Thập Niên 80: Đừng Khuyên Nữa, Ta Chỉ Muốn Trồng Trọt

Chương 357 -




Ninh Yên không từ chối, cắn một miếng đùi gà lớn, thịt gà mềm tươi: "Không tệ, độ lửa vừa phải, có tiến bộ."
Ninh Nhị đột nhiên nở nụ cười, cực kỳ đắc ý, khiến sắc mặt Ninh Tam và Ninh Tứ đều trắng bệch.
Thấy vậy, Nghiêm Lẫm không khỏi mỉm cười, không khí gia đình của Ninh gia thực sự rất tốt, ồn ào nô đùa, rất náo nhiệt.
Hai đứa trẻ đang cãi nhau, Dương Liễu chú ý tới Nghiêm Lẫm, gắp rau cho hắn, nhiệt tình mời: "Tiểu Nghiêm đừng đơ ra nữa, thử viên cá này đi, rất mềm, Tiểu Yên cũng thích."
"Vậy cháu sẽ nếm thử."
Ninh Tứ nghiêm túc nói: "Anh Yến, anh có biết nấu ăn không?"
"Anh biết." Đây là một kỹ năng cơ bản trong cuộc sống, mà Nghiêm Lẫm đã thành thạo khi còn rất trẻ.
Nếu hắn đã không làm thì thôi, một khi bắt tay làm thì đều làm rất giỏi.
Ninh Tứ nâng cằm lên, có chút kiêu ngạo, "Vậy anh nhớ đó ha ha, những món này là món ăn chị cả tôi yêu thích nhất, anh học đi."
Dáng vẻ của thằng bé hước quá mức, Nghiêm Lẫm cố ý trêu chọc cậu: "Mấy em không thích ăn sao?”
Ninh Tứ ăn một miếng cơm lớn, khuôn mặt nhỏ nhắn phồng lên, đôi mắt tròn xoe: "Chúng em không kén ăn, thích ăn hết."
Trước năm mới, quà Tết đều đã được phát nên nguyên liệu ở nhà rất phong phú, không thể ăn hết trong mười ngày nửa tháng.
Một nhà được cấp hơn trăm cân gạo và bột mì, một mình Ninh Yên có thể lấy được ba suất, thức ăn mấy ngày qua đặc biệt ngon.
Nghiêm Lẫm không nhịn được, hỏi: "Vậy chị cả của em là người kén ăn? "
Ninh Tứ:... Luôn cảm thấy có gì đó không ổn?
"Tiểu Tứ ngốc." Ninh Tam không khỏi trợn tròn mắt.
Ninh Tứ tỏ vẻ không phục: "Em ngốc chỗ nào chứ?”
Thấy hai anh em lại sắp nháo lên, Dương Liễu có chút lo lắng, bình thường thì không quản nhưng hôm nay khách khứa đều ở đây.
Ninh Yên nhẹ nhàng nói một câu: "Hôm nay em đã làm hết bài tập chưa? Nhớ phải nộp cho chị trước 11 giờ."
Hai đứa nhỏ lập tức lo lắng: "Em ăn xong sẽ đi làm ngay.” Ninh Tứ chơi bên ngoài một ngày, không có thời gian làm bài tập.
Ninh Tam cũng như vậy: "Chị cả, em có một câu không biết làm."
"Được, tôi giúp em giải sau.”
Sau bữa ăn, khách vui vẻ, Nghiêm Lẫm uống một chén trà sau bữa ăn rồi đứng dậy rời đi, Ninh Yên tiễn hắn ra ngoài.
Hai người im lặng đi vài bước, đột nhiên, Nghiêm Lẫm nhìn cô chằm chằm: "Tôi có thể làm công bố chuyện yêu đương không?"
Mặc dù hắn nói bên ngoài cô là đối tượng, nhưng vẫn chưa chính thức, Ninh Yên khăng khăng muốn đợi đến khi cô 18 tuổi.
Đôi mắt to đen láy của Ninh Yên mở to, sáng như sao, nhìn hắn một lúc lâu mới hơi cúi đầu.
Trái tim Nghiêm Lẫm tràn ngập niềm vui, hắn hạnh phúc sắp nổ tung,
Hắn nắm lấy tay cô: "Tôi sẽ đối xử tốt với em."
Giọng nói hắn hưng phấn run rẩy, khuôn mặt trẻ tuổi như phát sáng.
Khóe miệng Ninh Yên khẽ nhếch lên, trái tim cô bay bổng: "Được.”
Ánh mắt Nghiêm Lẫm ngập tràn niềm vui, cuối cùng hắn cũng chờ được ngày này, thật tốt quá. "Em cũng sẽ đối xử tốt với tôi chứ?”
Ninh Yên nhìn hắn thật lâu: "Nếu anh không từ bỏ, tôi sẽ không rời đi."
Đây là lời thề tình yêu của cô, không bao giờ bỏ cuộc, cùng chung hoạn nạn, vượt qua sóng gió.
Tất nhiên, cũng có một câu nói, nếu anh vô tình, tôi sẽ từ bỏ.
Nghiêm Lẫm ôm cô vào lòng, Ninh Yên nghe thấy nhịp tim dữ dội của hắn, cũng như tiếng thì thầm dịu dàng của hắn: "Em có biết tôi thích em đến nhường nào không?"
Ninh Yên bình tĩnh một cách khó hiểu, lần đầu tiên cô có cảm giác chân thực, như thể cô có một mối liên hệ kỳ diệu với thế giới này.
Sau Tết, mọi người trở về làm việc trong nhà máy.
Ninh Yên ngồi trong văn phòng, cầm sổ ghi chép lên, bắt đầu viết lịch làm việc cho năm mới.
Nhà máy đường đã ổn định, sau đó cần chú ý hơn đến việc kinh doanh cũ là trồng trọt.
Đến nay, năng suất cây trồng không cao, vì nhiều lý do như thời tiết, trồng không khoa học, thiếu phổ biến phân bón,...
Mặc dù cô muốn thay đổi hiện trạng, tăng năng suất cây trồng, nhưng ai dám để cô thử dễ dàng?
Ở các nước định hướng nông nghiệp, nông nghiệp là nền tảng quan trọng nhất và sản lượng của cây trồng có liên quan đến sự sống còn của mọi người.

Bạn cần đăng nhập để bình luận