Tận Thế Tân Thế Giới

Chương 911: Tử địa

Thiên Hạm vừa dứt lời, Ngô Minh cũng cảm ứng được vài cỗ khí tức xa xa cấp tốc bay tới, tốc độ gần như trong nháy mắt, Ngô Minh là một người mới đến, căn bản không nghĩ tới chỗ này dĩ nhiên cũng có sinh mệnh cao đẳng tồn tại.
Nói trắng ra, nơi này chính là phần mộ Phù tổ, trong mộ làm sao có thể có sinh mệnh cao hơn, cho dù có, chẳng lẽ là vì canh giữ phần mộ Phù tổ sao?
Ngô Minh ở chỗ này suy nghĩ lung tung, trong lòng đã sớm đề phòng, tuy hiện tại Ngô Minh cho rằng thực lực của mình không tệ, hơn nữa nắm giữ Thần ấn, trên cơ bản có thể ứng phó bất cứ phiền phức gì, nhưng dù sao cẩn thận vẫn là tốt nhất.
Lúc này, vài đạo khí tức kia đã dồn dập ập tới, kẻ trước mặt là một thứ giống như Ngư nhân, mặc một bộ áo giáp kỳ dị, khuôn mặt kéo dài về phía sau, mũi tẹt, miệng dài và phẳng, giống như một con người và một hỗn hợp của cá da trơn, và trên người có một số đốm phát ra ánh sáng, tin rằng nếu ở trong bóng tối, đốm sáng này sẽ rất chói mắt.
Lúc này, Người cá trê điên cuồng chạy trốn theo một phương thức phi hành đặc biệt, đúng vậy, hắn đang chạy trốn, trên mặt mang vẻ tuyệt vọng và hoảng sợ, trong tay ôm một túi vải, hai tay nắm chặt.
Mà phía sau, có ba người cấp tốc đuổi theo, Người cá trê phía trước chạy trốn đã đủ kỳ quái, nhưng ba người đuổi theo phía sau cũng không kém.
Ba người hiển nhiên là cùng một chủng tộc, trên người tử khí quấn quanh, trên đầu mọc ba cặp sừng sắc nhọn kéo dài đến tận sau đầu, dung mạo cũng khá hung dữ, chỉ cần nhìn thôi cũng có thể dọa chết người. Mặc trên người áo giáp cổ xưa, cực kỳ cường tráng, trên tay cầm đao nhọn sáng loáng, đằng đằng sát khí.
Không cần hỏi, Người cá trê trước mặt đang cố gắng thoát khỏi sự truy đuổi của ba người này, cho nên hắn mới vội vàng như vậy.
Dáng vẻ tựa hồ là nhìn thấy Ngô Minh, Người cá trê không biết suy nghĩ gì mà lập tức lao tới, có lẽ là muốn cầu cứu, nhưng vào lúc này hắn đã bị vượt qua.
Một kẻ truy đuổi cầm một thanh đao sắc bén mắng to một tiếng, dùng đao đâm xuyên qua lưng Người cá trê. Người cá trê ngay lập tức kêu thảm một tiếng, suýt chút nữa ngã xuống, nhưng dù vậy hắn vẫn ôm chặt lấy chiếc túi vải trong tay. Xem ra bên trong có một vật quan trọng giống như bảo vật vậy.
Từ phương diện thực lực mà nói, Người cá trê này theo ý kiến ​​của Ngô Minh cũng không yếu, ít nhất là nguyên khí cấp bảy, thậm chí còn mạnh hơn, nhưng ba Người tiêm giác kia còn lợi hại hơn, đạt tới nguyên khí cấp tám, hiện tại đã đuổi được mục tiêu lập tức hạ sát thủ, vài nhát liền đem Người cá trê băm thành thịt vụn, và giật túi vải từ tay đối phương.
Về phần thi thể thì ném xuống như một con chó chết.
Mà Ngô Minh đang đứng cách đó hơn mười mét.
Ngô Minh vừa rồi nhìn thấy vụ giết chóc, tự nhiên anh có thực lực ra tay can thiệp. Nhưng Ngô Minh không có ra tay, thứ nhất là bởi vì Ngô Minh mới tới, không biết tình huống, thứ hai, không cần lập tức kết thù. Nếu anh ta cứu ai đó thì nhất định sẽ đắc tội với ba kẻ truy đuổi sừng nhọn đó, hơn nữa, Ngô Minh và Người cá trê không thân cũng chẳng quen, căn bản không cần thiết.
Ba Người tiêm giác giết chết Người cá trê, lấy đi túi vải của đối phương mở ra xem, lập tức trên mặt ai nấy đều lộ vẻ vui mừng, xem ra đồ trong túi vải thật sự rất quan trọng.
Cất túi vải đi, ba Người tiêm giác nhìn Ngô Minh, ánh mắt không kiêng nể gì, nhìn trên dưới đều tràn ngập bất thiện.
“Người này trên người không có nô ấn (ấn ký nô lệ). Nhìn dáng vẻ hẳn là mới tới.” Một nam tử sừng nhọn nhìn Ngô Minh lớn tiếng nói, giống như nhìn một con mồi.
"Không có nô ấn? Tốt, tốt. Hôm nay xem ra ác quỷ Tam huynh đệ chúng ta phát tài, mang tiểu tử này trở về lại là một thành tích lớn, nói không chừng Các chủ có thể ban thưởng cho chúng ta một ít phúc lợi!" Ba Tiêm giác ác quỷ nói xong, bóng người lóe lên, Ngô Minh đã bị bao vây.
Ngô Minh vẫn bất động, chỉ lơ lửng trong không trung, lạnh lùng nhìn Ba Tiêm giác ác quỷ.
"Tiểu tử, ngươi gặp phải ba huynh đệ chúng ta thật là xui xẻo, cùng chúng ta trở về đi, nếu không chúng ta đem ngươi băm vằm làm đồ nhắm rượu!"Một Tiêm giác ác quỷ vừa nói nói, đao nhọn trong tay hàn quang lấp lánh, biểu tình khủng bố, tuyệt đối có thể kinh sợ tuyệt đại đa số người.
Đáng tiếc, Ngô Minh đã nhìn thấy rất nhiều cảnh tượng, cũng đã nhìn thấy đủ loại người xấu, ba Tiêm giác ác quỷ này là những kẻ ngu ngốc nhất mà Ngô Minh từng thấy. Mình đã không tìm chúng nó phiền toái thì thôi, ba Tiêm giác ác quỷ này thế nhưng lại chủ động trêu chọc, đây không phải ngu xuẩn thì là cái gì.
Vì vậy Ngô Minh lộ ra khinh thường cười lạnh, Tiêm giác ác quỷ đối diện lập tức nổi giận, không chút do dự giơ đao chém tới, ánh đao chói mắt, thoáng chốc đã đến đỉnh đầu Ngô Minh, dĩ nhiên là bởi vì một nụ cười Ngô Minh, liền muốn đem Ngô Minh chém thành hai khúc.
Đương nhiên, Ngô Minh sẽ không mềm lòng với những kẻ thù muốn mạng sống của mình.
Cho nên Tiêm giác ác quỷ kia không gặp may, thanh đao trong tay gã còn cách trán Ngô Minh một tấc nhưng đã không cách nào tiến thêm được nữa, ngược lại còn lộ ra vẻ nghi hoặc cùng đau đớn. Khoảnh khắc tiếp theo, một đường đỏ trực tiếp từ trán gã lan ra, dọc theo cổ và ngực đến phần dưới cơ thể của gã, sau đó toàn bộ thân thể Tiêm giác ác quỷ bị cắt thành hai nửa mà không hề kêu lên một tiếng nào, huyết phiêu không trung.
Hai nửa thi thể thẳng tắp rơi xuống, giống như lần trước bị bọn họ giết Người cá trê, không ai biết rơi xuống nơi nào.
Một màn này trực tiếp khiến hai tên Tiêm giác ác quỷ khác ngốc trệ, bọn gã cái gì cũng không nhìn thấy, nhưng tựa hồ nhìn thấy trên trán nam tử lóe lên một tia sáng màu tím, sau một khắc, ca ca của bọn hắn từ đầu đến chân đều bị chém thành hai khúc.
"Tiểu tử, nếu dám giết huynh đệ của chúng ta, muốn chết, chúng ta là thủ hạ Các chủ, ra tay với chúng ta chính là bất kính với Các chủ, tại Tử địa này nếu như đắc tội Các chủ, chỉ có một con đường chết."
Hai Tiêm giác ác quỷ còn lại vừa nói vừa lui về phía sau mấy mét, bọn chúng không ngốc, vừa rồi Ngô Minh không có động tác gì đã giết chết một người đồng bạn, hiển nhiên thực lực phi phàm, nếu như bọn chúng động thủ chỉ sợ cũng sẽ chết, vì lẽ đó lập tức nói uy hiếp.
Có vẻ như gã có thể khiến mọi người sợ hãi bằng cách đưa ra một người được gọi là Các chủ.
Ngô Minh quay đầu nhìn hai Tiêm giác ác quỷ này một chút, sau đó hỏi một câu: "Các chủ là ai?"
Hai Tiêm giác ác quỷ sững sờ, lúc này mới nhớ tới người này nếu là mới tới, tự nhiên không biết ai là Các chủ, lúc này một người trong đó lạnh lùng nói: "Ngươi còn chưa xứng hỏi, đàng hoàng đi theo chúng ta, chịu chúng ta điều khiển sẽ tạm tha ngươi một mạng, nếu không…”
Tiêm giác ác quỷ còn chưa kịp nói xong, Ngô Minh đã nâng trán lên, một tia sáng tím lóe lên, đối phương lập tức đi theo bước chân của Tiêm giác ác quỷ trước đó, tử thi tài lạc (xác chết ngã xuống), máu nhuộm hư không.
Bây giờ chỉ còn lại một Tiêm giác ác quỷ, Ngô Minh vừa sử dụng thủ đoạn lôi đình, gã lập tức phản ứng, đối thủ là cường giả quyết định sinh tử của gã, nói ra câu mệnh lệnh kia chẳng phải là muốn chết sao?
Ngay lập tức gã trở nên thông minh hơn, thái độ quay ngoắt 180 độ, lập tức dùng giọng điệu cung kính nói: “Các chủ là người mạnh nhất ở Tử địa này, chiếm giữ ẩn thân các và tự xưng là Các chủ. Bất cứ ai bước vào Tử địa này đều phải phục tùng hắn, nếu không chắc chắn sẽ chết."
"Ngươi so với huynh đệ kia của ngươi thì thông minh hơn nhiều, lại đây, cùng ta nói một chút sự tình của Tử địa này!" Ngô Minh vẫy vẫy tay, không chút nào nhìn ra ngay lúc trước, anh mới vừa giết chết mất hai người.
Lúc này, Tiêm giác ác quỷ cuối cùng không cam lòng cũng không dám biểu hiện ra, lập tức thành thật bay tới, kể lại tình huống cửa Tử địa.
Hiển nhiên nơi này tất cả mọi người, bao gồm bọn gã, kể cả Các chủ đều là lầm lạc tiến vào nơi này, phát hiện căn bản vô luận dùng thủ đoạn gì cũng không thể rời đi, cho nên chỉ có thể lưu lại ở chỗ này.
Nhưng ở Tử địa này có rất nhiều nguy cơ, đừng nhìn cảnh đẹp như tranh vẽ ở đây, mà ở đây có một quy tắc cực kỳ quỷ dị, chỉ cần ở trong không gian này thì sức sống sẽ không ngừng bị rút ra. Nếu như mặc cho phát triển, không bao lâu nữa người sẽ chết, hơn nữa là không cách nào có thể hóa giải.
Cũng may, những cường giả lần đầu tiên tiến vào đây đã nhanh chóng phát hiện ra trong Tử địa này có một thứ gọi là di vật của Phù tổ, có thể bổ sung sức sống đã bị hút đi của bọn họ. Hiển nhiên vì sinh tồn, thứ này liền trở thành bảo vật mà mọi người đều muốn tranh giành, bởi vì không ai muốn chết sau khi bị hút hết sức sống.
"Sinh mệnh lực bị hấp thu?" Ngô Minh sửng sốt, anh đã ở chỗ này một đoạn thời gian lại không có chút nào cảm giác, lúc này Nhị tổ Thiên sư trong không gian thần thức nói: "Không có gì kỳ quái, Phù tổ chắc hẳn đã gia trì một loại Phù triện nào đó trên cuộn tranh khổng lồ này, có thể hấp thụ Sinh mệnh lực của những kẻ xâm nhập. Ngươi là Phù sư, càng hòa nhập với ý thức thể của ta, hơn nữa ta là tàn hồn Phù tổ hóa thành, cho nên trận pháp hấp thu Sinh mệnh lực này đối với ngươi mà nói thực sự không có tác dụng!"
Nghe được những gì Nhị tổ Thiên sư nói, Ngô Minh lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra. Không nghi ngờ chút nào đây là một tin tức tốt, nếu như mình cũng bị hút đi sức sống, vậy khẳng định cũng là một phiền toái lớn.
Tiêm giác ác quỷ không biết Ngô Minh đang cùng Nhị Tổ Thiên Sư nói cái gì, liền tiếp tục giảng giải. Các chủ đó không thể nghi ngờ là kẻ mạnh nhất trong số những kẻ lầm lạc vào đây, nghe nói hắn là người đầu tiên tiến vào đây. Các chủ khống chế tất cả những người ở đây, thậm chí còn khắc nô ấn đặc biệt lên họ, điều này tương đương với để khống chế sinh tử bọn họ, bởi vì chỉ cần có nô ấn, một ý niệm Các chủ liền có thể khống chế sinh tử bọn hắn.
Về phần người bị Các chủ khống chế, bọn họ âm thầm chém giết lẫn nhau, tranh đoạt di vật Phù tổ, đại bộ phận di vật Phù tổ đều phải giao cho Các chủ, bọn họ chỉ có thể lấy được một bộ phận nhỏ, bọn họ không muốn chết thì chỉ có thể cướp đoạt từ người khác.
“Túi vải trong tay ngươi là di vật của Phù tổ sao?” Ngô Minh hỏi, anh để cho Tiêm giác ác quỷ cuối cùng còn sống, thứ nhất là vì đối phương thông minh hơn, thứ hai là vì đối phương cầm túi vải trong tay, Ngô Minh cũng muốn biết rõ bên trong là cái gì.
"Đúng, đây là di vật của Phù tổ!" Tiêm giác ác quỷ thật sự là thông minh, nghe lời nói Ngô Minh lập tức dâng lên túi vải trong tay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận