Thập Niên 80: Đừng Khuyên Nữa, Ta Chỉ Muốn Trồng Trọt

Chương 366 -





Bỗng một giọng nói vang lên, "Xin chào, bạn nữ này, tôi có thể chụp ảnh cho bạn được không?"
Ninh Yên mở mắt ra nhìn xem, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, là hắn sao?! "Chụp ảnh?"
Một người đàn ông trẻ tuổi có vẻ văn nhã lịch sự cầm máy ảnh trên tay, trên môi nở nụ cười: "Tôi là phóng viên. Ngoại hình và khí chất của cô khiến tôi nhớ đến một bài thơ, kỳ hình cũng, phiên nhược kinh hồng, uyển như du long. Vinh diệu thu cúc, hoa tốt xuân tùng..."
Hắn mở miệng nói, trông giống bộ dáng một thanh niên văn nghệ cao cấp.
Ninh Yên khẽ cau mày, bây giờ còn có loại đàn ông này sao? Không bị bắt rồi chỉ trích sao?
Cô nhìn về phía chiếc máy ảnh trong tay hắn, hầu hết mọi người đều không có khả năng mua được một món đồ xa xỉ như máy ảnh.
Nghề phóng viên thậm chí còn là một nghề khiến người khác mơ ước hơn.
Nhìn quần áo của hắn đều rất sang trọng, hắn có tiền bạc và địa vị sao?
“Đọc thơ cho một cô gái, điều này có được coi là lưu manh đùa bỡn không?”
Người đàn ông trẻ tuổi tỏ ra ngượng ngùng và xấu hổ: “Cô đừng hiểu lầm, tôi chỉ đọc rất nhiều thơ nên không kiềm chế được mà ngâm thơ, cô có thể không hiểu ý nghĩa bài thơ, đây là khen ngợi vẻ đẹp tựa như thiên tiên, khí chất như lan.”
Cái gì mà là không hiểu ý nghĩa của bài thơ này? Vừa tâng bốc, vừa khen ngợi, lại có chút mùi quen quen.
Trong lòng Ninh Yên đang quay cuồng: “Anh có bạn gái chưa?”
Người đàn ông trẻ tuổi dịu dàng nhìn cô: "Chưa có, tôi vẫn đang chờ tri kỷ của mình, nhưng dường như bây giờ đã chờ đợi đến lúc rồi."
Nhìn chằm chằm cô nói như vậy, khiến Ninh Yên nổi da gà toàn thân, trực tiếp hỏi: "Ý của anh là tôi sao?"
Người đàn ông sửng sốt, hắn am hiểu những cách móc nối tinh tế và vòng vo, nhưng không ngờ Ninh Yên lại trực tiếp như vậy.
Hắn không khỏi đỏ mặt xấu hổ, "...Đúng."
Nhưng cô nói vậy mà hắn vẫn tỏ vẻ ngại ngùng và đỏ mặt? Ninh Yên cũng kinh ngạc đến ngây người, tên này thật biết chơi đùa.
Rõ ràng là một tên ăn chơi có dã tâm nhưng lại giả vờ là một cậu bé ngây thơ.
Thật khó chịu.
"Anh có bằng cấp gì? Ở nhà làm nghề gì? Ở nhà có bao nhiêu đứa trẻ? Anh tên gì? Bao nhiêu tuổi?"
Người đàn ông trong lòng thầm vui vẻ, sắc mặt càng trở nên ôn nhu hơn, hắn tên là Kiều Trung Trực, là con trai một trong nhà, cha mẹ đều là cán bộ cấp cao.
“Tôi vừa tốt nghiệp Đại học Công nông và được phân công vào tòa soạn báo, nếu quan tâm cô có thể đến tòa soạn báo thăm.”
Tuy hắn đã cố gắng hết sức để che giấu nhưng vẻ kiêu ngạo lộ rõ ​​trong xương cốt cũng không thể qua khỏi ánh mắt Ninh Yên.
"Ồ."
Thái độ của cô thờ ơ khiến Kiều Trung Trực cảm thấy có chút kỳ lạ, đây không phải là phản ứng của người bình thường.
"Tôi cũng có thể giúp cô giới thiệu việc làm. Nếu cô có ý định này, tôi có thể giúp cô..."
Nghiêm Lẫm nhìn thấy từ xa có một người đàn ông xa lạ kề cạnh Ninh Yên liền chạy như bay tới: “Ninh Yên, đây là ai?”
Ninh Ngôn nhận lấy cây kem, bóc giấy ra cắn một miếng, cảm giác lạnh buốt khiến cô há hốc miệng, “Bỗng nhiên hắn bước ra đọc bài “Lạc Thần Phú” của Tào Thực cho em nghe, khen em là một tiểu tiên nữ."
Sắc mặt Nghiêm Lẫm tối sầm: “Đây là bạn gái của tôi.”
"Gì? Vậy sao vừa rồi cô không nói gì? Cô định cưỡi lừa đi tìm ngựa phải không?" Kiều Trung Trực trợn to mắt một cách khoa trương, giống như một người đàn ông ngây thơ bị lừa gạt tình cảm. "Cô gái này, hành động cô đang làm là hành động vô đạo đức. À anh trai này nữa, từ nay anh nên quản cô ấy thật tốt nhé..."
Nghiêm Lẫm nghe vậy tức giận: "Ý anh là gì? Tiểu Yên của tôi sẽ thích một người như anh sao? Anh tốt hơn tôi điểm nào? Dáng dấp xấu xí như vậy, không nhìn mình trong gương như thế nào trước khi ra ngoài à. Cho dù ở nhà không có gương, thì bây giờ anh thử nhìn xuống nước xem, quái vật yêu ma cũng không dám lại gần”.
Ninh Yên cười lớn, miệng quả thực có nọc độc.
Kiều Trung Trực thực sự tức giận, "Anh phải làm rõ ràng mọi chuyện chứ, là cô ta coi trọng thân phận tôi trước, cố ý muốn cám dỗ tôi ..."

Bạn cần đăng nhập để bình luận