Thập Niên 80: Đừng Khuyên Nữa, Ta Chỉ Muốn Trồng Trọt

Chương 686 -




Hắn kéo Ninh Yên đi, Ninh Yên còn quay lại vẫy tay với họ: "Nhớ đến chơi với tôi."
Nhìn họ rời đi, một nữ binh không nhịn được nói: "Cô ấy khá thú vị."
"Thú vị?" Hà Tuệ Tuệ lắc đầu, nghiêm túc nói, "Cô gái này thủ đoạn mưu mô, miệng lưỡi khéo léo, trí tuệ và cảm xúc đều cao, các cô có bị cô ấy bán còn phải giúp người ta đếm tiền."
Đôi mắt của trinh sát rất sắc bén, đừng nhìn Ninh Yên có vẻ ngoài đáng yêu ngọt ngào, nhưng người bình thường có thể làm tổng giám đốc của tập đoàn sao?
"Sao cô biết được?"
Hà Tuệ Tuệ mím môi: "Khiến chúng ta vui vẻ cũng là một loại bản lĩnh."
Bọn họ có tính cách khác nhau, tính khí cũng không tốt, thường xuyên cãi vã với nam binh, muốn lấy lòng họ không dễ dàng.
Mọi người nhìn nhau, phải không?
Bên kia, Phùng Hạo muốn nói gì đó thì dừng lại, Ninh Yên ngồi ở phía sau tập trung sắp xếp hợp đồng, lần này lợi ích cũng không nhỏ.
Lời nói của Phùng Hạo đổi thành miệng: "Ngày mai tôi sẽ trở về, còn cô thì sao?"
Ninh Yên nghiêm túc suy nghĩ: "Vậy thì trở về với tôi đi."
Sáng mai cô sẽ đến nhà máy sản xuất lợn, buổi chiều sẽ gặp trưởng phòng Giang của Bộ Ngoại giao và hỏi hắn tính làm thế nào để điều hành công việc kinh doanh của mình với gia tộc Smith trong tương lai.
Cô không thể trực tiếp làm việc với người ta, phải qua tay bộ ngoại giao.
Bọn họ có văn phòng đối ngoại ở tỉnh Hắc không? Cô thật sự không biết, hay là trực tiếp tiếp quản ở chỗ này?
Buổi tối cô sẽ mời xưởng trưởng và kỹ thuật viên dùng bữa, đã nói là mời bọn họ ăn ở Lão Chính Hưng.
"Được rồi, quyết định như vậy đi." Phùng Hạo khẽ cúi đầu: "Đặt vé hay quy tắc cũ?"
"Ừm." Ninh Yên thích hợp tác với Phùng Hạo, hắn rất có năng lực, đáng tin cậy, "Nghiêm Vi ngày mai sẽ đến Vân Nam, anh có thể giúp cô ấy tìm hai người hộ tống đáng tin cậy không? Tôi hơi không yên tâm về cô ấy. "
Phùng Hạo biết Nghiêm Vi là em họ của Nghiêm Lẫm, là người một nhà, "Được rồi, tôi sẽ sắp xếp."
Hai người đến vội vàng giải quyết mọi việc, Tăng Bình Dương đặc biệt không nói nên lời: "Các người nói chuyện làm ăn cả đêm rồi, thật sự rất nhàm chán."
Ninh Yên nhíu mày: "Vậy thì nói cái gì? Nói chuyện phong hoa tuyết nguyệt sao? Chúng tôi không xứng."
Thời gian rất quý giá, công việc bày đầy.
Tăng Bình Dương mỉm cười: "Cô đúng là có khuôn mặt gạt người. "
Một khuôn mặt mềm mại dễ thương, ăn mặc như một tiểu tiên nữ, nhưng hành động cực kỳ quyết đoán, trong đầu đầy công việc, là kiểu phụ nữ mạnh mẽ hắn không thích nhất.
Bộ lọc của hắn về cô đều vỡ vụn.
Ninh Yên không tức giận, cô không phải tiền, sao có thể khiến mọi người vừa nhìn thấy đã yêu? “Đây là thế mạnh của tôi, tôi tự hào".
Ngày hôm sau, Ninh Yên vội vã đến trang trại lợn ở ngoại ô vào sáng sớm, trò chuyện với người phụ trách, trao đổi kinh nghiệm chăn nuôi lợn, phát hiện ra những con lợn họ nuôi chỉ ra khỏi chuồng sớm hơn một tháng so với những con bình thường.
Có vẻ như thức ăn do lão sư Kim nghiên cứu ra càng tiên tiến và khoa học hơn.
Cô thuận lợi xin một túi thức ăn nhỏ, chuẩn bị mang về để nghiên cứu, lịch sự từ chối lời mời ăn cùng, trao đổi thông tin liên lạc xong liền rời đi.
Bữa trưa ăn cơm với trưởng phòng Giang, một bữa ăn công việc đơn giản, trưởng phòng Giang đã đưa cho cô một loạt thông tin, quy trình làm việc, quy tắc và quy định, tất cả mọi thứ.
Sau khi hàng hóa được chuyển đến tập trung ở thủ đô, chúng đã được bộ goại giao của họ tiếp quản, tiền cũng do họ xử lý.
Thôi được rồi, bây giờ tất cả đều như thế này, Ninh Yên không thể phá vỡ quy tắc.
"Tỉnh Hắc của chúng tôi có phòng ngoại giao không?"
Trưởng phòng Giang chăm chú nhìn cô: "Theo lý hẳn là có, nhưng bây giờ là thời kỳ đặc biệt."
Thời kỳ đặc biệt hỗn loạn, một số nơi mất kiểm soát, tranh đấu công kích lẫn nhau, công việc bình thường không thể triển khai.
Ninh Yên hiểu ý hắ, cho nên khó có thể hỏi thêm.
Cả buổi trưa hai người nói chuyện rất lâu về những vấn đề cụ thể, tất cả các chi tiết được định rõ, chỉ chờ giao hàng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận