Thần Toán Đại Lão Xuyên Thành Niên Đại Văn Bên Trong Chết Sớm Nữ Phối

Thần Toán Đại Lão Xuyên Thành Niên Đại Văn Bên Trong Chết Sớm Nữ Phối - Chương 158: Giáo ta huyền học đi (length: 8074)

Kiều Mộc Nguyệt hiện tại nhìn thì không sao, nhưng dù sao cũng vừa trải qua lôi điện đánh xuống, ngón tay cầm ngân châm sẽ không ổn định, chắc chắn sẽ run rẩy. Châm cứu mà tay run thì không được, kích thích tự lành huyệt vị lại càng không thể run tay, sơ sẩy một chút chắc chắn để lại di chứng.
"Ta sáng nay xem qua miệng vết thương của hắn, chỉ là viêm nhiễm, hồi phục khá tốt, nhưng cần châm cứu lần hai. Trạng thái ta hiện giờ không ổn, không thể châm cứu. Lát nữa ta sẽ viết rõ yêu cầu cường độ và huyệt vị châm cứu ra giấy, ngươi giao cho lão Tô kia. Ta thấy ngón tay ông ta, hẳn là người am hiểu châm cứu. Nhờ ông ta châm cứu hai lần là được, ta tin là ông ta cũng rất mong muốn có được phần hướng dẫn này!"
Kiều Mộc Nguyệt nghĩ ngợi rồi thấy chỉ có biện pháp này. Hơn nữa nàng biết lão Tô kia rất thèm khát đồ hình kích thích tự lành huyệt vị.
Hôm đó nàng châm cứu cho Tiêu Tử Ngũ, có thể cảm giác được sự khát khao của lão Tô, có điều đây là bí kỹ cá nhân, nên nàng đoán lão Tô ngại mạo phạm nên không tiện mở lời.
"Được!" Lưu Kiến Quân gật đầu.
Rồi vội vã đi tìm bác sĩ y tá xin giấy bút. Kiều Mộc Nguyệt run run rẩy rẩy viết hết tất cả huyệt vị cần châm cứu, cường độ và thời gian đều ghi rõ ràng, chỉ cần không bất cẩn thì có thể hoàn thành.
Lưu Kiến Quân gấp đồ hình châm cứu lại rồi bỏ vào túi, khi hắn định rời đi thì có hai người xuất hiện.
"Nguyệt Nhi! Cuối cùng ngươi cũng tỉnh! Hú vía!"
Lưu Tiểu Cầm thấy Kiều Mộc Nguyệt ngồi trên giường bệnh thì lập tức xông tới, ôm lấy Kiều Mộc Nguyệt rồi khóc rống lên.
Âu Dương Thư Nhạc hơi ngượng ngùng đi tới, hắn liếc nhìn Lưu Kiến Quân, nhớ ra người này là một trong hai người hôm qua. Quét mắt một vòng quanh phòng bệnh, không thấy người còn lại kia. Hắn hơi thở phào một tiếng.
Trực giác mách bảo hắn, nam nhân ôm Nguyệt Nhi xông vào bệnh viện hôm qua yêu thích Nguyệt Nhi. Dù người kia mặc đồ bệnh nhân nhưng khí thế rất mạnh, ngay cả ba ba hắn cũng không có ánh mắt và khí chất như vậy.
Nhưng dù thế, hắn cũng không chịu thua. Chuyện tình cảm không phải là chuyện của khí thế, hắn tin là "lửa gần rơm lâu ngày cũng bén", mà người kia xem thế nào cũng không phải người ở đây, chắc chắn không ở đây lâu, chờ hắn đi rồi, mình sẽ có rất nhiều cơ hội.
Lưu Kiến Quân thấy hai người ôm nhau khóc lóc thì thấy mình đi lúc này không tiện, chỉ có thể chờ một lát, dù sao cũng không vội. Quay sang thấy tên nhóc vừa vào cửa kia dùng ánh mắt đề phòng nhìn mình, người từng trải như hắn đương nhiên biết nhóc này nghĩ gì. Xem ra tình địch của Tử Ngũ lại tăng thêm một người.
"Được rồi! Đừng khóc nữa! Ta không sao mà! Các ngươi xem ta khỏe mạnh thế này!"
Kiều Mộc Nguyệt lau khô nước mắt cho Lưu Tiểu Cầm.
Lưu Tiểu Cầm lầm bầm vài tiếng rồi ngừng khóc, hôm qua nàng thực sự bị dọa chết khiếp.
"Về sau đừng làm chuyện nguy hiểm như vậy nữa. Chúng ta cứ bán bánh bao, bán đồ ăn vặt, cũng nuôi sống được bản thân, những việc như này quá nguy hiểm!"
Lưu Tiểu Cầm giờ vẫn còn hoảng sợ.
Kiều Mộc Nguyệt dỗ dành như dỗ trẻ con: "Được! Về sau không làm nữa! Ta cũng không muốn chết!"
"Vậy các bạn cứ hàn huyên đi, ta đi trước!" Lưu Kiến Quân nhân cơ hội nói với Kiều Mộc Nguyệt.
Kiều Mộc Nguyệt gật đầu.
Lưu Kiến Quân quay người rời đi, trước khi đi còn liếc nhìn Âu Dương Thư Nhạc, một bộ dạng tiểu bạch kiểm yếu đuối, đúng là có chút uy hiếp với Tử Ngũ. Hắn quay đầu tìm người điều tra chút về cậu ta.
"Nguyệt Nhi! Kiều Mộc Hân quá đáng lắm luôn ấy, cậu còn đang nằm viện mà ả đã gửi thiệp mời cho bạn học chúng ta, bảo là ngày kia tổ chức hôn lễ, ả có ý gì chứ? Cướp vị hôn phu của cậu, giờ còn nghênh ngang thế hả!"
Lưu Tiểu Cầm đột nhiên nói.
Lưu Kiến Quân vừa bước ra khỏi phòng bệnh thì dừng bước, hình như hắn nghe được chuyện bát quái khó lường. Chuyện này phải về tán gẫu với Tử Ngũ mới được. Hóa ra Kiều muội muội không chỉ có tiểu nãi cẩu, mà còn có vị hôn phu nữa cơ đấy.
"Ai cũng gửi à?"
Kiều Mộc Nguyệt nhìn Lưu Tiểu Cầm và Âu Dương Thư Nhạc.
Âu Dương Thư Nhạc bĩu môi: "Tớ không cho ả bước chân vào cửa đâu!"
Kiều Mộc Nguyệt suýt bật cười.
"Cậu còn tâm trạng cười được hả? Kiều Mộc Hân rõ ràng muốn tát vào mặt cậu đấy!"
Lưu Tiểu Cầm tức giận ra mặt.
Kiều Mộc Nguyệt cũng hiểu, đây là Kiều Mộc Hân cố ý, ở chỗ họ, dù vẫn có học sinh kết hôn nhưng thường sẽ không rầm rộ đưa thiệp mời khắp nơi như vậy. Kiều Mộc Hân làm vậy rõ ràng là để chọc tức, nhưng Kiều Mộc Nguyệt thấy Kiều Mộc Hân khoe khoang thì hơn, vì Tôn Kim Thành đúng là có vốn để khoe.
Xuất thân từ một vùng quê nghèo, nhập ngũ rồi từng bước một thi được vào trường quân sự, tốt nghiệp ra là sĩ quan, đủ để xếp hạng nhất nhì ở trấn Tương Hà rồi. Hơn nữa Kiều Mộc Nguyệt biết trong tiểu thuyết, Tôn Kim Thành vừa tốt nghiệp đã lập công lớn, một đường lên mây, cuối cùng trở thành nhân vật tầm cỡ đại giáo, Kiều Mộc Hân đắc ý cũng là dễ hiểu thôi.
"Cũng phải xem có kết thành hôn được hay không đã!" Kiều Mộc Nguyệt cười nói.
Lưu Tiểu Cầm nghe vậy thì mắt sáng lên: "Cậu muốn cướp dâu?"
Vừa nghe câu này, Âu Dương Thư Nhạc lo lắng nhìn Kiều Mộc Nguyệt.
Kiều Mộc Nguyệt lườm một cái: "Sao ta lại làm chuyện đó được?"
Nghe Kiều Mộc Nguyệt nói vậy, Âu Dương Thư Nhạc yên tâm lại, Lưu Tiểu Cầm lại ngờ vực: "Vậy cậu định làm gì? Tớ nghe nói mẹ của Tôn Kim Thành ghê gớm lắm, giỏi khóc lóc om sòm náo loạn tự sát, nắm Tôn Kim Thành trong lòng bàn tay, tớ thấy phá đám cưới không đơn giản đâu!"
Kiều Mộc Nguyệt cười: "Chuyện này cậu đừng lo, ngày kia cậu đi dự đám cưới rồi biết!"
Lưu Tiểu Cầm gật đầu: "Vốn dĩ tớ không muốn đi đâu, giờ có trò hay xem tớ nhất định phải đi!"
Kiều Mộc Nguyệt thấy Âu Dương Thư Nhạc có vẻ do dự, nàng mở miệng hỏi: "Ngươi có gì muốn nói sao?"
"Dạy ta huyền học đi!" Âu Dương Thư Nhạc lấy hết dũng khí nói: "Ngươi đã nói ta linh cảm rất mạnh, hơn nữa ta cũng có thể cảm giác được những khí kia, ta hẳn là rất thích hợp học huyền học."
Kiều Mộc Nguyệt nhíu mày, Âu Dương Thư Nhạc quả thực rất thích hợp, nàng kiếp trước còn không có điều kiện tiên thiên tốt như Âu Dương Thư Nhạc, có thể trực tiếp cảm giác được linh cảm trời đất.
"Ta đã nói huyền môn không thể hãm hại người, ba ba ngươi cũng có cao thủ, ngươi dù giờ học cũng không đối phó được ông ta đâu, hơn nữa còn có khả năng bị phản phệ!"
Kiều Mộc Nguyệt cho rằng Âu Dương Thư Nhạc thấy mình dùng thân tự sát đối phó Trần Kiến Quốc nên mới nảy ra ý định, chuẩn bị học huyền học để đối phó ba hắn.
Âu Dương Thư Nhạc lắc đầu: "Ta không phải vì đối phó ba ta!"
"Vậy là vì cái gì?" Kiều Mộc Nguyệt không hiểu.
"Ta..." Ta là vì bảo vệ ngươi!
Hôm qua hắn thấy Kiều Mộc Nguyệt được người kia ôm ra, mặt tái mét không chút máu, cả người giống như người chết, hắn suýt chút nữa phát điên, cảm giác cô độc và sợ hãi khi mẫu thân qua đời suýt chút nữa bao trùm lấy hắn, nên hắn muốn bảo vệ cô gái trước mắt này.
Nhưng lời đến khóe miệng, Âu Dương Thư Nhạc vẫn không nói ra được, chỉ tức tối quay đầu bỏ đi.
"Hắn làm sao vậy?" Kiều Mộc Nguyệt thấy Âu Dương Thư Nhạc phản ứng lớn như vậy thì hơi kỳ lạ.
Lưu Tiểu Cầm lắc đầu: "Cậu đúng là chậm hiểu thật!"
Nàng sắp sốt ruột thay Âu Dương Thư Nhạc luôn rồi, có điều tự gia Nguyệt Nhi mị lực thật lớn, người ôm cô ấy hôm qua cũng không tệ. Không biết cuối cùng ai có thể ôm mỹ nhân về, tiếc là mỹ nhân này chậm hiểu quá.
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận