Thần Toán Đại Lão Xuyên Thành Niên Đại Văn Bên Trong Chết Sớm Nữ Phối

Thần Toán Đại Lão Xuyên Thành Niên Đại Văn Bên Trong Chết Sớm Nữ Phối - Chương 519: Tiền căn hậu quả (length: 7689)

Vì đã hẹn trước thời gian với cảnh sát Tống, nên Kiều Mộc Nguyệt vừa lên lầu hai đã thấy cảnh sát Tống đứng chờ ở cửa, thấy Kiều Mộc Nguyệt thì vội vàng chào hỏi:
"Kiều tiểu thư tới!"
Kiều Mộc Nguyệt gật đầu: "Vất vả Tống cảnh quan!"
Cảnh sát Tống dẫn Kiều Mộc Nguyệt vào phòng. Kiều Mộc Nguyệt biết rõ bố cục của nhà khách này, trước kia đã đến quá nhiều lần rồi, chỉ là một chiếc g·i·ư·ờ·n·g đơn giản, một cái bàn và một cái ghế.
Vừa bước vào, nàng liền thấy một bà lão ngồi ở đầu g·i·ư·ờn·g, mặc một bộ quần áo màu lam đã bạc phếch, mái tóc bạc trắng được chải chuốt cẩn thận. Thấy Kiều Mộc Nguyệt, bà nở nụ cười, khuôn mặt đầy vẻ hiền từ.
"Đây là bà Ngô, năm nay đã bảy mươi chín tuổi, trước kia cũng là người thôn Ngô Gia, bà ấy chính là người đỡ đẻ cho nhà Ngô!"
Cảnh sát Tống giới thiệu.
Kiều Mộc Nguyệt tỏ ra vui mừng, không ngờ lại trùng hợp như vậy, bà mụ tìm được lại chính là người này.
"Ngô a bà! Cháu là Kiều Mộc Nguyệt, mẹ cháu là Ngô Truyền Cầm, con gái của Ngô Quốc Đống!"
Kiều Mộc Nguyệt tiến lên nói với bà Ngô.
Trên đường đi, bà Ngô cũng không biết cảnh s·á·t tìm mình để làm gì, chỉ biết là muốn điều tra một chuyện gì đó, hy vọng bà cùng đi, đi đi về về có thể cho bà ba mươi đồng, nên bà mới đồng ý.
Lúc này, thấy cô nương xinh đẹp trước mặt cười nhẹ nhàng với mình, bà cũng an tâm phần nào. Nghe cô nói vậy, bà giật mình nhớ ra: "Cháu là cháu ngoại của Ngô Quốc Đống?"
Kiều Mộc Nguyệt không muốn cùng bà Ngô nói chuyện t·r·ộ·m hài t·ử, nên cũng lười giải t·h·í·c·h, liền gật đầu: "Vâng ạ!"
"Vậy cháu tìm ta là vì chuyện gì?"
Bà Ngô biết đối phương cũng có liên quan đến thôn Ngô Gia, giờ phút này rốt cuộc không còn lo lắng nữa.
Kiều Mộc Nguyệt cười nói: "Cháu chỉ muốn hỏi một chút, ba mươi tám năm trước, mẹ cháu sinh ra có phải do bà đỡ đẻ không? Khi sinh ra có bớt hay có gì khác biệt không ạ?"
Khi đến đây, bà Ngô cũng không nghe ai hỏi chuyện này, lúc này nghe Kiều Mộc Nguyệt dò hỏi, bà có chút khó nghĩ. Dù sao cũng đã ba mươi tám năm rồi, mấu chốt là bà đỡ đẻ cho rất nhiều người, muốn nói điều gì khác biệt thì nhất thời bà cũng không nhớ ra.
Kiều Mộc Nguyệt thấy bà Ngô đang suy nghĩ, nàng cũng không thúc giục, kiên nhẫn chờ đợi.
Cũng phải hơn mười phút trôi qua, bà Ngô vỗ đùi nói: "Ta nhớ ra rồi!"
"Ngô a bà, bà nhớ ra cái gì ạ?"
Kiều Mộc Nguyệt hỏi.
"Năm đó mẹ cháu sinh khó lắm, ngôi thai không thuận, ta tốn rất nhiều sức mới xoay lại được. Nhưng vì ở trong bụng quá lâu, sinh ra đã không còn thở được, về sau cũng không biết làm sao mà hồi lại được, chỉ là thân thể quá yếu, tiếng k·h·ó·c còn không lớn bằng tiếng mèo con!"
Kiều Mộc Nguyệt im lặng lắng nghe.
"Sau đó ông ngoại cháu liền mang th·e·o hài t·ử đi viện vệ sinh ở trấn trên khám, hai ngày sau thì trở về, nghe nói bác sĩ chữa khỏi rồi. Ta cũng qua thăm, x·á·c thực là khỏe hơn rất nhiều, tiếng kêu cũng lớn hơn, không khác gì trẻ con bình thường!"
Bà Ngô vừa nói vừa thở than: "Bao nhiêu năm như vậy, ta cũng là lần đầu tiên thấy trường hợp này mà còn có thể s·ố·n·g sót. Mẹ cháu bây giờ không sao chứ?"
Kiều Mộc Nguyệt khẽ nhắm mắt, nghe vậy thì cười: "Không sao đâu ạ, mẹ cháu bây giờ khỏe mạnh lắm!"
"Ngô a bà, vậy khi mẹ cháu sinh ra có bớt gì không ạ?"
Kiều Mộc Nguyệt hỏi.
Bà Ngô nghĩ ngợi: "Bớt thì không có, nhưng ở sau lưng có một nốt ruồi lớn bằng móng tay, cái đó cũng coi như là bớt! Ta đỡ đẻ nên nhìn thấy!"
Trong đầu Kiều Mộc Nguyệt về cơ bản đã vuốt rõ tiền căn hậu quả của sự việc, nàng đứng dậy nhìn về phía cảnh sát Tống: "Phiền phức anh lát nữa đưa bà Ngô về, những gì vừa nãy tôi nói cứ coi như là khẩu cung mà ghi lại!"
Cảnh sát Tống gật đầu.
Bước ra khỏi nhà khách, Kiều Mộc Nguyệt chậm rãi tản bộ về nhà. Lời nói vừa rồi của bà Ngô cùng với những gì nàng điều tra được, hiện tại cơ bản có thể x·u·y·ê·n thành một sự kiện hoàn chỉnh.
Người con gái nhà Ngô kia, sinh ra đã khó sinh, suýt chút nữa tắt thở, dù đã hồi lại được nhưng vẫn rất yếu, nên phải đi b·ệ·n·h viện khám.
Mà b·ệ·n·h viện này vừa khéo lại là nơi Cố Ái Quốc và Phùng T·h·iến sinh người con gái thứ hai, Ngô lão đầu khẳng định đã đổi hài t·ử. Bởi vì nàng và mẹ đã cùng nhau tắm, lưng mẹ căn bản không có nốt ruồi.
Vậy nên người con gái nhà Ngô mà bà Ngô đỡ đẻ đã bị ông ngoại đổi cho nhà Cố ở b·ệ·n·h viện. Còn Cố Nhất Nguyệt, con gái thứ hai của nhà Cố, bị mang về nhà Ngô trở thành Ngô Truyền Cầm, còn Ngô Truyền Cầm thật sự thì vì thân thể quá yếu nên đã c·h·ế·t yểu.
Kiều Mộc Nguyệt cơ bản đã ghép lại hoàn chỉnh sự kiện, chỉ là nàng vẫn không rõ Ngô lão đầu đổi hài t·ử là vì muốn cho con gái có cuộc sống tốt hơn hay là có mục đích khác?
Nhưng điều này không quan trọng, chuyện đổi hài t·ử, hiện tại nhân chứng và vật chứng đều có, nàng tùy thời có thể tìm cảnh s·á·t bắt giữ người nhà họ Ngô, lấy tội danh bắ·t cóc, l·ừ·a gạt bán trẻ em.
Buổi tối về đến nhà, Kiều Mộc Nguyệt nghe thấy tiếng cười nói vui vẻ vọng ra từ chính phòng, còn có tiếng bà nội trêu đùa trẻ con, nàng cảm thấy rất hạnh phúc, nếu như ca ca cũng ở đây thì tốt.
Thấy Kiều Mộc Nguyệt trở về, Kiều lão đầu liền nói ăn cơm. Vì Hoàng Lâm đang ở cữ nên không tiện ra ngoài, Kiều Quế Sơn đều bưng đồ ăn vào phòng cho cô ấy cùng ăn.
Ăn tối xong, Kiều Mộc Nguyệt vừa chuẩn bị về phòng thì có một giọng nói gọi nàng lại.
"Nguyệt Nhi! Mẹ có chuyện muốn nói với con!"
Kiều Mộc Nguyệt thấy mẹ mình vẻ mặt xoắn xuýt, trong lòng biết chuyện gì đến cũng phải đến.
Nàng gật đầu: "Vào phòng con nói chuyện đi!"
Ngô Truyền Cầm gật đầu, cùng Kiều Mộc Nguyệt đi vào. Kiều Quế Lâm muốn đi theo lên, cuối cùng chỉ thở dài một hơi, vẫn là không đi theo.
Vào phòng, Kiều Mộc Nguyệt không đợi mẹ mình lên tiếng đã trực tiếp hỏi: "Mẹ muốn hỏi về thân thế của mình?"
Ngô Truyền Cầm ngồi xuống, nghe con gái hỏi thẳng như vậy thì có chút trở tay không kịp, nhưng sau đó vẫn gật đầu: "Con biết rồi sao?"
Hôm đó quá hỗn loạn, Ngô Truyền Cầm cũng không biết con gái mình biết được bao nhiêu, cũng không dám hỏi.
Kiều Mộc Nguyệt suy nghĩ hồi lâu, Ngô Truyền Cầm ở bên cạnh có chút lo lắng.
"Mẹ! Thật ra con cũng đã biết gần hết mọi chuyện rồi. Con sẽ kể lại cho mẹ từ đầu đến cuối, nhưng việc có nh·ậ·n lại người thân hay không, cần mẹ tự cân nhắc!"
Kiều Mộc Nguyệt cuối cùng vẫn cảm thấy nên nói rõ mọi chuyện cho mẹ mình từ đầu đến cuối, để mẹ tự đưa ra quyết định tốt nhất. Vốn dĩ nàng còn định tìm hiểu rõ tình hình cụ thể của nhà họ Cố rồi mới nói với mẹ, nhưng bây giờ nghĩ lại thì mẹ chắc hẳn đang rất nóng ruột, chi bằng cứ nói trước với mẹ thì hơn.
Ngô Truyền Cầm hít sâu một hơi, cố gắng trấn tĩnh lại: "Con nói đi!"
Kiều Mộc Nguyệt liền kể lại cho Ngô Truyền Cầm nghe tất cả những gì đã nghe được từ bà Ngô hôm nay, cộng thêm những gì mình đã điều tra được. Đương nhiên, cuối cùng Kiều Mộc Nguyệt cũng bổ sung thêm một câu: "Hiện tại vẫn chưa x·á·c định mẹ có quan hệ với nhà họ Cố hay không, nhưng có tới 80% khả năng mẹ chính là người con gái thứ hai c·h·ế·t yểu của nhà họ Cố!"
Ngô Truyền Cầm s·ờ s·ờ sau lưng, x·á·c thực là không có nốt ruồi, vậy nên x·á·c thực là nàng không phải con nhà họ Ngô.
"Mẹ! Mẹ có muốn nh·ậ·n lại nhà họ Cố không?" Cuối cùng Kiều Mộc Nguyệt vẫn hỏi ra câu hỏi này.
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận