Thập Niên 80: Đừng Khuyên Nữa, Ta Chỉ Muốn Trồng Trọt

Chương 1151 - Phiên ngoại Ninh Miểu 5




Năm đó hắn tâm cao khí ngạo, sao có thể chịu đựng được mũ xanh trên đầu, một lòng muốn ly hôn.
Ở thời điểm hắn cả tinh thần lẫn thể xác đều mệt mỏi đã gặp Ninh Miểu, cô gái đáng yêu lại dí dỏm như này ai mà không yêu chứ.
Đáng tiếc, Ninh Miểu quá thông minh, cũng quá kiêu ngạo...
“Ninh Miểu." Một thanh âm vang lên.
Là Lâm Vũ Mặc, phía sau hắn còn có một vệ sĩ đi theo. “Sao lại đứng ở cửa? Bắt đầu nướng thịt rồi sao?”
Ninh Miểu ngẩng mặt lên cười một cái, "Đang chờ anh đó, anh rể mang theo một con dê to tới, đủ cho chúng ta có thể ăn thỏa thích.”
Lâm Vũ Mặc giơ cái túi trong tay lên, "Tôi cũng mang theo chút hải sản.”
“Thật tốt quá, đã lâu không ăn hải sản.”
Hai người nói chuyện tự nhiên lại quen thuộc, cũng không có chú ý tới Quý Đồng bên cạnh.
Lúc Ninh Miểu muốn đóng cửa, tay Quý Đồng chặn lại, cô kinh ngạc khẽ hô, "Ồ, anh còn chưa đi?"
Quý Đồng đau lòng, cô ấy cố ý đúng không?
Lâm Vũ Mặc duỗi tay, kéo Ninh Miểu về phía sau, mi mắt Ninh Miểu rủ xuống, khóe miệng hơi nhếch lên, "Quý tiên sinh, còn có chuyện gì sao?”
Đôi mắt Quý Đồng hơi trầm xuống, khóe miệng mang theo nụ cười, "Nghe nói anh xem mắt với em họ của tôi, dượng và cô tôi đều khen anh không ngớt, tôi chân thành hy vọng chúng ta sớm ngày trở thành người một nhà."
Sắc mặt Lâm Vũ Mặc không thay đổi, "Tôi là bị lừa đi xem mắt, gia giáo Tằng gia có chút vấn đề.”
Làn da hắn rất trắng, có loại cảm giác bệnh kiều ốm yếu, miệng cũng rất độc, một chút tình cảm cũng không để lại.
Quý Đồng:...
"Anh vẫn bất lịch sự như vậy."
“Là sự thật." Lâm Vũ Mặc ngăn ở giữa, "Hai nhà Quý Tằng mấy người đều thích lừa gạt, nói khó nghe một chút, chính là lừa đảo.”
Một câu nói đâm thẳng vào chỗ đau của Quý Đồng, mặt trầm xuống ngay tại chỗ, “Anh…”
“Sao còn đứng đó? Mở cửa thôi mà chậm vậy?" Ninh Yên ngậm một miếng thịt dê xiên nướng từ cửa thứ hai đi ra, nhìn thấy Quý Đồng, nhướng mày, "Sao anh lại tới đây?”
Sự ghét bỏ không chút che dấu hiện lên trên mặt.
Quý Đồng im lặng, anh tệ như vậy sao? “Ninh tổng, tôi cố ý tới nói với cô một tiếng xin lỗi về việc cô tôi và em họ của tôi bất kính với cô, tôi đã nói qua rồi.”
Ninh Yên vẻ mặt không sao cả, "Không có việc gì, dù sao tôi cũng không có thiệt thòi, lần sau nếu xách không rõ, tôi liền đánh cho cô ấy khóc.”
Quý Đồng trợn mắt há hốc mồm: "Cô thật sự tốt nghiệp tiến sĩ sao?" Vừa mở miệng đã bạo lực như vậy, thật sự tốt sao?
Ninh Yên mặc dù không có ra nước ngoài, nhưng học vị cầm một cái lại một cái, "Ninh gia chúng tôi người nào không phải tiến sĩ nha?"
Quý Đồng:...
Được rồi, bốn anh em Ninh gia đều có trình độ học vấn cao, tiến sĩ là tiêu chuẩn.
“Chị cả của tôi là giáo sư." Ninh Miểu vẻ mặt kiêu ngạo, "Lợi hại hơn chúng tôi, có vài người đó, không có văn hóa thật đáng sợ.”
Vừa mới bắt đầu tin tức trong nước bế tắc, sách giáo khoa lạc hậu theo không kịp thời đại, Ninh Yên nhận nhiệm vụ nguy cấp này, biên soạn sách giáo khoa, phương diện nông nghiệp và thương mại, đến nay trong đại học vẫn còn dùng sách giáo khoa cô biên soạn.
Tài hoa về phương diện thương mại là không thể nghi ngờ, mọi người đều tâm phục khẩu phục, nhưng sách nông nghiệp cô biên soạn, xuất hiện là sự ngoài dự đoán của mọi người.
Ý tưởng nông trường hiện đại hóa của cô từng bước được thực hiện, các loại thành quả nghiên cứu phát triển khiến cho nông nghiệp phát triển nhanh nhất mười mấy năm, có một số hạng mục càng là trình độ đứng đầu thế giới.
Cô còn kiêm chức giáo sư tại Đại học Nông nghiệp, đào tạo từng nhóm nhân tài, không ngừng vận chuyển đến các nơi trong cả nước.
Quý Đồng cảm thấy bản thân mình bị khinh bỉ, nhìn thấy người đàn ông chạy tới, nhất thời như thấy được cứu tinh, "A Lẫm.”
Nghiêm Lẫm thấy vợ đi không về, có chút lo lắng chạy ra, "Quý Đồng, không phải anh đang ở Thâm Quyến sao?"
Quý Đồng giữ chặt cánh tay anh, thân thiết vỗ vỗ: "Chúng ta đã lâu không gặp, nhất định phải uống vài ly.”
“Được thôi”, Nghiêm Lẫm cũng không tiện đuổi người, dẫn hắn vào nhà.
Bên trái Ninh Miểu là đại soái ca Robert tóc vàng mắt xanh, bên phải là Quý Đồng cao lớn anh tuấn, đối diện là Lâm Vũ Mặc tái nhợt tuấn mỹ.
Ninh Yên liếc vài cái, hoa đào của em gái đúng thật nhiều nha.
Lần này Quý Đồng xem như nhận ra sự hung tàn của người Ninh gia.
Ôn văn nho nhã chỉ là ngụy trang, một người so với một người lại càng hung tàn.
Ngoài sáng trong tối đâm dao, đâm một cái tàn nhẫn.
Ninh Nhị trái một cái kính rượu, phải một cái kính rượu, có thể nói, đem mấy nam nhân này rót cho uống đến choáng váng, nhưng hai mắt hắn vẫn thanh minh, đứng vững vàng.
Nghiêm Lẫm nhìn Ninh Tam rót rượu một chút, lại nhìn Ninh Nhị rót rượu, Quý Đồng đáng thương cùng Robert đều không có nhìn ra, hai anh em Ninh gia phối hợp lẫn nhau, người nhà uống là rượu giả, không đúng, là nước sôi.
Còn cho bọn họ uống là rượu trắng.
Nghiêm Lẫm một bên cười vây xem, một bên đem xiên thịt nướng xong đưa cho vợ con, bận rộn đến quên cả trời đất.
Ninh Nhị đem ba người đàn ông đều chuốc say, nhíu mày, đắc ý.
Nhìn họ say rượu.
Robert sau khi uống say rất phóng khoáng, muốn cởi quần áo chạy trần truồng, quá kích thích rồi.
Quý Đồng miệng thì hô không say, tôi còn có thể đại chiến ba trăm trận nữa, dưới chân thì xiêu xiêu vẹo vẹo, ngã bất tỉnh.
Lâm Vũ Mặc rất an tĩnh, ngồi phịch trên ghế bất động, khuôn mặt tái nhợt càng trắng bệch.
Ninh Miểu ở một bên nhìn hồi lâu, nhịn không được tiến lên, sờ trán hắn, thở dài không tiếng động.
Ninh Yên và Nghiêm Lẫm trao đổi ánh mắt, được, vẫn là người này.
Lúc Lâm Vũ Mặc tỉnh lại đã là hoàng hôn, hắn mờ mịt nhìn trần nhà, đây là nơi nào?
Thân thể hắn khẽ động, đầu đau dữ dội, vừa nghĩ đến việc ngày hôm qua liền đau.
“Cốc cốc." Tiếng gõ cửa vang lên, Nghiêm Lẫm đẩy cửa bước vào, "Vũ Mặc, uống chén canh giải rượu.”
Lâm Vũ Mặc bóp mũi uống hết canh giải rượu, tinh thần còn có chút hoảng hốt, không phân biệt được đang mơ hay là hiện thực. "Cảm ơn."
Nghiêm Lẫm thuận thế ngồi trên ghế bên giường, "Cậu thích Ninh Miểu phải không?”
Lâm Vũ Mặc ngẩn ngơ, "Thích, cô ấy là em gái mà.”
Phản ứng của hắn rõ ràng có chút trì độn, ánh mắt Nghiêm Lẫm hơi lóe, "Thật sự chỉ là em gái?”
“Tôi không có.”
Nghiêm Lẫm mỉm cười, "Cậu không nhìn cô ấy, nhưng cô ấy muốn uống nước, cậu luôn có thể đưa qua trước.”
Năng lực quan sát của hắn là giỏi nhất, cũng là tố chất thiết yếu của lính trinh sát.
Đầu Lâm Vũ Mặc vẫn rất đau, cố gắng tỉnh táo một chút, "Đó chỉ là một thói quen.”
“Vậy sao cậu chỉ đưa nước cho Ninh Miểu?”
Lâm Vũ Mặc hạ thấp ý thức trả lời, "Cô ấy ngồi gần nhất.”
Nghiêm Lẫm bị chọc cười, người bình thường tỉnh táo thông minh lúc này trăm ngàn chỗ hở, đúng là cơ hội tốt để bức cung.
“Trước kia tôi nghi ngờ cậu thích Tiểu Yên.”
Trong mắt hắn, Ninh Yên là người phụ nữ ưu tú nhất trên đời, thích cô là chuyện quá bình thường.
Lâm Vũ Mặc liếc mắt xem thường, cả người so với bình thường sinh động hơn nhiều, "Anh suy nghĩ nhiều rồi, Ninh tổng hoàn mỹ không giống phàm nhân, mọi thứ so với đàn ông còn mạnh hơn, phàm phu tục tử đều chịu không nổi loại áp lực này.”
Thần tượng chỉ có thể nhìn lên, cách quá gần, chỉ có thể thở không nổi.
Cho nên, người khác cũng không dám theo đuổi cô ấy.
Đàn ông thường thích kiểu em gái hàng xóm hơn, thích những cô gái ngưỡng mộ họ.
Nghiêm Lẫm hoàn toàn không hiểu, "Sao cậu không cảm thấy cô ấy tốt?”
Lâm Vũ Mặc ha hả cười, hắn núi đao biển lửa đều đã xông qua, tố chất tâm lý tốt mới vượt qua được những thử thách.
“Anh không phải người bình thường.”
Nghiêm Lẫm chỉ coi như khích lệ, "Rốt cuộc cậu nghĩ thế nào? Nói suy nghĩ trong lòng cậu đi.”
Lâm Vũ Mặc có chút mệt mỏi, mí mắt lại rủ xuống, âm thanh buồn tẻ sâu kín vang lên, "Tôi vẫn cảm thấy mình sống không quá 35 tuổi."

“Cái gì?" Ninh Yên sợ ngây người, mắt trợn tròn, tâm loạn như ma, "Hắn... Sao lại nghĩ như vậy?”
"Ai biết được, người thông minh trong đầu cả ngày toàn nghĩ mấy chuyện kì quái mà người bình thường không hiểu." Nghiêm Lẫm nói tới đây, thấy sắc mặt vợ mình không đúng, "Làm sao vậy?”
Tâm tình Ninh Yên đặc biệt phức tạp, Lâm Vũ Mặc kiếp trước tuổi trung niên đã mất sớm, hưởng thọ 35 tuổi.
Vấn đề là, kiếp này hắn làm sao có thể nghĩ như vậy? Cũng trọng sinh? Không thể nào, không thấy có chỗ nào không đúng!
“Năm nay anh ấy 35 tuổi.”
Nghiêm Lẫm khóc cười không được, "Em còn tin loại chuyện ma quỷ này? Rõ ràng là lấy cớ qua loa tắc trách.”
“Em tin." Môi Ninh Yên mím chặt.
Cửa bị đẩy mạnh, Ninh Miểu nghe lén chạy vào, "Chị, chị thông minh như vậy mà lại tin? Vì cái gì? Có phải chị nghe nói cái gì không? Mau nói cho em biết, đừng gạt em.”
Tâm tư Ninh Yên có chút loạn, "Thiên tài có lúc tỉnh ngộ, thiên nhân hợp nhất tỉnh ngộ.”
“Nghe không hiểu, nhưng em không tin anh ấy sẽ chết." Tuy nói như vậy, nhưng thần sắc Ninh Miểu rõ ràng bối rối.
Sau đó, cô liền tìm một cái cớ, kéo Lâm Vũ Mặc đi làm kiểm tra sức khỏe, báo cáo ra, cũng có chút thiếu máu, còn những cái khác rất bình thường.
Nhưng cô vẫn không yên tâm, thỉnh thoảng đi qua nhìn một cái.
Ừm, là liếc mắt một cái, xem xong liền đi, ngay cả nói cũng không nói một câu, làm cho mọi người đều xem không hiểu.
Ninh Yên tuy rằng không lộ diện, nhưng vẫn nghiêm túc chú ý việc này, còn nói chuyện với đơn vị của Lâm Vũ Mặc, đơn vị của Lâm Vũ Mặc cũng khẩn trương lên, cho rằng cô biết tin tức gì, phái thêm người đi theo hắn.
Lại là một năm mới, mùng sáu tết, Ninh Yên nhận được điện thoại, là Ninh Miểu gọi tới, "Chị cả, em kết hôn, em là người đầu tiên nói cho chị biết.”
Ninh Yên bật dậy, cẩn thận hỏi, "Là... Lâm Vũ Mặc?”
Qua năm mới Lâm Vũ Mặc đã 36 tuổi, tử kiếp xem như đã qua.
“Ngoại trừ anh ấy, còn có thể là ai? Em cuối cùng cũng bắt được anh ấy rồi, ha ha." Trong điện thoại, giọng Ninh Miểu rất vui vẻ.
“Chúc mừng." Trái tim Ninh Yên như rơi xuống trở lại, thở ra một hơi thật dài, vui sướng lan tràn dưới đáy lòng, "Miểu Miểu, hai người nhất định phải hạnh phúc.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận