Thập Niên 80: Đừng Khuyên Nữa, Ta Chỉ Muốn Trồng Trọt

Chương 152 -




Bọn họ cũng mang theo hộp thuốc bên mình, giúp Dương Liễu hạ nhiệt độ cơ thể xuống, cuối cùng bà cũng tỉnh táo lại, chỉ là thân thể rất yếu ớt, nói chuyện cũng rất vất vả.
Quân y đề nghị khi xuống xe thì đi đến bệnh viện kiểm tra một chút.
Ninh Yên thiên ân vạn tạ tiễn người, lại đến chỗ nhân viên tiếp viên dùng tiền mua mấy hộp cơm.
“Mẹ, mẹ đói bụng chưa, dậy ăn chút gì đi.”
Dương Liễu không có khẩu vị gì, nhưng vẫn cứ không ăn cái gì thì cũng không được, Ninh Tam đỡ mẹ ngồi dậy.
Hộp cơm được mở ra, mùi thơm xông vào mũi, một hộp cơm đầy ắp trên cơm còn trải một tầng thịt và khoai tây kho tàu.
Mọi người nhịn không được nuốt nước miếng, cái này cũng quá thơm rồi.
"Cái này ở đâu ra?" Dương Liễu đặc biệt suy yếu, ngồi không vững, nửa dựa vào Ninh Tam.
Ninh Nhị đút cơm cho bà ăn, "Mẹ, mẹ đừng hỏi nhiều như vậy, điều dưỡng thật tốt, thân thể là quan trọng nhất.”
"Nhà chúng ta không có tiền..." Thần trí Dương Liễu tỉnh táo, liền bắt đầu lo lắng về tương lai.
Rời khỏi địa phương quen thuộc, đi đến một nơi hoàn toàn xa lạ, cũng không biết người nơi đó có thể tiếp nhận bọn họ hay không, bà lo lắng không được.
Còn lo lắng về vấn đề tiền bạc, nhà bọn họ quá nghèo.
Ninh Yên chỉ cười không nói, mấy đứa nhỏ Ninh gia nhìn nhau, trao đổi một ánh mắt chỉ có chính mình hiểu.
Bọn họ đánh cướp những tên bại hoại kia, lấy được hơn 40 đồng, trên đường ăn mấy hộp cơm vẫn không có vấn đề gì..
Ninh Yên phân chia cơm cho mọi người ăn, bản thân cũng cầm một hộp cơm bắt đầu ăn.
Gần đây tất cả mọi người đều mệt mỏi suy sụp, cần bồi bổ thật tốt.
Ăn nhiều lương khô, bỗng nhiên ăn cơm thơm ngào ngạt, thật sự là quá hạnh phúc.
Dương Liễu đau lòng muốn chết, lần này mua chính là sáu hộp cơm, phải tốn bao nhiêu tiền đây.
Nhưng, không ai nghe lời bà, chỉ bảo bà điều dưỡng thân thể thật tốt, những thứ khác đều nghe theo Ninh Yên an bài.
Cuối cùng cũng đến nơi, Ninh Yên xuống xe lửa liền đưa Dương Liễu đến bệnh viện tỉnh, kiểm tra sức khỏe một chút.
Bác sĩ yêu cầu Dương Liễu nhập viện điều trị, Dương Liễu không chịu, nhưng ý kiến của bà không quan trọng.
Ninh Yên làm thủ tục nhập viện, sắp xếp cho Ninh Tam trông coi mấy đứa nhỏ Ninh gia.
“Anh họ, anh trở về trước đi, nơi này có em là được rồi, chờ mẹ em khỏe lại, em sẽ mang bọn họ trở về.”
Ninh Anh Dũng liều mạng lắc đầu, "Không được, cha nói, anh phải cùng trở về với em.”
Mặc kệ Ninh Yên nói thế nào, anh cũng không chịu quay về, đặc biệt ngoan cố.
Ninh Yên cũng không có cách nào khác, "Được rồi, em đi gọi điện báo bình an, hai người thay phiên nghỉ ngơi một chút.”
Ninh Anh Dũng muốn đi theo, nhưng bị Ninh Yên cự tuyệt, "Bọn Tiểu Nhị không quen người lạ, tốt xấu gì anh cũng là người bản địa, có việc cũng có thể gọi điện thoại kêu cứu binh tới.”
Nhưng gì cô nói rất hợp lý, không có cách nào phản bác.
Ninh Yên tìm được điện thoại công cộng ở gần bệnh viện, gọi điện thoại cho quản lý Thiệu của Cung Tiêu Xã, bảo hắn gửi lời nhắn cho Ninh Xuân Hoa, báo bình an.
Mỗi ngày bọn họ đều cần đến đại đội Cần Phong để nhập hàng nên rất tiện, vì vậy quản lý Thiệu luôn miệng đồng ý.
Cúp điện thoại, Ninh Yên đưa tiền, thấy xung quanh không có người, hàn huyên một hồi cùng bác gái trông coi điện thoại.
"Gần đây có nhà khách không?"
Bác gái rất hay nói, "Có, ở đối diện đồn cảnh sát.”
Ninh Yên lại hàn huyên thêm vài câu, lời nói xoay chuyển, "Người nhà tôi sinh bệnh, chỉ muốn chút mì và trứng gà để bồi bổ thân thể, bên này có Cung Tiêu Xã không?"
Bác gái bĩu môi, muốn mua đồ tốt thì phải xếp hàng, chưa chắc có thể mua được, "Vậy thì khó mà nói.”
“Vậy chỉ có thể đi chợ đen xem." Ninh Yên lấy một nắm kẹo sữa thỏ trắng ra, hạ giọng hỏi, "Bác gái, bác biết ở đâu không?”
Ánh mắt bác gái sáng lên, nhận lấy kẹo sữa, nhanh chóng nói một địa chỉ.
Ninh Yên hỏi rõ ràng, lúc này mới chạy tới nhà khách, lấy thư giới thiệu của đại đội thuê một phòng.
Nhà khách cách bệnh viện không xa, đi bộ hơn 10 phút là đến.
Cô đi vào phòng, nhanh chóng đóng cửa phòng lại, khóa trái cửa lại, kiểm tra phòng một chút, lúc này mới lấy đồ từ trong không gian ra.

Bạn cần đăng nhập để bình luận