Thần Toán Đại Lão Xuyên Thành Niên Đại Văn Bên Trong Chết Sớm Nữ Phối

Thần Toán Đại Lão Xuyên Thành Niên Đại Văn Bên Trong Chết Sớm Nữ Phối - Chương 31: Ta mệnh ngắn có chút sốt ruột (length: 8352)

"Lần này, ta đặc biệt muốn khen ngợi bạn học Kiều, thành tích của Kiều đồng học trước giờ không được tốt lắm, nhưng bạn ấy đã rất khắc khổ cố gắng, thành tích đột nhiên tăng vọt. Các bạn trong lớp phải học tập Kiều đồng học thật tốt!"
Lời của Trần Cường gây náo động trong cả lớp.
Lưu Tiểu Cầm huých khuỷu tay vào người Kiều Mộc Nguyệt: "Cậu xem cái dáng vẻ đắc ý của đường tỷ cậu kìa, có phải thầy giáo vừa mới khen có một lần thôi không? Người ngoài nhìn vào còn tưởng nàng ta là trạng nguyên của cả thành phố ấy chứ!"
Lưu Tiểu Cầm vốn không ưa cái kiểu làm bộ làm tịch của Kiều Mộc Hân.
Kiều Mộc Nguyệt cười cười: "Có khi nào thầy giáo khen là tớ không?"
"Haizz..." Lưu Tiểu Cầm thở dài: "Nguyệt Nhi! Tớ học không giỏi, nhưng bù lại tớ xinh đẹp cũng được mà. Chuyện khổ sai được thầy khen thưởng vì học giỏi cứ để cho mấy bạn lớp trưởng xấu xí làm đi. Sao chúng ta có thể để những người xinh đẹp như chúng ta chiếm hết chỗ tốt được chứ!"
Kiều Mộc Nguyệt suýt chút nữa bật cười thành tiếng. Thật ra lớp trưởng cũng không đến nỗi xấu xí, chỉ là một nam sinh không hay gội đầu nên tóc lúc nào cũng bết bát, lại còn đeo cặp kính dày cộp như đáy chai bia nên trông thiếu sức sống. Nhưng lớp trưởng lại rất thích bám lấy Lưu Tiểu Cầm, hai người xem như thanh mai trúc mã nên Lưu Tiểu Cầm thường hay trêu chọc cậu ấy.
Trần Cường chuyển giọng nói tiếp: "Hơn nữa, không chỉ có một bạn Kiều, một bạn Kiều khác cũng có thành tích đuổi theo sát nút. Thầy nghe nói hai em còn là chị em họ, chắc chắn là thường trao đổi bài vở sau giờ học!"
Vẻ mặt tươi cười của Kiều Mộc Hân cứng đờ, nhưng ngay lập tức đã khôi phục lại. Nàng quay đầu liếc nhìn Kiều Mộc Nguyệt, rồi khẽ gật đầu: "Thầy nói đúng ạ!"
Trần Cường gật đầu: "Thầy đoán không sai mà. Thành tích của hai em đều đột nhiên tăng vọt, một em được sáu mươi bảy, một em được chín mươi lăm, thầy thật không dám tin luôn!"
Cả lớp đồng loạt nhìn về phía Kiều Mộc Nguyệt. Ngay cả Lưu Tiểu Cầm cũng kinh ngạc nhìn cô: "Ghê vậy, cậu mà cũng được sáu mươi bảy á!"
Kiều Mộc Nguyệt ngượng ngùng: "Có khi nào chín mươi lăm điểm đó thật ra là..."
"Không có khả năng!" Lưu Tiểu Cầm lập tức cắt ngang lời cô: "Được sáu mươi bảy điểm là cậu phải thắp hương cầu nguyện đi! Cậu không nghe thầy nói hả, chỉ có ba người đạt tiêu chuẩn thôi đấy, tớ không biết có được ba mươi điểm không nữa!"
Sắc mặt Kiều Mộc Hân khó coi hẳn. Mặc dù điểm chín mươi lăm có chút bất ngờ, nhưng nàng vẫn không vui vẻ chút nào. Không ngờ Kiều Mộc Nguyệt lại có thể được sáu mươi bảy điểm một cách lặng lẽ. Nghe nói bài thi chọn đội tuyển phải được bảy mươi điểm mới đủ tiêu chuẩn. Kiều Mộc Nguyệt được sáu mươi bảy, có thể tham gia thi chắc chắn là do thầy nể mặt chị em họ. Nhưng nàng không thể nào chất vấn được, chỉ có thể nắm chặt lòng bàn tay. Nghĩ lại, nếu Kiều Mộc Nguyệt tham gia thi mà điểm còn thấp hơn, vậy thì càng mất mặt hơn. Nghĩ như vậy, nàng lại bớt tức giận đi phần nào.
"Thầy ơi!" Lớp trưởng Vương Dũng giơ tay xin phát biểu.
"Vương Dũng có gì muốn nói sao?" Trần Cường hỏi.
Vương Dũng đứng lên: "Không phải thầy nói bài thi tuyển chọn phải được bảy mươi điểm mới được báo danh sao? Sao Kiều đồng học được sáu mươi bảy điểm mà vẫn được báo danh ạ?"
Mắt Kiều Mộc Hân sáng lên. Trước đây nàng còn thấy Vương Dũng này ngốc nghếch, không ngờ đến lúc này lại khá lanh lợi. Hắn đứng ra chất vấn, thế này đủ để Kiều Mộc Nguyệt mất mặt rồi.
Lưu Tiểu Cầm thấp giọng mắng: "Cái thằng Vương Dũng này, dám không nể mặt cậu, lát nữa tớ cho quân pháp bất vị thân!"
Kiều Mộc Nguyệt im lặng. Vì sao không ai tin cô hết vậy?
Trần Cường phất tay ra hiệu Vương Dũng ngồi xuống, sau đó mới lên tiếng: "Mặc dù Kiều đồng học thiếu ba điểm mới đạt tiêu chuẩn, nhưng em ấy có năm điểm ở bài thi sơ bộ bị sai sót do bất cẩn. Hơn nữa, thời gian gần đây thành tích của em ấy đã tiến bộ vượt bậc, thầy tin rằng em ấy có thể đạt thành tích tốt trong kỳ thi!"
Nếu thầy đã nói vậy, Vương Dũng cũng khó mà nói thêm gì. Kiều Mộc Hân thầm kêu đáng tiếc.
Thấy các bạn không có ý kiến gì, Trần Cường bắt đầu phát bài thi: "Lưu Tiểu Cầm 35 điểm!"
"Tống Ức 29 điểm!"
...
Từng người được gọi tên lên nhận bài. Lưu Tiểu Cầm nhìn bài thi ba mươi lăm điểm mà ngược lại còn rất hài lòng.
"Vương Dũng 75 điểm!"
Thầy vừa đọc tên lớp trưởng, cả lớp liền ồ lên kinh ngạc. So với những điểm số ba mươi, hai mươi như kia, thì bảy mươi lăm điểm quả thực là cao. Nhưng Vương Dũng lại tỏ vẻ không cam tâm.
Kiều Mộc Hân ngồi thẳng người. Sau Vương Dũng, không có gì bất ngờ xảy ra thì sẽ đến lượt nàng. Nghĩ đến đây, nàng ngẩng cao đầu chờ đợi tiếng reo hò của cả lớp.
"Kiều Mộc Hân 67 điểm!"
Cả lớp im phăng phắc. Kiều Mộc Hân lập tức ngây người. Nàng vừa nghe nhầm sao? Mình được sáu mươi bảy điểm?
Trần Cường thấy Kiều Mộc Hân vẫn ngồi im trên chỗ, ông đọc lại một lần nữa: "Kiều Mộc Hân 67 điểm! Lên nhận bài thi đi em!"
Kiều Mộc Hân lúc này mới hoàn hồn, đứng dậy đi lên nhận bài. Nhìn con số 67 trên bài thi, nàng chỉ cảm thấy vô cùng xấu hổ. Dựa vào cái gì điểm chín mươi lăm lại là của Kiều Mộc Nguyệt? Rõ ràng là ả ta ngủ gật trong suốt buổi thi.
"Kiều Mộc Nguyệt 95 điểm!" Trần Cường cầm lấy tờ bài thi cuối cùng và đọc.
Kiều Mộc Nguyệt đứng dậy nhận lại bài thi. Quả nhiên không phải điểm tuyệt đối. Ở câu hỏi lớn cuối cùng, cô đã cố ý làm sai một vài chỗ.
Cả lớp xôn xao. Bọn họ hoàn toàn không ngờ điểm chín mươi lăm lại thuộc về Kiều Mộc Nguyệt, họ còn tưởng là của Kiều Mộc Hân chứ.
Lưu Tiểu Cầm vẻ mặt không thể tin được: "Ngủ mà cũng được chín mươi lăm điểm hả? Có bí quyết đặc thù gì sao?"
Kiều Mộc Nguyệt bị vẻ mặt kỳ dị của Lưu Tiểu Cầm chọc cười: "Có! Lát nữa cậu cứ làm theo thời gian biểu và tư thế ngủ của tớ là được!"
"Vậy trước khi ngủ có cần phải niệm chú gì không?" Lưu Tiểu Cầm nghiêm trang hỏi.
Kiều Mộc Nguyệt xoa trán: Cái con nhỏ này, không phải thật sự tin đấy chứ?
"Chúng ta hãy vỗ tay cho ba bạn có thành tích cao nhất!" Lý Cường nói.
Cả lớp bắt đầu vỗ tay. Kiều Mộc Hân nghiến nát răng, hung hăng vo tròn bài thi rồi nhét vào hộc bàn.
Suốt cả buổi học, Kiều Mộc Nguyệt cảm thấy ánh mắt của cả lớp thỉnh thoảng lại hướng về phía mình, đặc biệt là Kiều Mộc Hân. Nhưng cô không để ý. Đến khi tan học, cô lập tức chặn Lý lão sư lại.
"Lý lão sư! Kỳ thi bắt đầu khi nào ạ?" Kiều Mộc Nguyệt hỏi.
Lý Cường ngẫm nghĩ. Đến kỳ nghỉ đông còn khoảng hai ba tháng nữa. Kỳ thi này chắc chắn phải giải quyết xong trước kỳ nghỉ đông. Tính ra thì thời gian cũng khoảng tháng này: "Chắc còn hơn hai tuần nữa! Cụ thể phải chờ hiệu trưởng về rồi mới thông báo. Hôm nay hiệu trưởng đã đi thành phố để báo danh rồi! Kiều đồng học có chuyện gì sao?"
Kiều Mộc Nguyệt cười lắc đầu: "Không có gì ạ! Em chỉ hỏi thôi ạ! Vậy có phải tháng sau sẽ có kết quả không ạ?"
Lý Cường gật đầu. Dựa theo thời gian các năm trước thì đúng là tháng sau sẽ có kết quả.
"Kiều đồng học có việc gì gấp sao?"
Lý Cường có chút kỳ lạ, xem thần sắc Kiều Mộc Nguyệt giống như rất gấp gáp muốn tham gia vậy.
Kiều Mộc Nguyệt oán thầm: Chuyện liên quan đến tính mạng có thể không gấp sao?
Nhưng ngoài miệng cô lại nói: "Không có gì ạ! Em chỉ hỏi thôi ạ!"
Lý Cường cười nói: "Về nhà chuẩn bị cẩn thận đi. Lát nữa tôi sẽ cho ba em luyện tập đặc biệt!"
Kiều Mộc Nguyệt gật gật đầu. Nếu là tháng sau thì chắc vẫn kịp. Dạo gần đây phải làm nhiều việc thiện một chút. Nếu không được thì ra đường bày quầy bói mệnh. Đợi tháng sau đoạt giải nhất toàn thành phố, chắc là có thể kéo dài được một đoạn thời gian.
Ai bảo cô là nữ phụ đoản mệnh khổ sở chứ. Mỗi ngày đều bôn ba trên con đường kéo dài mạng sống. Không giống như nữ chính, có hào quang vây quanh, điểm số không đủ cũng có thể tham gia thi. Cô nhớ trong sách cũng viết là Kiều Mộc Hân không đủ điểm vẫn tham gia thi. Ở kỳ thi này, Kiều Mộc Hân sẽ gặp được nam phụ si tình. Mà kết cục của nam phụ này lại rất thê thảm.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận