Thần Toán Đại Lão Xuyên Thành Niên Đại Văn Bên Trong Chết Sớm Nữ Phối

Thần Toán Đại Lão Xuyên Thành Niên Đại Văn Bên Trong Chết Sớm Nữ Phối - Chương 546: Ngô gia người tới (length: 7888)

"Đầu tiên, ta cảm ơn các vị phóng viên, các vị đã vất vả!"
Kiều Mộc Nguyệt hơi khom người chào đám người, mọi người đều lần đầu thấy người phỏng vấn lễ phép như vậy, vội vàng xua tay nói không sao.
Phóng viên bọn họ mỗi ngày phỏng vấn rất nhiều người, nhưng phần lớn là danh nhân trong giới chính trị và thương mại, hoặc người nổi tiếng, những người này đều mang khí chất cao ngạo, rất ít coi trọng họ.
Đây là cái thời đại hiện tại, các phóng viên vẫn còn giữ phẩm đức nghề nghiệp. Nếu là mấy chục năm sau, ai dám không tôn trọng phóng viên, có thể họ sẽ bôi đen người đó bằng mọi cách. Nhẹ thì ám chỉ, nặng thì điểm mặt phê bình.
Một nữ sinh xinh đẹp vừa là thủ khoa đại học lại nói lời cảm ơn họ, đám phóng viên rất hưởng thụ điều này. Trước khi phỏng vấn, họ đã quyết định sẽ đánh giá cô tích cực.
Vương cục trưởng và Kiều Quế Sơn cũng khẽ gật đầu. Vương cục trưởng thấy thủ khoa đại học này rất có tài, hơn hẳn nhiều người trước đây, ít nhất cô ấy rất biết cách cư xử.
Kiều Quế Sơn thở phào, cháu gái quá xuất sắc, hy vọng Tiểu Mộc Ninh nhà mình sau này cũng được như vậy.
Kiều Mộc Nguyệt tự nhiên nhận ra sự thay đổi trong tâm lý của các phóng viên. Nàng khẽ mỉm cười, tiếp tục: "Trước hết, tôi cảm ơn trường học, các thầy cô, và cả Vương cục trưởng, Hạ cục trưởng hôm nay đã mang điểm số tới. Quan trọng nhất là tôi muốn cảm ơn cha mẹ..."
Kiều Mộc Nguyệt thực hiện những lời cảm ơn lịch sự, sau đó bắt đầu trả lời các câu hỏi của phóng viên.
Lúc này, bên ngoài có rất nhiều người vây quanh. Một bóng người ló đầu nhìn vào giữa đám đông. Vì mọi người đều đang xem Kiều Mộc Nguyệt trả lời phỏng vấn nên không ai để ý đến sự khác thường của người đó, chính là Kiều Mộc Hân.
Nhờ có sơn tiêu, Kiều Mộc Nguyệt để ý đến Kiều Mộc Hân ngay khi cô ta vừa đến.
Lúc này, sắc mặt Kiều Mộc Hân rất khó coi. Nhìn người phụ nữ mình ghét cay ghét đắng đang được tung hô, cô ta cảm thấy ông trời thật bất công. Mình đã trọng sinh rồi, sao vẫn phải sống khổ sở thế này?
Người nhà đều yêu quý Kiều Mộc Nguyệt. Nhị thúc, nhị thẩm thương con bé hết mực, ngay cả Kiều Mộc Vân cũng phải lùi lại. Còn cha mẹ mình thì sao? Một người thích cờ bạc, một người chỉ biết bênh vực con trai và người nhà mẹ đẻ, xem mình như một người làm công không công.
Vất vả lắm mới trọng sinh, mình ra tay cướp Tôn Kim Thành, kết quả hắn vẫn nhớ mãi không quên Kiều Mộc Nguyệt. Mình đã đến tận B thành phố tìm hắn, hắn lại trốn tránh, còn thuê người dạy dỗ mình, thật quá đáng.
Tại sao ai cũng muốn khinh dễ mình, tại sao ai cũng có lỗi với mình? Cô ta không cam tâm, muốn hủy hoại người phụ nữ đang đắc ý kia.
Nghĩ đến đây, Kiều Mộc Hân quay đầu nhìn ra cổng trường, cô ta đang đợi người nhà họ Ngô tới.
Kiều Mộc Nguyệt vừa trả lời phỏng vấn vừa quan sát Kiều Mộc Hân. Cô biết Kiều Mộc Hân đang đợi người nhà họ Ngô.
Nàng quay đầu nhìn Lưu Tiểu Cầm đang gọi điện thoại, Lưu Tiểu Cầm khẽ gật đầu, ra hiệu đã chuẩn bị xong. Kiều Mộc Nguyệt khẽ gật đầu, cô cũng bắt đầu mong đợi.
Khi phóng viên hỏi gần xong, Kiều Quế Sơn bước lên trước nhận micro. Ông cười nhìn mọi người: "Các vị từ tỉnh đến đây từ sáng sớm cũng vất vả rồi. Giờ cũng giữa trưa, không biết mọi người có tiện cùng nhau ăn một bữa cơm không?"
Đám phóng viên kia đâu còn lo ăn cơm. Họ đã dựa vào khứu giác nhạy bén, đi trước một bước đến đây để thu thập thông tin trực tiếp về thủ khoa tỉnh năm nay, tất nhiên phải về viết bài ngay để kịp lên tivi hoặc báo vào buổi tối.
Nếu ăn cơm thì sẽ mất một hai tiếng. Khi các phóng viên ở trường khác biết chuyện của Kiều Mộc Nguyệt thì họ sẽ không còn lợi thế về thời gian nữa.
"Kiều hiệu trưởng! Không cần khách khí, chúng tôi còn phải về đài truyền hình để chuẩn bị đưa tin tối nay!"
"Đúng vậy, đúng vậy..."
Một phóng viên lên tiếng, những người khác cũng hùa theo.
Sau đó, tất cả phóng viên bắt đầu thu dọn camera và máy ảnh, chuẩn bị rời đi, ai cũng muốn đưa tin ngay lập tức.
Kiều Quế Sơn không ép buộc, lại lần nữa cảm ơn: "Cảm ơn các vị, sau này có thời gian, nhất định phải đến Tương Hà trấn, lúc đó tôi sẽ mời mọi người ăn cơm!"
Các phóng viên đều gật đầu, đây là lời khách sáo, không nhất định thật nhưng nghe thoải mái.
Trong đám đông, Kiều Mộc Hân bắt đầu sốt ruột, thầm trách đám đàn em làm việc chậm chạp. Nếu phóng viên đi hết thì làm sao cô ta có thể bôi nhọ danh tiếng của Kiều Mộc Nguyệt?
Càng nghĩ càng nóng ruột, cô ta không khỏi quay đầu nhìn ra cổng. Ngay khi các phóng viên thu dọn xong đồ đạc chuẩn bị xuống lầu thì Kiều Mộc Hân thấy tài xế đưa người nhà họ Ngô vào trường.
Kiều Mộc Hân thở phào, nhanh chóng rời khỏi đám đông rồi chạy chậm ra cổng.
Tài xế thấy Kiều Mộc Hân vội vã chạy tới, cô ta đeo kính râm che mặt, rồi nói với tài xế: "Bảo người nhà họ Ngô phát huy hết khả năng. Nếu thành công, tôi bảo đảm họ sẽ không phải lo cơm áo!"
Tài xế gật đầu, không tiến lên mà quay người đi nói chuyện với người nhà họ Ngô. Kiều Mộc Hân tránh gây chú ý, nhanh chóng lẫn vào đám học sinh.
Tài xế đi đến trước mặt đám người nhà họ Ngô, nghiêm mặt nói: "Ông chủ nói, hãy thể hiện tốt vào, nửa đời sau các người sẽ không phải đi làm nữa!"
Ngô lão đầu tuy bị lôi kéo đến nhưng trong lòng vẫn có chút bất an, ông ta thò đầu muốn nhìn cô gái đeo kính đen vừa nãy, tiếc là người kia đã đi xa, không thấy đâu nữa.
Ngô lão thái nghĩ đến một ngàn tệ trong ngực thì vô cùng kích động, vội vàng đảm bảo: "Yên tâm đi, chúng tôi nhất định làm thật tốt!"
Ngô Truyền Phúc và Trương Thúy Lan đều cúi đầu, thỉnh thoảng liếc nhìn cái túi của Ngô lão đầu. Một ngàn tệ đang ở trong đó. Họ vừa không cam tâm vừa có chút bất mãn.
"Nếu chúng ta bôi nhọ Kiều Mộc Nguyệt, các người sẽ cho chúng ta bao nhiêu tiền mỗi người?"
Trương Thúy Lan hỏi thẳng, còn cố ý nhấn mạnh chữ "mỗi người". Nếu không nói rõ thì bà ta lo lắng sau này tiền vẫn bị hai ông bà già này cướp mất.
Ngô lão thái trừng mắt: "Im miệng!"
Nói xong, bà ta nhìn Ngô Truyền Phúc: "Truyền Phúc! Quản vợ con cho tốt, đừng có nói lung tung ngoài đường!"
Cái đồ con dâu này, rõ ràng là chuẩn bị chia tiền, không được để nó có ý nghĩ đó.
Ngô Truyền Phúc không để ý đến Ngô lão thái mà nhìn tài xế: "Đúng đó! Nói rõ số tiền cụ thể đi để chúng tôi còn biết đường mà làm!"
Ngô Truyền Phúc giờ cũng có ý nghĩ riêng. Con gái thì bị bắt, con trai cưới vợ xong chê bố mẹ quê mùa, dọn ra ngoài ở. Danh tiếng của họ cũng mất hết, không ngóc đầu lên nổi ở trong thôn. Tiền trong nhà đều nằm trong tay bố mẹ, muốn chia nhà cũng khó. Họ phải tự kiếm chút tiền để phòng thân mới được.
Ngô lão thái thấy con trai và con dâu không nghe lời thì nhìn Ngô lão đầu: "Ông xem bọn nó kìa..."
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận