Thần Toán Đại Lão Xuyên Thành Niên Đại Văn Bên Trong Chết Sớm Nữ Phối

Thần Toán Đại Lão Xuyên Thành Niên Đại Văn Bên Trong Chết Sớm Nữ Phối - Chương 34: Giao dịch (length: 7910)

Người phụ nữ kia nghĩ nghĩ, thấy cũng đúng, hơn nữa nàng vừa mới nhớ ra tháng này vừa vặn mùng tám, trượng phu ở nhà, đến lúc đó có thể thử xem.
"Tiểu cô nương! Nếu thật sự mang thai, đại tỷ ta nhất định cảm ơn ngươi!"
Kiều Mộc Nguyệt cười lắc đầu: "Không cần đâu! Chúng ta làm nghề y chính là vì cứu người! Thuốc kia của ngươi đừng uống, uống nhiều hao tổn sức khỏe!"
Nghĩ đến mỗi lần uống thuốc đều khổ đến rụng răng, người phụ nữ kia cũng đầy bụng ấm ức: "Được! Ta không uống!"
Chỉ cần có một tia hy vọng nàng đều muốn thử một chút.
"Ngươi tìm Tiêu Tử Ngũ ở lầu hai phòng 205 đó!" Người phụ nữ kia lại thấp giọng nói.
Kiều Mộc Nguyệt nói cảm ơn, sau đó đi đến cầu thang, men theo lên lầu hai, đến trước cửa phòng 205 nàng hít sâu một hơi rồi gõ cửa.
"Tới đây!" Bên trong truyền ra giọng Tiêu Tử Ngũ, tiếp đó liền nghe thấy tiếng bước chân, rồi cửa bật mở.
Bốn mắt nhìn nhau, hai tròng mắt Kiều Mộc Nguyệt đột nhiên mở lớn, Tiêu Tử Ngũ thân dưới mặc quần dài ôm sát người màu mực, thân trên là một áo sơ mi trắng, bất quá giờ phút này cúc áo sơ mi đều mở ra, chỉ là khoác lên người, lộ ra bộ ngực rắn chắc cùng tám múi cơ bụng.
Tiêu Tử Ngũ thấy rõ người ngoài cửa, hắn vội vàng xoay người, quay lưng về phía Kiều Mộc Nguyệt, rồi nhanh chóng cài cúc áo lại: "Thật ngại quá! Ta tưởng là Kiến Quân!"
Kiều Mộc Nguyệt mặt đỏ lên, mlem mlem, nàng bao lâu rồi không được thấy dáng người đẹp thế này?
"Không sao! Là ta không tốt, vừa rồi nên lên tiếng trước!"
Tiêu Tử Ngũ chỉnh lý xong quần áo, mới xoay người nhìn Kiều Mộc Nguyệt: "Cô tới đây có việc gì sao?"
Kiều Mộc Nguyệt cười nói: "Ngươi cứ định nói chuyện ở hành lang thế này à? Không mời ta vào trong ngồi?"
Tiêu Tử Ngũ tránh ra khỏi người: "Mời vào ngồi."
Kiều Mộc Nguyệt đi vào, khách sạn những năm bảy mươi quả nhiên rất đơn giản, chỉ có một chiếc giường gỗ đơn sơ, còn có một cái tủ và hai chiếc ghế.
Tiêu Tử Ngũ không đóng cửa, hắn đi đến một bên cầm ấm nước nóng rót một chén nước đưa cho Kiều Mộc Nguyệt.
Kiều Mộc Nguyệt nhận lấy: "Cảm ơn!"
Hai người ngồi xuống bên bàn, Tiêu Tử Ngũ tỉ mỉ đánh giá Kiều Mộc Nguyệt, bộ đồng phục bình thường mặc trên người Kiều Mộc Nguyệt lại có vẻ đẹp lạ thường, hắn thu hồi tầm mắt rồi hỏi: "Cô có việc gì?"
Kiều Mộc Nguyệt uống một ngụm nước, nghĩ nghĩ rồi nói: "Ta muốn cùng anh làm một giao dịch!"
Hai tròng mắt Tiêu Tử Ngũ thoáng qua một tia dò xét: "Giao dịch gì?"
"Ta cho các anh tìm ra chuyện giáo sư Ôn muốn khai quật mộ cổ, cũng giúp các anh tìm được tin tức về bọn đạo mộ, anh đáp ứng ta một điều kiện!"
"Điều kiện gì?"
Tiêu Tử Ngũ không hỏi về mộ cổ và đạo mộ mà hỏi ngay đến điều kiện, điều này khiến Kiều Mộc Nguyệt có chút kinh ngạc.
"Anh không hỏi ta về tin tức mộ cổ và đạo mộ à?"
Tiêu Tử Ngũ liếc nhìn nàng: "Ta hỏi cô có nói không?"
"Không!" Đây là thẻ đánh bạc để cô mặc cả, sao có thể nói ra ngay được.
"Vậy ta còn hỏi làm gì?"
Kiều Mộc Nguyệt á khẩu không trả lời được.
"Nói điều kiện của cô đi!" Tiêu Tử Ngũ tuy không biết vì sao lại có lòng tin với tiểu cô nương trước mắt như vậy, nhưng nếu cô nói có tin tức về mộ cổ và đạo mộ, vậy thì nhất định có.
"Ta muốn anh một lời hứa!" Kiều Mộc Nguyệt nhìn Tiêu Tử Ngũ.
"Lời hứa gì?"
"Anh trai ta muốn đi lính, đi lính thì vinh quang ai cũng biết, nhưng xuất ngũ chưa chắc có việc tốt, ta chỉ cần anh đáp ứng khi anh ta xuất ngũ chuyển ngành, anh giúp nó tranh thủ một cơ hội tốt, với tiền đề là nó đủ ưu tú. Nếu nó ở trong quân đội tầm thường thì anh cứ coi như lời hứa này không tồn tại!" Kiều Mộc Nguyệt nói xong nhìn Tiêu Tử Ngũ.
"Được!" Tiêu Tử Ngũ gật đầu ngay.
Kiều Mộc Nguyệt ngẩn người, đơn giản vậy sao?
"Chỉ vậy thôi là đồng ý?"
Tiêu Tử Ngũ thấy mặt nhỏ của Kiều Mộc Nguyệt tràn đầy vẻ kinh ngạc, khóe miệng hơi nhếch lên, tâm trạng bỗng trở nên không tệ.
"Ta hy vọng biết tin tức về mộ cổ và đạo mộ, cô muốn tranh thủ cho anh trai một cơ hội chuyển ngành tốt, giao dịch ngang bằng, ta sao không đồng ý?"
Kiều Mộc Nguyệt hết lời để nói, tuy nói vậy cũng đúng, nhưng cô luôn cảm thấy khó chịu, thua thiệt vì cô chuẩn bị rất nhiều lời lẽ để thuyết phục đối phương, nhưng giờ một câu cũng không dùng được, có cảm giác như dốc hết sức đánh vào bông.
"Vậy ta muốn thêm một điều kiện bổ sung!" Kiều Mộc Nguyệt không cam tâm, lại nói.
"Cô nói đi!" Tiêu Tử Ngũ nói.
"Ba mẹ ta không muốn anh ta đi lính, ta sẽ nói chuyện này cho anh ta để tranh thủ cơ hội chuyển ngành, nhưng ta sợ họ không tin, ta hy vọng anh có thể giúp một tay thuyết phục họ!" Kiều Mộc Nguyệt nghĩ rồi nói.
"Được!"
Lại là hai chữ đơn giản, Kiều Mộc Nguyệt lần này cũng hết giận, cô coi như nhìn ra, Tiêu Tử Ngũ thật sự là một đại thẳng nam.
"Giờ nói chuyện về mộ cổ và đạo mộ đi!" Tiêu Tử Ngũ nói.
"Mộ cổ ngay dưới mảnh đất nhà ta đó, anh trai ta đã đào trúng nóc mộ rồi, hôm nay anh dẫn giáo sư Ôn tìm anh ta, anh ta sẽ dẫn các anh đi. Còn về đạo mộ, anh có thể cho người tra hỏi mấy nhà trọ ở Đạo Nguyên, chắc sẽ có tin tức!"
Tiêu Tử Ngũ dứt khoát, Kiều Mộc Nguyệt cũng dứt khoát, nếu anh đã đồng ý, cô cũng đem những gì mình biết nói hết ra.
"Được! Cần ta đưa cô đến trường không?" Tiêu Tử Ngũ hỏi.
"Không cần! Ta tự đi được! Anh chỉ cần nhớ những gì anh đã hứa là được!"
Kiều Mộc Nguyệt đứng dậy rồi đi, mệnh cách Tiêu Tử Ngũ quá mạnh, cô không thể tiếp xúc nhiều với anh ta, mệnh cách của cô rất kỳ lạ, nếu tiếp xúc với Tiêu Tử Ngũ lâu, sẽ ảnh hưởng đến anh, dù cô không phải người tốt, nhưng cũng không muốn hại người.
Trước sau cả thôn Kiều Gia chỉ có hơn chục hộ, chuyện nhỏ như lông gà xảy ra ở đầu thôn, không đến nửa ngày cuối thôn chắc chắn biết.
Cho nên cả thôn xôn xao tin nhà Kiều lão Nhị đào trúng mộ cổ, còn thu hút cả giáo sư thành phố B đến, một đám người vây quanh nhà Kiều lão Nhị, bàn tán xôn xao nhà Kiều lão Nhị sắp phát tài.
Kiều Mộc Nguyệt vừa tan học về nhà đã thấy bên ngoài viện nhà mình vây quanh một vòng người, một đám đều ngóng cổ nhìn vào nhà cô.
"Nguyệt nha đầu! Nghe nói nhà cháu đào được báu vật?"
Có người háo hức hỏi trước.
"Đúng đó! Moi được bao nhiêu báu vật? Anh em họ hàng láng giềng cả, phát đạt đừng quên chúng ta!"
"Đúng đó đúng đó!"
Kiều Mộc Nguyệt cười lạnh, đám người này thật đúng là mặt dày.
"Có đào được báu vật không thì tôi không biết, nhưng tôi biết mấy thứ đó thuộc về nhà nước, nếu nhà ai cầm có khi lại bị bắt đó!"
Nói xong không đợi đám người phản ứng, trực tiếp đẩy cửa vào nhà.
"Cha mẹ... Hai người làm sao vậy?" Kiều Mộc Nguyệt vào nhà thấy cha mẹ đang ngồi than thở.
"Còn không phải do cả thôn đồn nhà mình đào được báu vật, ta với cha cháu giải thích mãi họ cũng không tin!" Ngô Truyền Cầm thở dài: "Nên ta đóng cửa viện lại rồi!"
Kiều Mộc Nguyệt cười nói: "Con tưởng có chuyện gì to tát, kia là mộ cổ, thuộc về nhà nước!"
Kiều Quế Lâm lại nói: "Tuy ta với mẹ con chữ to không biết mấy, nhưng tụi ta cũng biết mấy thứ đó là của nhà nước, nhưng người khác không nghĩ vậy, vừa nãy bác cả còn đến nhà làm ầm ĩ, nói chia gia tài không công bằng, báu vật dưới ruộng ông ta cũng có phần!"
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận