Thập Niên 80: Đừng Khuyên Nữa, Ta Chỉ Muốn Trồng Trọt

Chương 840 -




Mọi người đều đang duỗi tay ra xin tiền hắn, da đầu Tiêu Ái Đảng tê dại, hắn không chịu nổi, đập bàn một phát trong văn phòng, đôi mắt trừng lớn: "Chỉ biết tìm tôi đòi tiền, lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?"
Hơn nữa không phải là một số tiền nhỏ.
Cấp dưới của hắn cũng gấp gáp: "Đây là những hạng mục cấp bách nhất, hạng hai còn chưa báo cáo."
Sau khi suy đi tính lại, Tiêu Ái Đảng cảm thấy cứ tiếp tục như này thì không được: "Thông báo xuống dưới, cứ nói các khoản chi trong tháng này sẽ bị hoãn lại, đợi đến khi sản xuất trở lại rồi tính tiếp."
Gì mà quỹ hoạt động, thuốc men và thiết bị, tất cả đều lãng phí, gạch bỏ.
Hiệu quả lợi ích không tốt, phát phúc lợi gì chứ, cũng gạch bỏ.
Lại còn lương hưu nữa, nơi khác không có, tại sao đại đội Cần Phong lại có? Cũng gạch bỏ.
Còn về nhà ăn, giá các món ăn quá rẻ, không thể kinh doanh thua lỗ, cũng gạch bỏ.
Các trường trung học thì phải xây dựng, chỉ là phải đợi một thời gian.
Cấp dưới cảm thấy chuyện này không đáng tin, nhưng hắn biết tính tình cứng nhắc của Tiêu Ái Đảng, cũng không dám nhắc nhở thêm: "Vậy ý anh là, ngừng kinh doanh ở căng tin?"
"Ngừng lại đi, để bọn họ về nhà ăn." Tiêu Ái Đảng không có tiền trong tay, chưa kể căng tin này không có lợi nhuận chút nào, lại còn trợ cấp, cho nên giải tán thì tốt hơn.
Theo hắn, Ninh Yên quá lỏng lẻo, tiêu tiền lung tung, làm hỏng tất cả mọi người.
Khiến tài chính công ty xoay vòng khó khăn, tất cả là do Ninh Yên, đúng là...
Đây xem như là mua lòng người đúng không?
Ngay khi thông báo được đưa ra, mọi người đều bùng nổ, không chỉ dân làng lo lắng mà cả nhân viên cũng nhảy dựng lên.
Giá cả căng tin hợp lý, mọi người đều quen ăn trong căng tin, chỉ tiêu vài đồng là có thể ăn đồ ngon.
Mọi người có thể đồng ý yêu cầu của hắn sao?
Mọi người tập trung dưới lầu, căm phẫn yêu cầu một lời giải thích.
Vẻ mặt Tiêu Ái Đảng âm trầm, không phải chỉ là một cái căng tin thôi sao? Gây ra tình hình này sao?
Hắn gọi Ninh Xuân Hoa qua: "Ninh phó tổng, ông đi giải quyết chuyện này."
Ninh Xuân Hoa không khỏi tức giận, lúc ra thông báo hắn cũng không thông báo cho bọn họ, hiện tại lại để bọn họ giải quyết phiền toái.
"Tiêu tổng, có thể cậu không biết tình hình, căng tin luôn được tập đoàn trợ cấp, vừa lợi dân vừa là phúc lợi của nhân viên, thôn dân và nhân viên có hoàn cảnh khó khăn dựa vào đây để tồn tại. Cậu yêu cầu như vậy, tương đương với việc cắt đứt đường sống của họ, mọi người đồng ý mới lạ. Với lại tôi không ủng hộ quyết định đó."
Mỗi tháng, nhân viên và thôn dân được mua 30 phiếu ăn số lượng có hạn, mỗi phiếu ăn có thể mua một suất thịt, một suất chay, một canh và một bát cơm, vé ăn rất rẻ, nửa mua nửa miễn phí.
Ngoài hạn ngạch này, cũng có thể bỏ tiền mua vé ăn không giới hạn, đắt hơn một chút, nhưng cũng không đắt bao nhiêu, vậy giữ được vốn.
Điều này cũng để ngăn dân làng đưa người thân và bạn bè của họ từ bên ngoài đến ăn trong căng tin.
"Vì đây quyết định này do cậu đưa ra, vậy cậu đi giải thích đi."
Thái độ của Ninh Xuân Hoa không tốt lắm, Tiêu Ái Đảng đột nhiên nổi giận, lạnh lùng hỏi: "Vậy cần ông có tác dụng gì?”
"Một đời vua một đời thần, tôi hiểu, cậu nhìn không quen đám nhân viên quản lý chúng tôi từ lâu rồi." Ninh Xuân Hoa làm việc với hắn được vài ngày cũng hiểu tính cách, con người của hắn khá có trách nhiệm, tham vọng chính trị, muốn làm tốt công việc, nhưng hắn không hợp với tập đoàn Cần Phong.
Hệ thống và quy chế của tập đoàn Cần Phong khác với các doanh nghiệp bên ngoài, người bình thường không phù hợp thì không làm được.
"Tôi sẽ đi."
Ông nhanh chóng đi xuống lầu, còn phô trương lớn tiếng nói với mọi người, ông khuyên mấy câu, ngược lại bị sa thải rồi.
Ông cũng nói với mọi người rằng đóng cửa căng tin là bước đầu tiên, các phúc lợi khác sẽ bị hủy bỏ, đây là mượn cơ hội để xóa bỏ hoàn toàn dấu vết do Ninh Yên để lại.
Điều đó có nghĩa là, các quy tắc và lợi ích do Ninh Yên đặt ra phải được lật ngược.

Bạn cần đăng nhập để bình luận