, lại nhìn ba ba Tần Trí Viễn, "Con muốn kết hôn."
Bạch Thục Hoa vừa nghe, vui vẻ hỏi, "Đây là chuyện tốt nha, hiếm khi nghe con nói muốn kết hôn, con nói lúc nào, mẹ theo con."
Bà cho là cùng Lâm Lệ Na kết hôn.
"Nhanh thôi ạ, bạn gái là em gái của chiến hữu, mọi người còn nhớ Cố Từ chứ, chính là người đã lập được nhất đẳng công kia, chúng con bây giờ cùng nhau mở trại nuôi gà, con cùng em gái cậu ấy kết hôn."
Lâm Lệ Na đang mơ tưởng tân nương là nàng, không ngờ Tần Xuyên vậy mà nói là cô gái nông thôn lần trước.
"Anh Tần Xuyên, sẽ không phải là cô bé kia thật chứ?"
Tần Xuyên gật đầu, "Đúng vậy; chính là cô bé kia, ta rất thích cô ấy."
Sắc mặt Lâm Lệ Na bỗng chốc trở nên không tốt, cô nhìn ba ba, nước mắt rưng rưng.
Người ở chỗ này đều biết Tần Xuyên là vì một cô gái mà không trở lại, tưởng là lần trước nói đùa không ngờ lại là thật.
Bạch Thục Hoa vội vàng đứng lên, "Con trai, đây chính là cô gái nông thôn, Lệ Na rất thích con, mẹ không đồng ý."
Tần Trí Viễn cũng nói, "Con trai, con là người thành phố, sao có thể cưới cô gái nông thôn chứ, nhà các nàng điều kiện thế nào? Có công tác sao? Học trường nào tốt nghiệp?"
Tần Xuyên, "Cô gái nông thôn thì sao? Con thích cô ấy, đã hứa cùng cô ấy kết hôn, lần này trở về chính là muốn nói với mọi người một tiếng, sau khi kết hôn chúng con vẫn ở tại trại nuôi gà."
Bạch Thục Hoa, "Mẹ không đồng ý, đã sắp xếp cho con công việc con không làm, lại muốn làm kinh doanh, bây giờ lại chạy tới nông thôn mở cái gì mà trại nuôi gà, con có biết bao nhiêu người muốn đến thành phố phát triển."
Tần Xuyên, "Mẹ, người khác là người khác, con là con, kết hôn cũng là việc của chính con, con cần kết hôn với người con thích."
Tần Xuyên trả lời rất kiên quyết, chủ tịch huyện thấy bầu không khí không thích hợp, vội vàng đứng lên nói, "Trí Viễn, các người cứ nói chuyện, ta cùng Lệ Na về nhà trước, hôm khác lại đến."
Lúc Lâm Lệ Na rời đi tâm trạng rất kém.
Tiễn bọn họ đi, Tần Xuyên đem chuyện của Cố Tình kể lại một lần, không hề có ý định thương lượng.
"Ba, mẹ, con biết nhà chủ tịch huyện điều kiện tốt, nhưng sống là con, mọi người là hy vọng con hạnh phúc? Hay là hy vọng con không hạnh phúc?"
Bạch Thục Hoa, "Mẹ đương nhiên là hy vọng con hạnh phúc, nhưng là cô Cố Tình kia, không có học thức, mẹ cũng chưa từng gặp qua, điều kiện gia đình cũng bình thường, đến lúc đó lại là một gánh nặng."
Tần Trí Viễn, "Đúng, ba ba cũng không tán thành, con cùng Lệ Na kết hôn, đến lúc đó ở trong thành phố bình an không tốt sao? Cần gì phải đi nông thôn chịu khổ? Ba ba trước kia từng ở nông thôn, khổ cực lắm."
Tần Xuyên, "Mọi người chưa từng gặp Cố Tình, cô ấy xinh đẹp, tâm địa lương thiện, tuyệt không ghét bỏ chân con."
Bạch Thục Hoa, "Nhưng mà, Lệ Na cũng không có ghét bỏ, hơn nữa người ta còn là sinh viên."
Tần Xuyên, "Sinh viên thì sao? Cố Tình sau này cũng có thể học lên, có khác gì nhau đâu?"
"Huống chi, con là đàn ông, chẳng lẽ cần phụ nữ tới lo cho tiền đồ của con?"
Hai vợ chồng nhìn con trai khăng khăng cố chấp, không còn cách nào, cuối cùng Bạch Thục Hoa nói, "Con trai, con đem cô Cố Tình kia về cho mẹ xem mặt."
Tần Xuyên, "Được ạ, con hôm khác sẽ về, tiền sính lễ 3000, bốn món đồ, nhẫn vàng, đây là con cho cô ấy."
Bạch Thục Hoa vừa nghe, "Con trai, ở nông thôn đòi nhiều sính lễ vậy sao? Nhà bọn họ có phải cảm thấy con là người thành phố, nên mới đòi nhiều như vậy."
Tần Xuyên hơi nhíu mày, "Không phải, sính lễ là con đưa, con thích cô ấy, cho bao nhiêu con đều nguyện ý, sau khi kết hôn chúng con sẽ về trại nuôi gà, ở nhà không nhiều, hai năm nữa chúng ta sẽ mua nhà ở thành phố."
Cùng ngày, hai vợ chồng vẫn chưa thuyết phục được Tần Xuyên, nhưng hai người bọn họ không có cách nào với con trai, chỉ có thể tạm thời nghe theo cậu.
Ngày hôm sau, Tần Xuyên liền đi vào thành phố mua đồ, vịt nướng, thịt đầu heo, còn có rất nhiều đường cùng bánh quy.
Sau khi về đến nhà, Bạch Thục Hoa vừa thấy nhiều đồ như vậy, "Con trai, sao con mua nhiều như vậy? Về sau con kiếm tiền lại đổ hết cho nhà bọn họ."
Tần Xuyên, "Mẹ, đây là việc của con, về sau Cố Tình gả tới, con không hy vọng mọi người còn nói cô ấy như vậy, con không muốn cô ấy phải chịu uất ức trong nhà này."
Em gái Tần Nguyệt lúc này cũng trở về, cô ấy vẫn là từ chỗ Lâm Lệ Na nghe nói, vội vàng chạy về nhà.
"Anh, cô gái nào mà khiến anh để ý như vậy? Em thích Lệ Na, vì sao anh không cùng Lệ Na kết hôn? Cô ấy là con gái nhà chủ tịch huyện đấy."
Tần Xuyên, "Con gái chủ tịch huyện thì sao? Đừng nghĩ đến việc dựa vào người khác, mọi việc phải dựa vào chính mình, về sau Cố Tình chính là chị dâu của em, nói chuyện chú ý một chút."
"Em không muốn nhận người nông thôn làm chị dâu."
Tần Xuyên trực tiếp nhìn cô, "Anh nói cho em biết, cô ấy là người nông thôn nhưng cô ấy là vợ anh, em không tôn trọng cô ấy chính là không tôn trọng anh."
"Đến lúc đó cũng đừng trách anh trở mặt với em, còn nhỏ không nên quá nịnh bợ, nông thôn và thành thị không có gì khác nhau, đừng quên chính em khi còn nhỏ cũng lớn lên ở nông thôn."
"Khi còn nhỏ điều kiện sinh hoạt của em còn không bằng Cố Tình."
Tần Nguyệt bị nghẹn không nói nên lời.
Có Tần Xuyên ra mặt, cha mẹ hắn cả nhà cũng không dám nói gì nữa.
Sáng sớm hôm sau, Tần Xuyên liền thu dọn xong đồ đạc rời khỏi thành phố.
Từ lúc Tần Xuyên rời đi, Cố Tình cả người bồn chồn không yên, ở trại nuôi gà trừ làm việc ra thì không còn làm gì khác, khuya về nhà giặt quần áo nấu cơm, đọc sách biết chữ.
Cô từ trước đến giờ không cảm thấy những ngày bình thường lại khó khăn đến vậy.
Thư Mạt còn an ủi cô, "Tình Tình, em không cần lo lắng, Tần Xuyên đã nói nhất định sẽ đến."
"Em phải tin tưởng chính mình, cũng phải tin tưởng anh ấy."
Cố Tình đáp ứng, trời còn chưa sáng, cô liền tỉnh giấc, trở mình xuống giường.
Chung Lan Chi nghe thấy, mở mắt ra hỏi cô, "Mới có mấy giờ, con đã dậy rồi?"
Cố Tình, "Con dậy nấu cơm cho mọi người."
Chung Lan Chi vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy con gái như vậy, haiz, rốt cuộc cũng lớn, biết yêu đương rồi.
Cố Tình mặc quần áo xong liền đến phòng bếp, nhóm lửa, hầm cháo, thái rau, cô còn cố ý làm bánh hành.
Chờ cô thu dọn xong, trời mới sáng lên, Cố Từ sau khi rời giường nhìn thấy cô đang trang điểm, "Em xem em kìa, Tần Xuyên mới đi một ngày, em cứ như mất hồn."
"Anh không hiểu." Cố Tình đứng trước gương chải tóc.
Thư Mạt cùng Chung Lan Chi cũng theo đó mà dậy.
Thư Mạt cố ý nói, "Tình Tình, Tần Xuyên lúc này nói không chừng đang trên đường, có muốn ra cổng thôn xem không?"
Cố Tình, "Được." Cô chính là chờ những lời này, vừa rồi còn nghĩ một mình đi ra, còn sợ bị anh cả chê cười.
Vẫn là chị dâu tốt...
Bạn cần đăng nhập để bình luận