Thần Toán Đại Lão Xuyên Thành Niên Đại Văn Bên Trong Chết Sớm Nữ Phối

Thần Toán Đại Lão Xuyên Thành Niên Đại Văn Bên Trong Chết Sớm Nữ Phối - Chương 197: Giải thạch (length: 8286)

Lời nói của Kiều Mộc Nguyệt như một gáo nước lạnh dội thẳng vào đầu Ngô lão tứ, hắn lập tức tỉnh ngộ. Đường Tống đâu phải người chịu thiệt, hắn vừa nghĩ số nguyên thạch bị loại bỏ kia là vô chủ, mình mua về giải ra phỉ thúy ngon, Đường Tống cũng không làm gì được. Nhưng trong mắt Đường Tống, đây chẳng khác nào cướp miếng ăn ngay trước miệng cọp.
"Ha ha... Ta chỉ đùa thôi, ta đâu dám làm chuyện đó!"
Ngô lão tứ cười gượng vài tiếng. Tâm ngoan thủ lạt của Đường Tống vẫn còn đó, hắn thế mà để tài phú làm mờ mắt, thật là không giữ được bình tĩnh. Chẳng trách Kiều đại sư không vừa mắt hắn, không chịu nhận làm đồ đệ.
Kiều Mộc Nguyệt lười nói thêm về vấn đề này, nàng nhắc nhở Ngô lão tứ một câu, nếu hắn không nhịn được tiếp tục tìm đường chết, nàng cũng không quản.
Nhưng Đường Tống này thật là giỏi, người khác cứ tưởng hắn có đôi mắt vàng, kỳ thật chẳng qua là dùng cách hút tài vận. Người này chắc hẳn có tạo nghệ huyền môn không tồi, vừa rồi còn đến bắt chuyện với mình, không biết có phải phát hiện mình là người trong huyền môn hay không.
Nghĩ đến đây, Kiều Mộc Nguyệt khẽ lắc đầu, cảm thấy không có khả năng. Nàng che giấu rất kỹ, còn dùng một ít thủ thuật che mắt, cao thủ huyền môn bình thường cũng không nhìn ra. Đương nhiên, nếu có người lấy được ngày tháng năm sinh của nàng thì có thể suy tính ra vài thứ, nhưng suy tính cũng không ra nàng là người trong huyền môn, nhiều nhất là ra số c·h·ế·t yểu.
Ngày tháng năm sinh, Kiều Mộc Nguyệt đã dặn dò cha mẹ, không được nói cho ai biết. Về nhà, nàng sẽ dặn dò cha mẹ thêm lần nữa, trước kia chưa nói rõ tính nghiêm trọng, lần này cần phải nói rõ ràng. Dù sao nàng biết có người đang rình mò trong bóng tối, luôn muốn làm những việc uy h·i·ế·p nàng.
"Kiều đại sư! Có phải Đường Tống nhìn ra ngài cũng là người trong huyền môn?"
Ngô lão tứ đột nhiên phản ứng. Vừa rồi, Đường lão bản cố ý nói vài câu với bọn họ, mắt thì cứ nhìn chằm chằm Kiều Mộc Nguyệt, không biết có phải đ·á·n·h ý đồ xấu gì không.
Kiều Mộc Nguyệt khẽ lắc đầu: "Hắn không nhìn ra đâu, hắn tới nói chuyện chắc chỉ là dò xét. Ta đã che giấu hết khí tức trên người, hắn đoán là không nhìn ra gì, cố ý tới dò xét thôi!"
Ngô lão tứ nghe vậy khẽ gật đầu. Hắn vừa lo nếu Đường Tống biết Kiều Mộc Nguyệt là đại sư huyền môn, sợ hắn lo chuyện hút tài vận của mình bị phát hiện, trực tiếp g·i·ế·t người diệt khẩu thì không hay.
Lúc này, cả hai đều chú ý đến Đường Tống, nãy giờ không thèm ngó ngàng gì đến đám nguyên thạch, đột nhiên đi về phía chỗ bày bán nguyên thạch. Không ngoài dự đoán, hắn đi thẳng đến chỗ những người kia vừa vứt bỏ. Đường Tống không vơ hết cả đống, mà chọn ra vài viên hắn thấy có khả năng ra ngọc.
Kiều Mộc Nguyệt khẽ gật đầu, Đường Tống này cũng không đ·u·ổ·i tận g·iế·t tuyệt, cũng dễ hiểu thôi. Rốt cuộc hắn chỉ hút tài vận, không thể hút hết tài vận của tất cả mọi người. Nguyên thạch bị những người vận thế mạnh vứt đi chưa chắc đã không thể ra phỉ thúy, chỉ là tỷ lệ cao hơn thôi, Đường Tống cũng không cần thiết mua hết.
Đợi Đường Tống chọn xong, một đám người nhào tới chỗ Đường Tống vừa chọn. Những người này hệt như lũ ruồi nhặng đánh hơi thấy tanh, trong cảm nhận của họ Đường Tống là "hoàng kim đồng" và có "bàn tay vàng", chỗ hắn chọn chắc chắn có tỷ lệ ra ngọc rất cao.
Ngô lão tứ cũng không nhịn được, hắn cũng lao vào, th·e·o kia đống bên trong đoạt lấy hai ba cái nguyên thạch. Dù sao Đường Tống đã chọn qua, hắn cũng không sợ, ít ra biết đống nguyên thạch này có tỷ lệ ra ngọc rất lớn, hắn sao có thể bỏ lỡ.
Khi Ngô lão tứ vui vẻ hớn hở ôm mấy cục nguyên thạch đã trả tiền chạy tới, Kiều Mộc Nguyệt lắc đầu ngán ngẩm.
"Kiều đại sư! Ngươi chờ ta một chút... Ta đi giải thạch, đợi ta giải ra ngọc, sẽ biếu ngài ngay!"
Kiều Mộc Nguyệt chưa kịp nói gì, một người đàn ông áo xám bên cạnh đã lên tiếng: "Đồ nhà quê! Ngươi tưởng nguyên thạch ra ngọc dễ như rau ngoài chợ hả, mua ba cục mà đòi ra?"
Gã áo xám chính là kẻ vừa mở miệng chửi Kiều Mộc Nguyệt hai người là đồ nhà quê. Kiều Mộc Nguyệt liếc nhìn hắn, mặt mũi x·ấ·u xí, là người cay nghiệt, hơn nữa vận thế cực kém, tài vận gần như không thấy.
"Hôm nay chúng ta có ra ngọc hay không ta không biết, nhưng ngươi hôm nay chắc chắn không ra!"
Kiều Mộc Nguyệt nhẹ nhàng đáp trả. Nàng tính tình tốt, nhưng không có nghĩa là để người ta hết lần này đến lần khác châm chọc mình. Hơn nữa nàng cũng chỉ nói sự thật, đối phương không có một xu tiền của phi nghĩa, làm sao mở ra ngọc được.
"Ngươi..." Gã áo xám nghe vậy xắn tay áo định đ·á·n·h người, đổ thạch kỵ nhất là người khác nói mấy chuyện này.
Nhưng Ngô lão tứ nhanh hơn hắn, xông lên chắn giữa hai người, trợn mắt nhìn gã áo xám: "Muốn đ·á·n·h nhau hả? Ông đây chiều!"
Ngô lão tứ lăn lộn đủ loại nơi, xem **, chuyển minh khí, còn đổ thạch... Hắn tiếp xúc với không ít kẻ ác, tuy không dám chọc Đường Tống loại tâm ngoan thủ lạt, nhưng gã áo xám trước mắt rõ ràng không nằm trong số người hắn e ngại. Lúc gã áo xám lần đầu tiên phúng đ·â·m bọn họ, nếu không có Kiều đại sư ngăn cản, hắn đã đ·ộ·n·g tay dạy dỗ hắn rồi.
Gã áo xám bị vẻ mặt hung tợn của Ngô lão tứ dọa cho khí thế chững lại, th·e·o bản năng né tránh ánh mắt của Ngô lão tứ, rồi lẩm bẩm: "Ta đại nhân không chấp tiểu nhân, không chấp nhặt với các ngươi..."
Hắn không so đo, Ngô lão tứ cũng không phải người chịu thiệt, xắn tay áo lên chuẩn bị tiến lên dạy cho gã áo xám một bài học.
Gã áo xám thấy rõ ý đồ của Ngô lão tứ, vội lùi lại hai bước.
Lúc này, từ vách lều bên kia vọng lại một tiếng hô: "Ra ngọc rồi... Ra ngọc rồi..."
Ngô lão tứ khựng lại, gã áo xám vội vàng chạy về phía vách bên cạnh: "Ta không có thời gian so đo với các ngươi, ta phải đi xem Đường lão bản giải thạch..."
Đợi Ngô lão tứ hoàn hồn, gã áo xám đã lao tới lều giải thạch bên cạnh. Ngô lão tứ hối hận, vừa rồi nên cho hắn một trận trước mới phải.
Kiều Mộc Nguyệt tiến lên một bước: "Chúng ta cũng qua xem thử đi!"
Vừa hay nàng muốn mua ngọc thạch, tiện thể xem có món hời nào không.
Ngô lão tứ nghe vậy, nhặt lại mấy cục nguyên thạch vừa vứt đi, cùng Kiều Mộc Nguyệt đi về phía vách bên cạnh.
Khi cả hai đến lều giải thạch, đã thấy một đám người vây quanh máy móc. Đường Tống chăm chú nhìn máy, lão Mã đang thao tác máy.
"Đây là đ·a·o thứ hai rồi, không biết nhát này là lên hay xuống!"
Một người trong đám đông lên tiếng.
Người bên cạnh tiếp lời: "Chắc chắn là lên rồi, vừa rồi khía một đường là biết có thể cắt tiếp, nhát này chắc chắn ra nước!"
Lời vừa dứt đã có người phụ họa: "Không sai! Đường lão bản có đôi mắt vàng mà, đồ hắn chọn sao có thể không tốt!"
"Đúng vậy! Đúng vậy! Vừa rồi cái màu kia đẹp quá chừng, soi đèn đã thấy rõ vân ngọc rồi, không cắt thêm hai nhát nữa thì ngốc sao!"
"Phải đó!"
Kiều Mộc Nguyệt tuy không rành đổ thạch, nhưng lúc này cũng biết, đây là t·h·iết đ·a·o thứ hai, nếu đ·a·o thứ hai tốt hơn đ·a·o thứ nhất, thì giá hòn đá có thể tăng gấp bội, thậm chí gấp mười, gấp trăm lần...
Bạn cần đăng nhập để bình luận