Thập Niên 80: Đừng Khuyên Nữa, Ta Chỉ Muốn Trồng Trọt

Chương 886 -




Nhưng sau khi trưởng bối trong nhà qua đời, liệu hắn có thể tự nuôi sống bản thân mình được không?
Bỗng ông cụ Quý giật mình: "Con thấy, cho Quý Bình và Ninh Yên thành một đôi thì thế nào? Quý Bình cần một người vợ khôn khéo có thể làm vợ hiền dâu thảo, mà cũng có thể cải thiện gen của thế hệ sau này."
Nói thẳng ra là, ngại Quý Bình quá kém cỏi, muốn một người đỡ hắn đi.
Con trai cả của Quý gia nhìn cô gái trẻ trong ảnh, mặt mày kiên nghị trong trẻo, những người như vậy luôn có tâm lý kiên định, không bị lay động bởi những chuyện bên ngoài. "Cha, chuyện này quái lạ lắm."
"Ý con là sao? Con thấy Quý Bình không xứng với Ninh Yên?" Ông cụ Quý không vui, dù Quý Bình có tệ đến đâu thì vẫn là cháu trai ông. Ông có thể mắng nhưng người khác thì không được.
Ông thiên vị người nhà mình!
"Quý Bình là con cháu Quý gia, cho dù có ly hôn rồi tái hôn thì vẫn có rất nhiều người muốn gả cho nó." Con trai cả của Quý gia biết là cha mình yêu thương Quý Bình nhất nên đã nói rất khéo léo: "Nhưng người tài thường rất kiêu ngạo, rất khó kiểm soát."
Ở giữa nguy cơ như vậy mà vẫn có an toàn thoát thân, há là loại người hời hợt? Há dễ dàng kiểm soát?
Ông cụ Quý nhẹ nhàng thở dài, có chút thất vọng, Quý Bình không gánh nổi rồi.
Mà Vu gia thì lo lắng chạy khắp nơi, nhảy lên nhảy xuống nhưng tìm được ai thì cũng không có ai dám ra tay giúp đỡ.
Quý gia đã mặc kệ, thái độ rõ ràng, người khác sao phải hao tâm tổn trí? Nhúng tay lung tung lỡ còn đắc tội Quý gia.
Vu Vĩ Thành đã xin gặp xưởng trưởng Tằng Chí Cương tới mấy lần, nhưng Tằng Chí Cương đều từ chối, tránh không gặp mặt.
Ông thật sự không còn cách nào khác ngoài việc chặn cửa, cuối cùng chờ đến khuya mới đón được Tằng Chí Cương tan làm về nhà.
"Xưởng trưởng, ngài có quen biết với ông cụ Quý, xin ngài nói giúp tôi. Vu gia chúng tôi nhất định nhớ cái ân nghĩa này, Tinh Tinh sẽ trả ân."
Người Quý gia từ chối gặp hắn, cũng không biết Quý Bình đã trốn đi đâu, gấp muốn chết.
Mặt Tằng Chí Cương thờ ơ nói: “Việc này tôi không giúp được gì cho anh rồi.”
Vu Tinh Tinh đột nhiên lật bận, ông cũng bị chấn kinh, cô ta đã hủy hoại bàn đạp tốt của mình.
Vu Vĩ Thành đau khổ cầu xin: “Xưởng trưởng xin ngài, coi như niệm tình tôi đã làm việc tận tâm trong xưởng máy mấy chục năm…"
Vu gia nhất định không thể có tội phạm, chuyện này có liên quan đến tương lai con cháu của hắn.
Cháu trai hắn còn nhỏ như vậy, không thể bị dì nó kéo xuống được.
Tằng Chí Cương khẽ lắc đầu, bây giờ lo lắng? Vậy trước đây đó đã làm gì? Nuôi mà không dạy, chỉ biết lựa chỗ tốt.
"Làm chuyện sai sẽ phải bị phạt, không có ai ngoại lệ được. Vu Tinh Tinh bị nghi ngờ buôn lậu gián điệp, tôi nào dám đụng vào. Hãy nghe tôi, bình tĩnh lại, đừng để cả bản thân mình cũng bị dính vào."
Vu Vĩ Thành không khỏi tiếc cho con gái, tiếc cho mình và cháu trai, tiếc cho danh tiếng của Vu gia.
Hắn hít một hơi thật sâu, ánh mắt lấp lánh: “Nghe nói công việc của Hồng Hà là do xưởng trưởng sắp xếp, tôi thực sự rất mừng khi xưởng trưởng quan tâm đến con gái Vu gia của chúng tôi như vậy, khiến chúng tôi được quan tâm mà bất ngờ, vậy xin ngài hãy đại phát từ bi thêm một lần nữa."
Đây là đang nói bóng nói gió bảo Tằng Chí Cương và Vu Hồng Hà có mối quan hệ không thể cho ai biết, là uy hiếp.
Tằng Chí Cương nheo mắt nguy hiểm: “Vu Hồng Hà có nhà nhưng không thể về, có cha mẹ nhưng còn tệ hơn cả người xa lạ. Cũng coi cô ấy như là con cháu trong xưởng máy móc, nhà cha mẹ không đáng tin cậy nên tổ chức phải cho vay, có tổ chức giúp đỡ, dù sao cũng là bốn mạng sống sờ sờ, cũng không thể để họ không còn đường lui nào."
Nói vậy thì có hơi khó nghe nhưng đó lại là sự thật. Người Vu gia không niệm tình thân, chỉ biết bộp chộp leo lên trên cao.
Hắn cũng không thèm để ý tới Vu Vĩ Thành, mà còn hung hăng xé mặt hắn ra, dẫm lên người hắn.
"Vu Tinh Tinh đã phạm tội. Với tư cách là người nhà của cô ấy, anh và Vu Hồng Bân tạm thời bị đình chỉ để điều tra đi."

Bạn cần đăng nhập để bình luận