Thần Toán Đại Lão Xuyên Thành Niên Đại Văn Bên Trong Chết Sớm Nữ Phối

Thần Toán Đại Lão Xuyên Thành Niên Đại Văn Bên Trong Chết Sớm Nữ Phối - Chương 351: Này đó chuông gió có vấn đề (length: 8068)

Kiều Mộc Nguyệt không tiến lên gọi Tống Bách Vạn dậy, nàng vừa mới xem qua rồi, thân thể Tống Bách Vạn không có vấn đề lớn, chỉ là tinh thần vô cùng căng thẳng, hơn nữa hưng phấn khác thường, cho nên mấy ngày nay không ngủ được, hôm nay ngất đi cũng không phải là ngất, chỉ là thân thể không chịu nổi, cần phải nghỉ ngơi.
"Kiều đại sư! Rốt cuộc lão bản chúng tôi làm sao vậy?"
Tùng Tử tiến lên nhỏ giọng hỏi.
Kiều Mộc Nguyệt khẽ lắc đầu: "Thân thể không sao, chỉ là quá mệt mỏi, nên mới ngất đi, thật ra bây giờ hắn đang ngủ!"
Tùng Tử ngẩn người, sao có thể? Bất quá khi hắn thấy những con số đo đạc trên dụng cụ kiểm tra trước giường bệnh đều rất bình thường, liền im lặng.
Kiều Mộc Nguyệt lúc này không có thời gian cùng Tùng Tử nói chuyện, nàng đến xem cho rõ vì sao Tống Bách Vạn lại thành ra thế này, người không thể vô duyên vô cớ trở nên căng thẳng như vậy.
Nàng nhìn bài trí trong phòng bệnh, không có vấn đề gì, đây là phòng bệnh tương đối tốt của bệnh viện, các loại bày biện tuy không dựa theo phong thủy gì, nhưng lại dựa theo bố trí đơn giản sạch sẽ nhất, kiểu bố trí này tuy không công nhưng cũng không quá.
Kiều Mộc Nguyệt nghĩ đến việc môn phái vừa rồi biến thành màu đỏ máu, nàng đột nhiên nghĩ ra gì đó, nhanh chóng đi đến bên cửa sổ, quả nhiên thấy bên trên cửa sổ phòng bệnh treo mấy cái chuông gió, phía dưới mỗi chuông gió đều có một vật trang sức hình tiên hạc.
Mặt nàng trầm xuống, chỉ vào những chuông gió đó hỏi: "Những chuông gió này bắt đầu xuất hiện từ khi nào?"
Tùng Tử nhìn hướng mấy cái chuông gió, nghĩ ngợi rồi nói: "Tôi nhớ là mấy hôm trước nhân viên dưới công ty đến bệnh viện thăm hỏi lão bản, có một nhân viên nói là xin được ở miếu mấy cái chuông gió chuyển vận, nói treo ở bên cửa sổ có thể chuyển vận!"
"Lão bản nghe nói tiếng chuông gió xác thực rất êm tai, liền để nhân viên kia treo ở bên cửa sổ! Chuông gió này có vấn đề gì sao?"
Tùng Tử vừa dứt lời, một trận gió nhẹ thổi đến, những chuông gió đó lập tức phát ra tiếng reng reng reng, nghe riêng thì xác thực rất êm tai.
Kiều Mộc Nguyệt nghe vậy trong lòng đã biết rõ vì sao.
"Anh mau tìm người khống chế người tặng chuông gió, tiện thể bảo người tra rõ ràng, là ai đổi số phòng, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì có người trong công ty các anh thông đồng với bệnh viện để ra tay với lão bản các anh!"
Tùng Tử lập tức hỏi: "Vì sao?"
Kiều Mộc Nguyệt không trả lời hắn: "Chuyện này không nên chậm trễ, anh mau chóng tìm người bắt người kia lại trước, nhớ kỹ đừng cho người khác biết, tránh đánh động người đứng sau!"
Tùng Tử lập tức gật đầu: "Tôi đi xử lý ngay!"
Nói xong Tùng Tử quay người rời đi.
Kiều Mộc Nguyệt đi đến bên cửa sổ lấy toàn bộ chuông gió xuống, sau đó lấy từ trong túi ra một lá tụ khí phù, ném lên không trung, tay kết pháp quyết, linh khí và địa khí bốn phương tám hướng tụ đến, cây xanh bệnh viện cũng được chăm sóc tốt, nên việc tụ khí cùng linh khí ở đây dễ dàng hơn rất nhiều so với trung tâm thành phố.
Trong thiên nhãn liền thấy những đốm sáng linh khí chậm rãi tụ lại trong phòng bệnh, sau đó theo chỉ dẫn pháp quyết của Kiều Mộc Nguyệt, đều hướng về thân thể Tống Bách Vạn tràn vào.
Theo địa khí cùng linh khí bắt đầu hội tụ đến thân thể Tống Bách Vạn, lông mày đang nhíu chặt của hắn bắt đầu giãn ra, sắc mặt tái nhợt cũng dần trở nên hồng nhuận, quầng thâm mắt đen nhánh cũng mờ đi.
Tụ khí phù lúc này cũng chậm rãi biến thành tro tàn, Kiều Mộc Nguyệt xem sắc mặt Tống Bách Vạn biết là sắp được, cưỡng ép rót địa khí cùng linh khí tuy có chỗ tốt cho thân thể, nhưng nếu rót quá nhiều cũng sẽ phá hỏng thân thể, có chừng có mực là được.
Làm xong tất cả, nàng liền đi đến ghế sofa ngồi xuống, theo lý thuyết Tống Bách Vạn sẽ tỉnh lại sớm thôi, nàng cứ đợi một lát vậy, dù sao chuyện sơn tiêu còn cần nhờ hắn giúp đỡ.
Chờ không sai biệt lắm nửa tiếng, Kiều Mộc Nguyệt nghe được một tiếng kêu đau, hẳn là Tống Bách Vạn tỉnh lại, nàng buông tạp chí trong tay xuống, đứng dậy đi đến trước giường bệnh.
Quả nhiên thấy Tống Bách Vạn đang lắc đầu, còn dùng tay xoa bóp huyệt thái dương cho mình.
"Tống lão bản tỉnh rồi?"
Kiều Mộc Nguyệt lên tiếng.
Câu chào hỏi này lại làm Tống Bách Vạn giật mình, ngẩng đầu thấy là Kiều Mộc Nguyệt, hắn thở phào một hơi: "Kiều đại sư sao cô lại tới đây?"
Nghĩ ngợi rồi hắn nhớ lại được chút gì: "Là Tùng Tử mời cô đến?"
Kiều Mộc Nguyệt gật đầu: "Tùng Tử lo lắng sức khỏe của ông, hơn nữa hôm nay ông ngất đi!"
"Ngất đi?" Tống Bách Vạn ngơ ngác, hắn cẩn thận suy nghĩ nửa ngày, có chút không nhớ ra, hắn chỉ cảm thấy mấy hôm nay cả người đều mê man, hoàn toàn không thể suy nghĩ, chỉ thấy tâm trạng lo lắng khác thường, vừa ngủ đã tỉnh, có chút nghi thần nghi quỷ, hơn nữa ký ức mấy ngày nay ở trong trạng thái mơ mơ hồ hồ, hoàn toàn không nhớ ra việc ngất đi.
Kiều Mộc Nguyệt gật đầu: "Ông cẩn thận hồi tưởng lại xem, nhớ được bao nhiêu chuyện trong mấy ngày nay?"
Tống Bách Vạn lắc đầu: "Hoàn toàn không nhớ ra gì, chỉ thấy mơ mơ màng màng, bây giờ đầu còn choáng váng!"
Nói xong, Tống Bách Vạn ý thức được vấn đề: "Tôi trúng chiêu?"
Kiều Mộc Nguyệt gật đầu, rồi chỉ vào chuông gió trên bàn: "Thứ này là một trong những thủ phạm!"
Tống Bách Vạn thấy rõ chuông gió, biến sắc, hắn chợt nhớ ra, trước khi chuông gió chưa treo lên, dường như hắn còn có thể nhớ rõ mọi việc, nhưng sau khi treo chuông gió lên thì không nhớ rõ lắm nữa.
"Kiều đại sư! Người đã..."
Lúc này Tùng Tử đẩy cửa bước vào. Sau đó hắn liếc mắt đã thấy Tống Bách Vạn đã thức dậy, vội vàng tiến lên mấy bước: "Lão bản! Ông tỉnh rồi?"
Tống Bách Vạn nghe được câu nói của Tùng Tử khi vừa vào cửa, lập tức hỏi: "Người nào?"
Kiều Mộc Nguyệt giải thích: "Tôi vừa bảo Tùng Tử bắt người đã tặng chuông gió cho ông, tiện thể điều tra xem ai đã giúp ông đổi bảng số phòng!"
Tống Bách Vạn nghe xong nhìn Tùng Tử, Tùng Tử lập tức nói: "Người tặng chuông gió đã từ chức, không tìm được người, họ cũng không biết việc đổi bảng số phòng bệnh, còn tưởng là do phía lão bản tìm người đổi!"
Mặt Tống Bách Vạn trầm xuống, không cần Kiều Mộc Nguyệt nói, hắn cũng biết có người ra tay với mình.
"Bây giờ lập tức đi tra xem người đã từ chức kia có quan hệ gì, còn phải tra cả bệnh viện!"
Tùng Tử gật đầu, giờ lão bản đã tỉnh, hắn cũng có người tâm phúc, lập tức nói: "Tôi đi ngay đây!"
Nói xong quay người rời đi.
Sắc mặt Tống Bách Vạn ngưng trọng nhìn Kiều Mộc Nguyệt: "Kiều đại sư! Cô giúp tôi một tay!"
Kiều Mộc Nguyệt hiểu ý Tống Bách Vạn, liên tục bị người ám hại, nếu không phản kích thì quá uất ức.
"Lần này tôi ra tay!"
Nàng không chủ động hại người, nhưng cũng không phải quả hồng mềm.
Tống Bách Vạn đứng dậy, cúi mình vái chào Kiều Mộc Nguyệt: "Làm phiền Kiều đại sư!"
Kiều Mộc Nguyệt xua tay: "Tôi muốn bày phong thủy cục!"
Tống Bách Vạn gật đầu, rồi nhìn về phía chuông gió trên bàn, có chút hiếu kỳ hỏi: "Kiều đại sư, chỉ một cái chuông gió nhỏ này mà làm tôi thần trí không rõ sao?"
Tống Bách Vạn quá mức kinh ngạc, một cái chuông gió nhỏ mà làm người ta mơ mơ màng màng, thật không thể tưởng tượng nổi.
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận