Thập niên 80: Người Câm Đào Hôn Trốn Vào Xuất Ngũ Thô Hán Nhà

Thập niên 80: Người Câm Đào Hôn Trốn Vào Xuất Ngũ Thô Hán Nhà - Chương 107: Kết hôn liền tưởng ở riêng (length: 7224)

Thư Mạt, "Vì sao? Ngươi đã kết hôn rồi, còn ngủ với ta làm gì, không phải có Tần Xuyên sao?"
Cố Tình lẩm bẩm, nửa ngày không nói nên lời một chữ.
Thư Mạt, "Ngươi ngược lại là nói chuyện đi, trước kia ầm ĩ, sao bây giờ còn ngại ngùng rồi?"
"Chị dâu." Cố Tình gấp gáp dậm chân.
"Vậy thì mấy thím ở thôn trên nói không sai chút nào, nhất định là gạt người."
Thư Mạt không hiểu, "Các nàng nói gì? Lừa ngươi cái gì?"
Cố Tình kề tai nàng nhỏ giọng thì thầm, "Ta không muốn lại ngủ cùng Tần Xuyên."
Thư Mạt, "... ."
Nàng cười đến sắp gập cả người, "Trước kia là ai luôn nói: Ai ôi, chị dâu ngày mai sẽ ở trên giường anh ta, sao sau khi mình kết hôn, lại còn biến thành yếu đuối vậy? Ngươi không phải rất hiểu mỗi ngày chèn ép ta sao."
"Suỵt, chị dâu, chị có thể nhỏ tiếng chút được không, nhỡ đâu bị người khác nghe thấy thì sao?"
Thư Mạt còn đang cười, nàng chỉ chỉ Tần Xuyên ở ngoài cửa, "Vậy ngươi nói xem vì sao không muốn ngủ với hắn?"
Cố Tình kéo xuống cổ áo, "Chị xem, đây là hắn cắn, em cảm giác mình hồn vía đều không còn, này đã hai ngày rồi mà còn chưa khỏi, có muốn bôi chút thuốc không? Em cũng không thấy mấy thím trên người có cái này."
Thư Mạt nhìn dấu hôn trên xương quai xanh của nàng, xem ra trước kia nàng cố ý tỏ ra mình rất hiểu, kỳ thật chỉ là một kẻ non nớt.
"Vậy buổi tối, ngươi lấy keo dính miệng hắn lại."
Cố Tình oán trách nhìn Thư Mạt, "Chị có kinh nghiệm hơn em, nói cho em biết bình thường hay không bình thường."
"Ta có kinh nghiệm gì chứ, ta mới kết hôn chưa đến hai tháng."
"Chị dâu, coi như em cầu xin chị, sau này dọn qua, em mỗi ngày rửa nồi nấu cơm được không?"
Thư Mạt, "Không có việc gì, hai ngày nữa sẽ khỏi thôi."
"Thật sao? Vậy để em xem chị có hay không?" Cố Tình kéo cổ áo Thư Mạt, "Mau lên, cho em xem."
Lúc này Tần Xuyên cùng Cố Từ vừa vặn đi tới.
"Em làm gì đó? Cứ trêu chọc chị dâu ngươi làm gì?" Cố Từ tiến lên, liền kéo tay Cố Tình xuống, "Đều đã kết hôn, sao còn mỗi ngày đối với chị dâu ngươi động tay động chân?"
"Mau chóng cùng Tần Xuyên trở về, ngày mai dậy sớm một chút, qua đây nấu cơm."
Cố Tình trợn trắng mắt lườm anh trai, "Còn bắt em nấu cơm, em đã lập gia đình rồi, còn phải về nấu cơm."
Tần Xuyên cười, "Để ta, ngày mai ta dậy nấu cơm, Tình Tình, về với ta."
Cố Tình hướng Thư Mạt cầu cứu.
"Xuyên ca, đêm nay em muốn ngủ với chị dâu, em cùng chị dâu lâu lắm không gặp."
Hai người đàn ông đứng đó nhíu mày đồng thời nói, "Cái gì?"
"Đêm nay em muốn ngủ với chị dâu."
Cố Từ, "Vậy ta ngủ chỗ nào?"
Cố Tình chỉ chỉ Tần Xuyên, "Hai người các anh ngủ."
"Em mau về đi, sao lắm chuyện như vậy, kết hôn rồi thì phải có dáng vẻ của người kết hôn, đừng ở đây quấy rối." Cố Từ kéo tay áo em gái, đưa tới trước mặt Tần Xuyên.
"Đem nó về đi, trên đường lái xe chậm một chút."
"Chị dâu." Cố Tình bị Tần Xuyên nắm lấy, quay đầu nhìn Thư Mạt.
Thư Mạt xua tay, cười trên nỗi đau của người khác, "Đi mau đi, ngày mai sớm một chút về nấu cơm, em gái nấu cơm ngon nhất."
.
Mãi cho đến khi lên xe đi, Tần Xuyên đều không hiểu nổi Cố Tình làm sao.
Trở lại trại nuôi gà, trong phòng đã được quét dọn sạch sẽ, Tần Xuyên ra ngoài đóng chặt cửa, khóa chặt cửa sổ.
"Tình Tình, em xem mẹ khâu chăn cho chúng ta rất đẹp, tơ lụa này thật mềm."
Cố Tình không lên tiếng, đứng yên không nhúc nhích.
Tần Xuyên nhìn nàng, "Sao vậy, Tình Tình? Em lại đây xem đi, mẹ làm còn tốt hơn cả đồ bán."
Cố Tình, "Đêm nay, anh ngủ không được đụng vào em."
Tần Xuyên, "Thế nào à nha? Không thoải mái sao?"
"Ân."
Tần Xuyên vội vàng quan tâm hỏi, "Để anh xem, chỗ nào không thoải mái?"
Cố Tình, "Kết hôn không thoải mái, vẫn là làm con gái tốt hơn."
"Có phải hay không em không muốn về nội thành?"
Cố Tình, "Không phải, không muốn ngủ với anh, không muốn ngủ với cẩu."
Tần Xuyên, "... . ."
Vậy mà nói hắn là cẩu.
"Anh là cẩu à?" Tần Xuyên khom lưng bế nàng đi về phía giường, "Em nói xem, anh cắn em chỗ nào?"
"Chỗ này." Cố Tình vén lên cho hắn xem, "Hai ngày rồi, vẫn chưa hết."
Thì ra là như vậy, cả đêm, thảo nào nàng không theo mình về, Tần Xuyên cười ha ha, "Trách anh trách anh, đêm nay anh nhẹ nhàng có được không?"
"Không nhịn được, em xinh đẹp như vậy."
Tần Xuyên ôm nàng, dỗ dành nàng, "Chỉ vì cái này, mà em không chịu về ngủ cùng anh sao? Hiện tại, em có thể đi được rồi, bên ngoài có sói đó."
"Anh gạt em, ngày mai chị dâu cùng anh trai liền dọn qua đây, em xem anh còn dám bắt nạt em nữa không."
Tần Xuyên chỉ chỉ vách bên, "Cố Giang còn ở ngay vách bên, em đi mách lẻo đi."
"Anh đáng ghét." Cố Tình véo eo hắn, "Buổi tối... Anh không được nổi điên nha... Không thì..."
"Không thì cái gì?" Tần Xuyên ghé sát trầm giọng hỏi, ngón tay cái vuốt nhẹ môi nàng.
"Không thì... . Ngô... ."
Người đàn ông căn bản không cho nàng cơ hội nói chuyện, trực tiếp nuốt hết lời nàng muốn nói...
... . .
Ở một bên khác, Cố Từ tò mò hỏi Thư Mạt, "Mạt Mạt, Tình Tình có chuyện tìm em sao? Nha đầu kia, mỗi ngày một kiểu, hai ngày trước hận không thể sớm ngày lấy chồng, mới có hai ngày, liền hối hận?"
Thư Mạt gắng gượng cười, cùng hắn giải thích, "Tình Tình... Ha ha ha... . Trước kia mỗi ngày nói ta, còn nói chính mình cái gì cũng đều hiểu, hiện tại xem ra, cái gì cũng đều không hiểu."
"Nói xem nào."
Thư Mạt ghé vào tai hắn nhỏ giọng nói vài câu, che miệng cố gắng cười.
Cố Từ chững chạc đàng hoàng nói, "... . Em không được đem chuyện của chúng ta nói ra."
Thư Mạt nằm sấp trên người hắn, nâng cằm lên ôn nhu nói, "Chúng ta có chuyện gì?"
Cố Từ cong môi, nâng tay xoa phía sau lưng nàng, "Em nói xem? Muốn anh dạy dỗ em không?"
"Tốt nha, nói cho em biết."
Thư Mạt ngón tay ở ngực người đàn ông vẽ vòng, ngón tay xoa khuôn mặt góc cạnh rõ ràng anh tuấn của người đàn ông, nghiêm túc hỏi, "Dạy em cái gì?"
Cố Từ nâng tay nắm lấy đầu ngón tay của nàng, hôn lên mặt nàng.
"Dạy em chút không đứng đắn."
Nói xong, hắn thấp giọng cười, "Em khẳng định không biết."
"Ồ?" Thư Mạt nhíu mày, "Sao anh biết? Ai dạy?"
Nàng không thể nín được cười cười, trong đầu hiện ra một ít hình ảnh, "Hay là vụng trộm xem cái gì rồi học?"
Lúc này đến phiên Cố Từ khó hiểu, hắn nhìn chằm chằm nàng, bỗng nhiên nói, "Sao em biết? Em xem qua? Khi nào xem?"
Thư Mạt nhìn thấy vẻ hoảng sợ trong mắt người đàn ông, đầu ngón tay khẽ vuốt ve trên mặt hắn, vô cùng thân mật nhìn hắn, "Anh nói cho em biết trước, em sẽ nói cho anh biết."
Cố Từ đột nhiên đứng dậy, cùng nàng ngồi đối mặt, ánh mắt vừa xấu xa vừa gợi cảm.
"Trước kia, vụng trộm xem."
"Rất không đứng đắn đi." Thư Mạt đến gần hắn, ghé vào tai hắn thổi hơi nóng.
"Đúng!"
Cố Từ trả lời rất hợp tình hợp lý.
"Anh hiện tại sẽ dạy em."
Cố Từ ôm chặt nàng vào lòng, Thư Mạt giãy dụa vài cái, cười khúc khích... .
... . .
Cuối cùng của cuối cùng, người đàn ông nằm trên giường, rất lâu không thể chìm vào giấc ngủ, hắn lắc lắc bả vai Thư Mạt, bóp cằm nàng, vẻ mặt thành thật hỏi nàng, "Nói, em từ đâu biết được?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận