Thần Toán Đại Lão Xuyên Thành Niên Đại Văn Bên Trong Chết Sớm Nữ Phối

Thần Toán Đại Lão Xuyên Thành Niên Đại Văn Bên Trong Chết Sớm Nữ Phối - Chương 438: Cự tuyệt (length: 8082)

Thấy Lưu Tiểu Cầm lo lắng như vậy, Kiều Mộc Nguyệt vội vàng an ủi: "Đại tỷ! Ngươi cảm thấy ta là người chịu thiệt sao? Ba đứa nhóc ranh kia có thể chiếm được tiện nghi của ta chắc?"
Lưu Tiểu Cầm liếc xéo Kiều Mộc Nguyệt một cái, Nguyệt Nhi nhà nàng vốn dịu dàng đáng yêu, là người hiền lành, người ngoài khẳng định nghĩ dễ bắt nạt nàng. Nàng chẳng có chút sức chiến đấu nào, chỉ biết giúp người cứu người, bị người bắt nạt cũng không hay, ba đứa thái muội kia vừa nhìn đã biết chẳng phải người tốt đẹp gì.
Kiều Mộc Nguyệt nhìn ra ý tứ trong mắt Lưu Tiểu Cầm, có chút bất đắc dĩ, Tiểu Cầm nhà nàng chỉ sợ là không biết nàng đáng sợ cỡ nào. Nếu nàng động thủ, chắc chắn không ai trốn thoát được.
Lúc này, một bóng người lặng lẽ đi tới trước bàn các nàng, nhẹ nhàng gõ gõ bàn. Lưu Tiểu Cầm và Kiều Mộc Nguyệt đang mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau liền quay sang nhìn người tới, thì ra là lớp trưởng Vương Dũng.
Vương Dũng đẩy đẩy gọng kính trên sống mũi, khẽ hừ một tiếng.
Lưu Tiểu Cầm trừng Vương Dũng một cái, ngữ khí không được tốt: "Có chuyện gì?"
Kiều Mộc Nguyệt cũng tò mò nhìn Vương Dũng, vị lớp trưởng đại nhân này với nàng cũng không có gì quen biết, càng sẽ không chủ động tìm các nàng. Trừ lần thi toán học trước đó, cơ bản ở trường học đụng mặt đều làm như không thấy nàng.
Vương Dũng liếc nhìn Lưu Tiểu Cầm, lộ ra vẻ bất đắc dĩ, sau đó lại nhìn về phía Kiều Mộc Nguyệt, vẻ mặt thu liễm: "Xem trên mặt mũi Tiểu Cầm, ta tới nhắc nhở ngươi cẩn thận một chút!"
Kiều Mộc Nguyệt cười cười, xem ra Vương Dũng là thật sự thích Lưu Tiểu Cầm, ca ca của nàng có thể là có tình địch rồi đây, quay đầu lại mình phải để ý mới được.
"Như thế nào?"
Lưu Tiểu Cầm thay Kiều Mộc Nguyệt hỏi, lần này ngữ khí tốt hơn nhiều.
Vương Dũng dùng ánh mắt ra hiệu phía cửa sau kia, sau đó nhanh chóng thu hồi tầm mắt, tiếp tục nói: "Ba cô gái kia không khác gì bọn nhị lưu tử ngoài đường, cả ba đều là người trong khu nhà chúng ta. Đứa dẫn đầu tên là Hồ Linh Linh, ba ba nàng là xưởng trưởng nhà máy gỗ, bình thường vênh váo tự đắc, rất là phách lối. Đứa gầy bên cạnh tên là Tôn Phỉ, ba nó là chủ nhiệm nhà máy gỗ, là chó săn của Hồ Linh Linh. Đứa mập mạp kia biệt danh là Mao Bàn, tên thật ta cũng không biết, nhà nó có lâm trường, cơ bản gỗ đều cần nhà máy gỗ thu mua, cho nên một lòng lấy lòng Hồ Linh Linh, cũng là một kẻ hung hãn!"
Nói đến đây, Vương Dũng hạ thấp giọng: "Hồ Linh Linh nếu thấy ai ngứa mắt, liền sẽ tìm Mao Bàn đến đánh người. Mao Bàn ỷ vào thân hình khôi ngô, coi như là nam sinh bình thường cũng đánh không lại nó. Bọn chúng trước kia ở sơ trung đã làm xằng làm bậy, thường xuyên bắt nạt bạn học, thầy cô nể mặt ba ba của Hồ Linh Linh cũng cơ bản thiên vị Hồ Linh Linh, thậm chí có một lần đem một nữ sinh nhốt trong nhà vệ sinh lột sạch quần áo, cô bé đó phát điên luôn. Sau đó còn nói muốn báo cảnh sát bắt Hồ Linh Linh và đồng bọn, kết quả bị ba ba Hồ Linh Linh giải quyết, người nhà cô bé đó đều chuyển đi rồi. Loại chuyện này xảy ra rất nhiều lần, hơn nữa không chỉ một người bị hại!"
"Hồ Linh Linh trước đây chặn ta lại nghe ngóng về Âu Dương Thư Nhạc, ta đoán là nó thích Âu Dương Thư Nhạc. Vừa rồi thấy dáng vẻ của nó, rõ ràng là cũng thích cậu ta, ngươi cẩn thận một chút, nói không chừng nó sẽ tìm ngươi gây phiền toái!"
Vương Dũng nhanh chóng nói xong, sau đó nhìn về phía Lưu Tiểu Cầm: "Ngươi cũng đừng nhúng vào, tan học về nhà sớm đi!"
Lưu Tiểu Cầm đối Vương Dũng dương dương nắm tay nhỏ: "Ai cần ngươi lo!"
Vương Dũng bất đắc dĩ, chỉ có thể rời đi, cũng không quản Kiều Mộc Nguyệt có nghe lọt tai không, dù sao hắn tự giác đã hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi.
Kiều Mộc Nguyệt nói với bóng lưng Vương Dũng một câu: "Cảm ơn!"
Vương Dũng khựng lại một chút, cũng không nói gì, trở về chỗ ngồi của mình.
Lưu Tiểu Cầm lộ vẻ lo lắng: "Không được! Tối nay nhất định chúng ta cùng nhau tan học!"
Kiều Mộc Nguyệt thực sự muốn cự tuyệt, bất quá thấy Lưu Tiểu Cầm vẻ mặt kiên định kia, chỉ có thể nuốt lời vừa đến miệng xuống.
Ngay lúc hai người còn đang nói chuyện, phía sau phòng học lại phát ra một tràng tiếng huýt sáo.
Kiều Mộc Nguyệt cùng Lưu Tiểu Cầm quay đầu nhìn lại, liền thấy cô gái tên là Hồ Linh Linh kia, cúi đầu như cô bé thẹn thùng đi tới trước bàn Âu Dương Thư Nhạc.
Âu Dương Thư Nhạc đối mặt với tiếng huýt sáo của các bạn học, như không nghe thấy, tiếp tục lật sách giáo khoa. Ngược lại, trên mặt Hồ Linh Linh lại lộ ra một tia ửng đỏ.
Thấy Âu Dương Thư Nhạc không phản ứng, Hồ Linh Linh từ trong túi lấy ra một hộp quà nhỏ dài cỡ bàn tay, trên hộp quà còn buộc nơ con bướm. Hồ Linh Linh nâng hộp quà ngồi đối diện Âu Dương Thư Nhạc nói: "Âu Dương, đây là chocolate ba tớ mang từ thành phố B về, cậu nếm thử đi!"
Hồ Linh Linh có lẽ đã nghe ngóng được, Âu Dương Thư Nhạc là người thành phố B, nhà cũng có tiền, đến cái nơi khỉ ho cò gáy Tương Hà trấn này chắc hẳn rất nhớ nhà, cho nên đưa món quà này là để làm cậu ta vui lòng.
Lời vừa dứt, phòng học lại bắt đầu ồn ào.
Hồ Linh Linh hàm tình mạch mạch nhìn Âu Dương Thư Nhạc, hy vọng cậu ta nói một câu, cho dù ngẩng đầu nhìn một chút nàng cũng được. Nhưng chờ nửa ngày, chờ đến tiếng ồn ào biến mất, chờ đến cả phòng học rơi vào sự tĩnh lặng quỷ dị, đối phương dường như không nghe thấy gì, khiến Hồ Linh Linh có chút khó xử.
Nàng lại mở miệng: "Âu Dương, cậu cứ nếm thử đi, nếu ngon tớ mai lại mang cho cậu!"
Lần này nói xong, Âu Dương Thư Nhạc lập tức có phản ứng, chỉ thấy cậu ta hơi khẽ ngẩng đầu, nhìn về phía Hồ Linh Linh.
Hồ Linh Linh hô hấp trì trệ, ở cự ly gần ngắm nhìn Âu Dương Thư Nhạc, khuôn mặt soái khí kia, khiến nàng muốn trầm mê. Người ưu tú như vậy, chỉ có thể là của Hồ Linh Linh nàng.
"Cút!"
Âu Dương Thư Nhạc vứt lại hai chữ này, chỉ thấy cậu ta đặt quyển sách xuống, đứng dậy ra khỏi phòng học.
Cả phòng học các bạn học nhìn nhau, đều không thể tin vào tai mình. Bất quá lập tức mọi người cũng đều cảm thấy bình thường, Âu Dương Thư Nhạc từ khi đến trường ngoài Kiều Mộc Nguyệt và Lưu Tiểu Cầm ra, cơ bản không nói chuyện với người khác, cậu ta lãnh đạm như vậy dường như cũng bình thường.
Hồ Linh Linh vô cùng khó xử, mặt âm trầm như sắp khóc. Tôn Phỉ và Mao Bàn đứng ở cửa nhanh chóng chạy vào đi đến bên cạnh Hồ Linh Linh.
"Linh Linh... Đừng giận, hắn từ chối cậu là hắn không biết tốt xấu!"
Tôn Phỉ vội vàng khuyên nhủ.
Hồ Linh Linh trừng Tôn Phỉ một cái: "Ngậm miệng!"
Tôn Phỉ bị mắng trước đám đông, trong lòng nổi giận, nhưng trên mặt không dám biểu lộ, chỉ có thể xấu hổ im lặng.
Mao Bàn ngốc nghếch nhất, cũng không biết an ủi, chỉ có thể lựa chọn im miệng.
Lúc này Hồ Linh Linh ngẩng đầu nhìn về phía Kiều Mộc Nguyệt phía trước, vừa vặn Kiều Mộc Nguyệt còn đang nhìn bên kia, bốn mắt nhìn nhau, Kiều Mộc Nguyệt thấy trong mắt Hồ Linh Linh toàn là hung quang, còn lạnh lùng trừng nàng, cứ như người vừa từ chối nàng là Kiều Mộc Nguyệt vậy.
Kiều Mộc Nguyệt cười nhạt một tiếng, Hồ Linh Linh bên kia cảm thấy đó là sự khiêu khích, trong lòng tức muốn chết, sau đó dùng khẩu hình nói một câu: "Chờ đó!"
Nói xong trực tiếp quay đầu rời đi, Tôn Phỉ và Mao Bàn theo sát.
Lưu Tiểu Cầm khẽ lắc đầu, sau đó nhìn về phía Kiều Mộc Nguyệt: "Rắc rối rồi đây!"
Trong ánh mắt cuối cùng của Hồ Linh Linh mang theo hận ý, chỉ là Lưu Tiểu Cầm nghĩ không ra, rõ ràng là Âu Dương Thư Nhạc từ chối nàng, vì sao lại ghi hận Nguyệt Nhi nhà các nàng, người này bị tàn não à?
(hết chương này)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận