Thần Toán Đại Lão Xuyên Thành Niên Đại Văn Bên Trong Chết Sớm Nữ Phối

Thần Toán Đại Lão Xuyên Thành Niên Đại Văn Bên Trong Chết Sớm Nữ Phối - Chương 108: Buôn người (length: 8875)

Kiều Mộc Nguyệt vừa dứt lời, cả phòng mọi người đều ngơ ngác nhìn nàng.
Người đàn bà mập mạp kia như bị giẫm phải đuôi, hét toáng lên: "Con ranh kia ăn nói hàm hồ gì vậy hả?"
Vừa nói bà ta vừa định xông lên túm lấy Kiều Mộc Nguyệt, Kiều Mộc Vân liền chắn một tay trước mặt em gái, Tùng Tử cũng bước lên một bước, ngăn bà ta lại.
Tống cảnh quan quát lớn một tiếng: "Đây là cục cảnh sát, các người làm cái gì vậy?"
Bà mập mạp tỏ vẻ mặt ấm ức, rồi lập tức gào khóc: "Tôi oan uổng quá! Hai anh em này, một đứa đánh tôi, một đứa vu oan tôi buôn người, ức hϊếp người quá mà!"
Tống cảnh quan cũng đau đầu, mụ mập mạp này vừa vào cục cảnh sát là đã gào khóc suốt, mới vừa nín được một lúc, bây giờ lại khóc tiếp.
"Cô chọc giận bà ta làm gì?"
Tống cảnh quan có chút trách cứ Kiều Mộc Nguyệt, anh ta cho rằng cô bé chỉ đùa vui.
Kiều Mộc Nguyệt nghiêm mặt nói: "Tống cảnh quan! Tôi nói thật đấy, người này là buôn người, thằng bé kia bị bà ta lừa đến!"
"Cô đừng có đùa!" Tống cảnh quan nhíu mày, thấy vẻ mặt nghiêm túc của Kiều Mộc Nguyệt, hoàn toàn không giống như đang đùa.
Tùng Tử hiển nhiên biết rõ bản lĩnh của Kiều Mộc Nguyệt, lúc này hắn cũng lên tiếng: "Ông chủ chúng tôi nói, lời Kiều tiểu thư nói chính là lời của anh ấy. Anh ấy ở Tương Hà trấn này với cả Vân Vụ thành phố cũng có chút tiếng tăm, chắc hẳn Tống cảnh quan không cho rằng anh ấy sẽ nói đùa đâu!"
Tống cảnh quan nghe vậy cũng không tiện nói đùa nữa, dù sao mặt mũi Tống Bách Vạn vẫn phải nể.
"Cô có chứng cứ gì không?"
Bà mập mạp hiển nhiên không ngờ sự tình lại phát triển thành thế này, bà ta lập tức gào khóc om sòm: "Không xong rồi! Cảnh sát vu oan người ta, gϊế† người!"
Kiều Mộc Nguyệt mặc kệ bà mập mạp kia, đi đến chỗ thằng bé đang co rúm trong góc tường, kéo nó đến trước mặt Tống cảnh quan.
Bà mập mạp xông tới ngăn cản: "Cô làm gì đấy?"
"Giữ bà ta lại!" Kiều Mộc Nguyệt nói với Tùng Tử.
Tùng Tử nghe vậy liền túm lấy bà mập mạp, rồi khống chế bà ta lại. Tống cảnh quan nhất thời không kịp phản ứng, chờ anh ta phản ứng lại chuẩn bị ngăn cản thì Kiều Mộc Nguyệt đã đẩy thằng bé kia tới trước mặt anh ta, vén áo khoác của nó lên.
Mọi người lập tức bị dọa, trên người thằng bé chi chít những vết thương, lớn nhỏ khác nhau, có vết mới, có vết cũ.
"Đây là chứng cứ!"
Thằng bé run cầm cập, không dám nói gì, cũng không dám khóc, chỉ có thể co quắp lại.
Bà mập mạp không thoát khỏi được sự khống chế của Tùng Tử, chỉ có thể la hét: "Thằng cháu nội tôi nghịch ngợm quá, tôi đánh mấy cái thì sao? Các người ai mà hồi nhỏ chưa từng bị người nhà đánh hả?"
Kiều Mộc Nguyệt nhìn sang Tống cảnh quan: "Người đàn bà này toàn nói dối, thằng bé này tuyệt đối không phải cháu bà ta. Bà ta đến con cũng không có, làm sao có cháu được? Các anh có thể tìm kiếm thông tin người мấт tích, tôi đoán hẳn là bị мấт vào khoảng tháng ba, nếu có thể tra cả khu phía đông Tương Hà trấn thì càng tốt!"
Tống cảnh quan cũng không phải kẻ ngốc, lúc này đương nhiên biết thằng bé này không phải cháu của mụ kia, chỉ là anh ta không ngờ mụ buôn người này lại còn nghênh ngang như thế ngay tại cục cảnh sát, khiến cho đám cảnh sát chúng anh dưới đèn thì tối, không để ý đến sự dιệc thường của thằng bé này.
Chỉ là Kiều Mộc Nguyệt vì sao lại biết nhiều như vậy?
"Sao cô biết được những chuyện này?"
Bà mập mạp lông mày thưa thớt, hai mắt hãm sâu, điển hình là tướng người không con không cháu, hơn nữa mũi khoằm, môi mỏng, lại còn không quen thuộc chi tướng, vậy thì chắc chắn thằng bé bên cạnh bà ta không phải người cùng huyết thống hoặc thân thích gì rồi.
Toàn thân thằng bé run rẩy, hiện tại đang là mùa hè, không thể nào là lạnh, thêm vào đó môi nó trắng bệch, Kiều Mộc Nguyệt chỉ liếc mắt một cái là biết nó có rất nhiều vết thương trên người, chắc chắn đã bị hành hạ, điều đó cho thấy thằng bé căn bản không muốn ở cùng bà ta, mà là bị bà ta đánh cho khuất phục.
Tuy mắt thằng bé đờ đẫn nhưng phần tiền tài cung ở chóp mũi lại sáng khác thường, hiển nhiên gia cảnh thằng bé khá giả, căn bản không thể nào bị cha mẹ bán đi, nên chỉ có thể là bị lừa bán.
Về phần trên mi tâm thằng bé có một kiếp, ứng vào tháng ba, ấn đường có mộc khí, trong đông tây nam bắc, phía đông đại biểu mộc, nên rất rõ ràng thằng bé bị lừa bán vào tháng ba ở phía đông Tương Hà trấn.
Bất quá những điều này Kiều Mộc Nguyệt không thể nói ra được, ở cục cảnh sát mà nói bói đoán vận mệnh, chẳng khác nào thọ tinh ăn thạch tín, đều muốn chết.
Lỡ mà không những không bắt được mụ buôn người, mà còn bị bắt luôn cả mình thì toi.
"Tôi đoán thôi! Tin hay không là tùy anh, tôi tin chắc bố mẹ thằng bé chắc chắn đã báo cảnh sát, các anh chắc cũng có đăng ký người мấт tích!"
Tống cảnh quan không truy hỏi đến cùng vấn đề này, lúc này anh ta vẫy tay gọi hai đồng nghiệp bên ngoài vào.
"Tiểu Trương, cậu còng mụ này lại! Tiểu Mã, cậu đi điều tra xem gần đây có vụ trẻ con bị мấт tích nào không! Phải nhanh lên đấy!"
Hai đồng nghiệp lập tức đáp lời, một người móc còng tay ra còng mụ mập mạp đang bị Tùng Tử khống chế, người kia thì chạy nhanh ra ngoài, rõ ràng là đi tra án.
Mụ mập mạp lúc này ngây người ra, nhìn chiếc còng tay trên tay, bà ta lập tức nhũn người ra: "Oan uổng quá mà! Tôi không muốn đền mạng đâu, thả tôi đi đi, nhìn cháu tôi bị các người dọa cho khóc kìa."
"Bà im miệng!" Tống cảnh quan quát lớn một tiếng, lúc này anh ta cũng chẳng khách khí nữa, đối với loại buôn người táng tận lương tâm này, anh ta không hề có chút sắc mặt tốt nào. Hơn nữa dù không phải buôn người, thì một thân thương tích của thằng bé cũng là ngược đãi trẻ em rồi, loại người này không có nhân tính, hà tất phải khách khí với bọn chúng.
Mụ mập mạp lập tức bị hù dọa, sắc mặt tái mét, không biết đang nghĩ gì nữa.
Lưu Tiểu Cầm đi đến bên cạnh Kiều Mộc Nguyệt, nhỏ giọng hỏi: "Nguyệt Nhi, mụ mập mạp đó thật sự là buôn người sao?"
Kiều Mộc Nguyệt gật đầu, tám chín phần mười là đúng.
Lưu Tiểu Cầm thở phào một hơi, nhìn Kiều Mộc Vân: "Vân ca! Anh đừng tự trách mình, bà ta là người xấu, anh không làm sai đâu!"
Kiều Mộc Vân gật đầu, coi như hôm nay ăn một bài học, sau này không thể xúc động như vậy nữa.
Tống cảnh quan thấy thằng bé cứ run lẩy bẩy, hai mắt nhìn lung tung trong phòng, khi nhìn đến bà mập mạp thì rõ ràng lộ vẻ hoảng sợ, anh ta vẫy tay gọi một nữ cảnh sát đến, bảo cô ta đưa thằng bé ra ngoài nghỉ ngơi một lát.
Đợi khoảng hai mươi phút sau, Mã cảnh sát đi tra hồ sơ chạy vào, hưng phấn giơ cuốn sổ ghi chép hồ sơ nói: "Tống đội! Tìm thấy rồi, tôi xem các hồ sơ trẻ em bị мấт tích gần đây, chỉ có trường hợp này là phù hợp nhất với tình hình hiện tại."
Tống cảnh quan vội vàng giật lấy cuốn sổ hồ sơ, trên đó ghi rõ vào ngày 13 tháng 3, một cặp vợ chồng đến báo cảnh sát, nói con trai mình là Vương Dũng bị мấт tích, miêu tả hình dáng đứa trẻ rất giống với thằng bé kia.
Anh ta lại liếc nhìn địa chỉ của cặp vợ chồng kia, là thôn Vương Gia, Tương Hà trấn. Nếu anh ta không nhớ lầm, thôn Vương Gia nằm ở phía đông Tương Hà trấn, con bé kia đoán đúng hết cả rồi.
Tống cảnh quan ném cuốn sổ hồ sơ trước mặt mụ kia: "Bà đã lừa Vương Dũng bằng cách nào? Khai rõ ràng!"
Mụ mập mạp giật mình, lúc này bắt đầu hoảng loạn, đặc biệt là khi nghe cảnh sát gọi thẳng tên thật của thằng bé, thì càng thêm căng thẳng, lắp bắp không nói nên lời.
Tống cảnh quan thấy vậy, liền nói với Mã cảnh sát vừa tra hồ sơ: "Dựa theo địa chỉ đăng ký trong hồ sơ, đi tìm bố mẹ của Vương Dũng đến nhận mặt thằng bé!"
Mã cảnh sát lập tức đáp lời rồi chạy ra ngoài.
Lúc này Tống cảnh quan nói với Kiều Mộc Nguyệt và những người khác: "Tình hình hiện tại đã khác, hành vi của tiên sinh Kiều Mộc Vân được xem là giúp chúng tôi bắt được buôn người, không tính là đánh nhau gây rối nữa. Tuy nhiên vẫn cần anh ở lại lấy khẩu cung, nhưng lần này sẽ không giữ án cũ đâu, nếu vận may tốt, tôi sẽ giúp anh xin một cái giấy khen 'thấy việc nghĩa hăng hái làm'!"
Kiều Mộc Vân lộ vẻ kinh hỉ, Kiều Mộc Nguyệt gật đầu, Tống cảnh quan này thật thông minh, chỉ nhắc đến anh trai cô, mà không nói gì về cô, hiển nhiên anh ta cũng đoán ra điều gì đó, nhưng cũng biết những chuyện đó không có cách nào ghi vào hồ sơ, nên thà cứ để anh trai cô nhận hết công lao, đôi bên cùng tiện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận