Thần Toán Đại Lão Xuyên Thành Niên Đại Văn Bên Trong Chết Sớm Nữ Phối

Thần Toán Đại Lão Xuyên Thành Niên Đại Văn Bên Trong Chết Sớm Nữ Phối - Chương 169: Ép buộc (length: 8621)

"Đừng nói chuyện..." Mã ban trưởng căn dặn tiểu tử đeo kính một tiếng, rồi quay đầu lại căn dặn người còn lại một câu: "Hôm nay các ngươi đều đừng gây chuyện, ngoan ngoãn tham gia hôn lễ, lát nữa ta còn có việc cần các ngươi cùng đi!"
Hai người ngoan ngoãn gật đầu, Mã ban trưởng là một tiểu bá vương có tiếng ở trường học, cực kỳ lợi hại, học sinh lớn tuổi nhìn thấy hắn đều phải nể mặt, bọn họ cũng không dám sờ vào râu hùm.
Lúc này Ngô Truyền Cầm và Hoàng Lâm dìu Kiều Mộc Hân bước ra, chiếc áo cưới trắng tinh cùng với khăn lụa khiến mọi người sáng mắt, Kiều Mộc Hân quả không hổ là mỹ nữ của Kiều Gia thôn, khoác lên mình chiếc áo cưới, càng khiến người ta phải kinh thán.
Mã ban trưởng cũng xem như từng gặp qua nhiều mỹ nữ, nhưng tân nương này cũng thuộc hàng hiếm có, hắn dùng khuỷu tay huých vào người Tôn Kim Thành: "Thằng nhóc có mắt nhìn đó, tân nương này xinh đẹp thật!"
Tôn Kim Thành cười khổ, nhưng vẫn cảm tạ: "Mã ban trưởng quá khen!"
"Đúng đó, đúng đó... Trước đây Kim Thành còn nói phải hai năm nữa mới kết hôn, sao bây giờ vội vàng vậy, bọn tôi còn thấy lạ, hóa ra là lo tân nương xinh quá, không cưới về nhà không yên tâm mà!"
Tiểu tử đeo kính cười lớn, ra vẻ là người thích làm náo nhiệt.
Mọi người cũng cười rộ lên, Mã ban trưởng nghiêm túc cũng phải bật cười, Tôn Kim Thành tiếp tục cười khổ, nếu có thể lựa chọn, hắn đã không về rồi.
Mã ban trưởng là người cẩn trọng, hắn thu lại nụ cười, dường như đã nhận ra điều gì đó.
Hoàng Lâm và Ngô Truyền Cầm đỡ Kiều Mộc Hân đến trước mặt Tôn Kim Thành, Kiều Mộc Hân nhìn ánh mắt trầm trồ của mọi người, trong lòng vô cùng đắc ý, nàng muốn chính là hiệu quả này.
"Tôn Kim Thành đúng là nhặt được bảo, Kiều Mộc Hân này xinh đẹp quá!"
"Đúng đó! Nhìn kìa, hai chiếc xe đạp, của hồi môn cũng không tệ!"
"Tôi còn thấy Kiều Mộc Hân đeo đồng hồ nữa, người nhà họ Kiều cũng chịu chi đấy!"
...
Nghe những lời bàn tán, Kiều Mộc Hân càng đắc ý hơn.
Ngô Truyền Cầm nhìn Tôn Kim Thành: "Đứng ngây ra đó làm gì, mau rước tân nương về nhà đi chứ!"
Tôn Kim Thành gật đầu, sắc mặt kỳ lạ tiến lên đến bên cạnh Kiều Mộc Hân, quay người xuống tấn, chuẩn bị cõng tân nương về nhà.
Kiều Mộc Hân có chút thẹn thùng, sau đó vòng tay qua cổ Tôn Kim Thành, Tôn Kim Thành đứng dậy cõng Kiều Mộc Hân đi ra ngoài.
Kiều Quế Lâm dẫn Kiều Quế Sơn đến bên Ngô Truyền Cầm và Hoàng Lâm.
"Hoàng Lâm, mang thai thì đừng đi chỗ đông người, con cứ đến nhà ta nghỉ ngơi đi, lát nữa cùng Nguyệt Nhi và Đại Long đến lễ đường ăn cỗ, giờ nhà họ Tôn chắc đông người, trẻ con chạy lung tung, con đến đó cũng nguy hiểm..."
Ngô Truyền Cầm căn dặn Hoàng Lâm.
Hoàng Lâm gật đầu: "Chị dâu nói phải!"
"Vậy chúng tôi qua trước, theo lý thì phải đợi đón dâu xong mới đến đón chúng ta, nhưng mà cùng một thôn nên không cần câu nệ, với lại một mình Hân Nhi qua đó, cũng không ai đi cùng, người nhà họ Tôn thấy lại bảo nhà Kiều không biết điều!"
Ngô Truyền Cầm nói với Kiều Quế Lâm và Kiều Quế Sơn.
Hai người đều gật đầu, Kiều Quế Sơn thở dài: "Không biết Hân Nhi nghĩ gì nữa, cậu mợ với anh em họ bên ngoại không gọi một ai, chuyện này là sao chứ..."
Mọi người cũng không biết làm sao, chỉ biết thở dài, đám cưới này chẳng có chút không khí vui vẻ nào.
Đợi Tôn Kim Thành cõng Kiều Mộc Hân về đến nhà họ Tôn, nhìn thấy đồng hồ đeo tay, hai chiếc xe đạp, còn có chăn mới, giày mới, mọi người lại một trận kinh thán.
Đều là người trong thôn, ai cũng biết nhà họ Tôn không cho nhà họ Kiều một đồng lễ hỏi nào, chỉ cho mấy thứ đồ phế thải, không ngờ nhà họ Kiều lại hào phóng như vậy, còn tưởng Kiều Quế Tùng và vợ chồng bỏ trốn, Kiều Mộc Hân không nhận người nhà họ Kiều nữa chứ, ai ngờ không phải như vậy.
Tống Quế Vân nghe những lời ca ngợi nịnh nọt mình, cảm thấy lâng lâng, vẫn là con trai mình giỏi nhất, không chỉ người trong quân đội đến, mà một đồng lễ hỏi cũng không mất mà vẫn có nhiều của hồi môn thế này, đặc biệt là hai chiếc xe đạp kia, sau này cho Thiến Nhi làm của hồi môn vừa đẹp, còn chiếc đồng hồ cũng cho Thiến Nhi đeo, không thể để Trần Kiến Quốc khinh thường Thiến Nhi được.
Tống Quế Vân quay đầu vừa vặn thấy Kiều Quế Lâm, Ngô Truyền Cầm và Kiều Quế Sơn đi tới, bà ta cười tiến lên: "A... Đến rồi à... Để các người tốn kém quá..."
Ngô Truyền Cầm cười cười, không nói gì nhiều, trước đây đã vạch mặt rồi, nếu không phải nể mặt, cô thật không muốn đến.
Tống Quế Vân đang đắc ý, thấy Ngô Truyền Cầm không nói gì, bà ta thật là hả hê.
"Phải nói là phải sinh con trai, mà còn phải sinh con trai có tiền đồ nữa, con xem Kim Thành nhà tôi, học sinh quân giáo, có tiền đồ có tương lai, đến cả ban trưởng của nó cũng dẫn người đến dự hôn lễ, ban trưởng của nó đều là con nhà có thế lực cả đấy, Kim Thành nhà tôi ở quân đội sống tốt lắm, người ta bảo ấy, có ưu thế thì thích gì được nấy, gái tự đổ à..."
Tống Quế Vân càng nói càng quá đáng.
Ngô Truyền Cầm tức giận suýt chút nữa không nhịn được, Kiều Quế Lâm bên cạnh kéo cô lại.
Ngô Truyền Cầm tức đến nghẹn thở, nghĩ đến hôn lễ của con mình nên cố nhịn.
Tống Quế Vân đắc ý, cũng không nói tiếp, thấy đủ thì thôi. Từ sau trận mưa kỳ lạ lần trước, bà ta đã kính sợ quỷ thần, miệng cũng không dám nói bậy bạ nữa.
"Các người cứ ra lễ đường lớn trước đi, lát nữa tôi dẫn Kim Thành ra mời rượu sau..."
Tống Quế Vân nói xong quay đầu rời đi.
Ngô Truyền Cầm tức giận khạc một bãi nước bọt, trừng Kiều Quế Lâm: "Không phải anh kéo tôi thì tôi đã xé xác bà ta rồi! Bà ta nói năng khó nghe quá!"
Kiều Quế Lâm hừ một tiếng: "Tống Quế Vân nói năng quá đáng thật, nhưng hôm nay là hôn lễ, chúng ta nhịn một chút, sẽ có cơ hội cho nhà họ Tôn một bài học thôi!"
Kiều Quế Sơn cũng tức giận: "Nếu không phải tôi nể mặt, tôi đã làm ầm lên rồi!"
Kiều Mộc Nguyệt chán nản ngồi ngẩn người trong sân, Lưu Tiểu Cầm sao lâu thế, nói đến sớm mà gần trưa rồi vẫn chưa thấy đâu.
Hoàng Lâm đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Kiều Mộc Nguyệt mặc váy đỏ ngồi trong sân, lập tức kinh hô: "Nguyệt Nhi! Cái váy này hợp với con quá! Đẹp lắm!"
Kiều Mộc Nguyệt quay đầu lại gọi một tiếng: "Tam thẩm!"
Hoàng Lâm đi đến bên Kiều Mộc Nguyệt vừa ngắm vừa khen: "Vẫn là màu đỏ vui tươi hơn, cái con Kiều Mộc Hân kia thích làm màu, cứ đòi mặc áo cưới trắng, nhìn chả đẹp tí nào! Con xem da của con được màu đỏ tôn lên trắng trẻo thế này..."
Nói xong đưa tay nhẹ nhàng véo má Kiều Mộc Nguyệt.
Kiều Mộc Nguyệt cười: "Tam thẩm quá khen rồi!"
Hoàng Lâm không phục: "Ta đâu có khen quá, hôm nay Nguyệt Nhi nhà ta là đẹp nhất, nếu mà ra ngoài kia, chắc chắn làm mấy thằng nhóc kia ngây người ra thôi! Mẹ con phải lo giữ đấy, cái ngưỡng cửa nhà con chắc bị mối lái đạp nát mất..."
Đang nói thì Kiều Mộc Long vội vàng chạy vào.
Hoàng Lâm lập tức gọi con trai mình đến: "Đại Long con nói xem, chị hai hôm nay có xinh đẹp không?"
Kiều Mộc Long gật đầu lia lịa: "Hôm nay chị hai xinh lắm!"
Cậu thực sự nói thật, chị hai mà xuất hiện ở trường cậu, chắc chắn trấn áp hết tất cả.
Vừa nói xong Kiều Mộc Long lập tức phản ứng lại: "Thôi thôi, đừng nói nữa, mau ra lễ đường lớn đi, con thấy nhị bá mẫu bị Tống Quế Vân chèn ép kìa, nói chuyện khó nghe lắm, ba con với nhị bá mặt mày đen hết rồi!"
- Cám ơn một chỉ tiểu thái kê sáu cái nguyệt phiếu - Cũng cám ơn caiyaer còn có hoa nở hoa tàn nguyệt phiếu - Cám ơn các ngươi ( ` ) so tâm ( bản chương xong )..
Bạn cần đăng nhập để bình luận