Thập Niên 80: Đừng Khuyên Nữa, Ta Chỉ Muốn Trồng Trọt

Chương 876 -




“Cha, con biết rồi.” Ninh Yên nhìn Nghiêm Lẫm có chút mất mát. “Thuận theo tự nhiên đi, không chừng ngày nào đó con lại muốn kết hôn.”
“Cách mạng còn chưa thành công, anh cần phải nỗ lực nhiều hơn.” Nghiêm Lẫm nhịn không được sờ sờ mặt cô, ánh mắt chuyên chú, “Anh đợi em.”
"Khụ khụ."
Động tác của Nghiêm Lẫm cứng đờ, dừng lại vài giây rồi lặng lẽ thu tay lại.
Ninh Yên không khỏi bật cười, cha vợ đúng là khắc tinh của hắn.
Có Ninh Hãn Hải ở đây, Nghiêm Lẫm không tiện ở lại qua đêm, ăn tối xong không nán lại nữa đứng dậy từ biệt.
Ninh Yên tiễn hắn ra ngoài, Nghiêm Lẫm lưu luyến nắm tay cô: "Chờ sau khi anh xong việc này, chúng ta sắp xếp cuộc gặp mặt giữa hai nhà đi."
Ninh Yên bình tĩnh nhìn hắn, giống như muốn xem trong lòng hắn đang nghĩ gì: “Được.”
Nghiêm Lẫm không đành lòng rời đi như vậy, liền kéo Ninh Yên ngồi vào trong xe, nhẹ nhàng ôm lấy cô: “À đúng rồi, anh sắp được thăng chức rồi.”
Hai mắt Ninh Yên sáng lên, thăng chức sao? Cười khanh khách nói: "Bây giờ là đoàn trưởng sao? Chúc mừng anh, đoàn trưởng Nghiêm."
Đây chính là một bước nhảy vọt về chất, cơ hội mà hắn đã đánh cược mạng sống, hắn xứng đáng có được.
Mặt Nghiêm Lẫm giãn ra, đàn ông tốt có ai mà không muốn kiến công lập nghiệp chứ? "Ông nội anh nhờ anh nói lời cảm ơn."
Ninh Yên dựa vào anh, mở to đôi mắt ngập nước: "Là vì ​​áo chống đạn? Hay là vì em chiếu cố anh?"
“Là vì tất cả đi.” Nghiêm Lẫm biết ngoài miệng ông nội không nói, nhưng kỳ thật ông nội rất thích Ninh Yên.
Ninh Yên cười nói: "Vậy không cần, anh là bạn trai của em, đây là việc em nguyện ý làm vì anh, không cần người thứ ba nói cám ơn."
Nghiêm Lẫm cảm thấy được an ủi, nụ cười trên mặt càng tươi hơn, hắn lấy ra một chiếc hộp nói: “Cái này cho em.”
Ninh Yên mở ra thì thấy đó là một chiếc vòng tay bằng vàng, kiểu dáng đơn giản mà trang nhã. "Anh mua nó à?"
Thẩm mỹ thẳng nam quả thực không tệ!
Nghiêm Lẫm khẽ lắc đầu, giọng điệu có chút buồn bã: “Đây là di vật của mẹ anh, lần này dọn dẹp thì anh tìm thấy nó.”
Những di vật đó đều được khóa ở dưới tầng hầm, nếu không phải vì hắn nhất thời tò mò bước vào, cũng không phát hiện ra chiếc hộp kia, thấy được những bức ảnh và di thư có ghi tên để lại cho hắn.
Bức di thư chứa đầy sự lo lắng và yêu thương dành cho hắn, nhưng đáng tiếc...
Ninh Yên tò mò cầm lên nhìn chung quanh, vuốt ve chiếc vòng tay vàng, nó khá dày, "Nhà của anh rất giàu a, cư nhiên còn có đồ cổ như vậy."
Mẹ của Nghiêm Lẫm mất sớm, hắn không có ấn tượng gì về bà, cũng không có họ ngoại nên không ai nhắc đến mẹ ruột với hắn.
"Anh có chút nhớ bà ấy. Bà ấy là một người phụ nữ rất dịu dàng."
Ninh Yên thương tiếc ôm hắn một cái, hắn chưa từng trải nghiệm thứ gọi là tình mẹ con.
"Nếu anh nhớ thương bà ấy, thì cho dù ấy đã mất, bà ấy vẫn còn trong lòng."
Hốc mắt Nghiêm Lẫm đỏ hoe, hắn ôm cô thật chặt, như muốn hấp thụ hơi ấm từ trên người cô.
Hai người tựa vào nhau nói chuyện, Ninh Yên vô thức cầm chiếc vòng tay vàng, bỗng nhiên chạm phải một chỗ lồi lõm, cô nhẹ nhàng vặn, cắt một tiếng, chiếc vòng tay nứt ra, bên trong là trống rỗng, có thứ gì đó rơi ra từ bên trong.
Hai người nhìn nhau, đều thấy trong mắt đối phương có chút kinh ngạc.
Ninh Yên nhặt lên, đó là một tờ giấy cuộn lại, khi mở ra, cô nhìn thấy trên đó có một dòng chữ tinh tế: HSBC, 1865, 194988.
Nghiêm Lẫm cũng thấy được, "Đây là cái gì?"
Ninh Yên nhìn đi nhìn lại, trong lòng cảm thấy có chút khác thường, "Kỳ quái, sao em cảm thấy con số này càng nhìn càng quen mắt, chỉ là em không nhớ ra được."
Nghiêm Lẫm mờ mịt nhìn cô, đồ vật trong nhà hắn hắn lại không hề quen thuộc, nhưng cô, một người xa lạ, lại thấy quen thuộc? Chuyện này bình thường sao?
Dưới ánh đèn đường. hai người nghiên cứu rất lâu, nhưng nhất thời không nghĩ ra được điều gì.
Thời gian cũng không còn sớm, Ninh Nhị chạy ra ngoài, gọi Ninh Yên đi vào.
“Đã biết, em vào trước đi.” Ninh Yên cất tờ giấy đi, lại cất vào ngăn đựng vòng tay, đưa chiếc vòng tay lại cho Nghiêm Lẫm, cô không nhận.

Bạn cần đăng nhập để bình luận