Thập Niên 80: Đừng Khuyên Nữa, Ta Chỉ Muốn Trồng Trọt

Chương 610 -




Nhờ có Liễu Thanh Thanh cô ta mới có được công việc trong đoàn văn công, cũng có dung mạo xinh đẹp, nhưng tài nghệ thì tầm thường, ca hát nhảy múa đều không được. Cũng chính là nhờ mối quan hệ này mới được vào đoàn văn công, mà còn có chỗ đứng ổn định.
Cho nên, đánh chết cô ta cũng không dám xúc phạm tới ai cả.
Liễu Thanh Thanh nghe thấy liền thay đổi sắc mặt, sắc mặt trở nên tái nhợt: "Ninh Yên, cô giải thích thế nào?"
"Phó đoàn trưởng Liễu, chúc mừng cô có được một đứa cháu dâu có năng lực." Ninh Yên cười tủm tỉm nói: "Nếu hỏi tôi nhà ai không phân rõ trắng đen có bản lĩnh trả đũa, thì cháu dâu của cô là thứ hai thì không ai dám nhận là thứ nhất. Lợi hại thật đó."
Vương Thải Hoàng không khỏi nôn nóng: "Dì, cháu thật lòng kính trọng dì, sao có thể nói xấu sau lưng dì, nhưng còn Ninh Yên với dì thì có hơi khó giải quyết."
Nói về vấn đề thân thiết, đương nhiên Liễu Thanh Thanh tin tưởng Vương Thải Hoàng.
Nhưng bây giờ Ninh Yên đã không còn là người bình thường nữa, không phải có thể dễ dàng chọc giận.
"Nghiêm Lẫm, anh nói cho tôi biết."
Nghiêm Lẫm còn chưa kịp nói chuyện, Vương Thải Hoàng đã vội vàng giành nói: "Dì, đồng chí Nghiêm là người yêu của Ninh Yên, quan hệ của họ rất tốt."
Nói cách khác là lời nói của hắn không thể tin được.
Nghiêm Lẫm bình tĩnh nói: “Phó đoàn trưởng Liễu, xin hãy trông coi cô ấy, tôi đã có người yêu rồi.”
Anh không nói gì thêm, nhưng lại khiến Liễu Thanh Thanh suy nghĩ ra rất nhiều thứ.
Ngoại hình và năng lực của Nghiêm Lẫm vô cùng nổi bật, thu hút sự yêu thích của nhiều cô gái, trong đó bao gồm cả Vương Thải Hoàng.
Chuyện này trước đây Liễu Thanh Thanh cũng biết, nhưng cũng không để ý nhiều, tình cảm của thiếu nữ luôn là thơ ca, chỉ là một loại si mê mà thôi.
Kết hôn là sẽ tỉnh táo ngay.
"Vương Thải Hoàng, cháu là người sắp kết hôn, cẩn thận giữ kẽ một chút."
Bất kể là thật hay giả, cũng không thể làm lớn chuyện này, đối với ai cũng không có gì hay ho.
Vương Thải Hoàng bực bội dậm chân: "Dì, cháu thấy giận giùm dì..."
"Được rồi, tránh xa phó đoàn trưởng Nghiêm một chút." Liễu Thanh Thanh giận dữ mắng một tiếng, cô gái này không có năng lực gì ỷ vào mình xinh đẹp mà kiêu ngạo, chỉ là một cái gối cỏ thêu hoa, ấy thế mà cháu cô lại thích, sống chết muốn cưới.
Cháu trai cô là cháu đích tôn của Liễu gia, chỉ có thể chiều chuộng bảo vệ, còn có thể làm gì khác bây giờ?
Vương Thải Hoàng uất uất ức ức kéo chị gái mình đi rồi, trước khi đi, còn không quên trừng mắt nhìn Ninh Yên một cái.
Ninh Yên chỉ là giả vờ coi như không thấy, lười để ý tới, ném đầu xương cá đi.
Hôm nay Liễu Thanh Thanh đến là để đón các cô gái trong đoàn tới, lễ phép nói: "Phó đoàn trưởng Nghiêm, mấy ngày trước ông Đường nhà tôi đã nhắc đến anh, khen anh rất được việc, có thời gian thì tới nhà tôi chơi."
Trước đó Nghiêm Lẫm lại lập công, dẫn dắt cấp dưới của mình đứng đầu trong cuộc thi võ, giành chức vô địch, xuất hiện hoành tráng, giành được khen thưởng tập thể hạng nhất.
Tuổi còn trẻ mà cả người đã đầy vinh quang, ngay cả lãnh đạo cấp trên cũng biết đến hắn, để ý đến hắn.
Chỉ cần hắn không mắc sai lầm thì mọi việc sẽ càng ngày càng suôn sẻ.
Ai, cũng là người trẻ tuổi, nhưng cháu trai của cô thì không được, làm trưởng ban bếp núc cái gì.
Suốt ngày xào rau, thì có tương lai gì?
Nhưng có còn cách nào, thể chất của hắn không đủ tốt, thành tích văn hóa cũng không tốt nốt.
“Được.” Nghiêm Lẫm còn rất khách sáo.
Liễu Thanh Thanh nhiệt tình hàn huyên vài câu, từ đầu đến cuối không thèm liếc tới Ninh Yên một cái nào.
Ninh Yên không coi ai ra gì gắp một con cá nướng, hành động không nhanh không chậm, tư thế nhàn nhã.
Một lúc sau, cá đã chín, cô rắc muối lên, lật mặt lại tiếp tục nướng, còn rất chuyên nghiệp.
Mặc dù Nghiêm Lẫm đang xã giao với Liễu Thanh Thanh, nhưng ánh mắt của hắn vẫn không rời khỏi bạn gái.
Liễu Thanh Thanh không ở lại lâu, một lúc sau liền rời đi, không để ý tới Ninh Yên, Ninh Yên cũng không để ý, hai người đều làm lơ nhau.
Nghiêm Lẫm ngồi bên cạnh Ninh Yên, vẻ mặt ngạc nhiên: “Em còn biết nướng cá à?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận