Tận Thế Tân Thế Giới

Chương 398: Diệp Tử Hân tỉnh lại (1)

Cửu Trảo nghe vậy cũng không ngạc nhiên, nó hiển nhiên đã sớm biết kết quả này.
Lúc này lấy ra một Tạp sách dày cộp trong không trung, Ngô Minh chưa từng nhìn thấy Tạp sách như vậy. Sau khi mở ra, mỗi trang sách đều không phải khe thẻ mà là một vòng xoáy nguyên khí có màu sắc khác nhau.
Cửu Trảo lấy một xấp thẻ từ một trong những vòng xoáy nguyên khí và đưa một nửa trong số chúng cho Ngô Minh.
"Đây là Thẻ phi tin. Ngươi có thể rót nguyên khí của mình vào thẻ trên tay, sau này chúng ta có thể dùng Thẻ phi tin để giao tiếp với nhau. Nếu ngươi không hiểu gì thì có thể hỏi ta!" Cửu Trảo đang ở đây quá cô đơn, mặc dù biết Ngô Minh phải đi nhưng nó vẫn muốn dùng những Thẻ phi tin này để duy trì liên lạc.
Đương nhiên, các thẻ trong móng vuốt của nó sẽ được giao cho Ngô Minh sau khi rót nguyên khí cho nó, để bọn họ có thể giao tiếp với nhau bằng Thẻ phi tin, thập phần thuận tiện.
Ngô Minh đương nhiên thấy sự miễn cưỡng của Cửu Trảo, nhưng anh không thể làm gì hơn, sau khi nghĩ một chút, Ngô Minh nói: "Ta vẫn chưa phải là một Bí thuật sư. Nghe nói sau khi ta được thăng cấp từ một Bí thuật học đồ thành một Bí thuật sư thì vẫn còn ba lần nữa để bước vào Thư viện bí thuật, cho nên về sau ta còn có cơ hội lại đến!”
Nghe được lời nói của Ngô Minh, Cửu Trảo lập tức trở nên hưng phấn.
"Vậy thì ngươi phải cố gắng lên. Hãy trở thành một Bí thuật sư càng sớm càng tốt. Ta không có niềm vui nào khác ở đây ngoài việc đọc sách. Hãy đến gặp ta sớm hơn!"
Tiếp theo, Ngô Minh và Cửu Trảo trao đổi với nhau 30 Thẻ phi tin, nghĩa là hai mọi người có thể giao tiếp với nhau 30 lần thông qua Thẻ phi tin này.
Vừa mới đổi thẻ, Ngô Minh đột nhiên cảm giác được một cỗ lực hút cực lớn từ phía sau truyền đến, căn bản không có cách ngăn cản, ngay sau đó liền bị hút vào một vòng xoáy nguyên khí.
Ngô Minh phản ứng kịp thì nhận ra mình đã tới cổng Thư viện bí thuật, bên cạnh là chó giữ nhà Đại Cáp đang ngủ gật ở đó, khi nhìn thấy Ngô Minh đi ra, nó lập tức mở to đôi mắt chó to bằng cái chậu rửa mặt và nhếch miệng cười cười với Ngô Minh: "Ngươi đi ra rồi? Thu hoạch thế nào?"
Ngô Minh nhìn Đại Cáp, bất đắc dĩ cười cười, không ngờ hết thời gian lại bị cưỡng bức kéo ra ngoài thư viện. Rõ ràng, có một số quy tắc nhất định trong Thư viện bí thuật này mà không ai có thể vi phạm.
Nghĩ đến Cửu Trảo, Ngô Minh cảm thấy nó thật đúng là một gia hoả không tồi, nhưng tiếc rằng cuối cùng anh ta không có thời gian để nói lời tạm biệt với nó.
“Ta đi đây, lần sau chờ ta tấn thăng thành Bí thuật sư lại đến !" Ngô Minh nói một tiếng, cũng không biết anh ta đang nói chuyện với Đại Cáp hay Cửu Trảo trong thư viện.
Bất quá Đại Cáp hiển nhiên cho rằng Ngô Minh đang nói chuyện cùng nó, lập tức nói: “Lần sau có thể mang cho ta một ít đồ ăn ngon không?”
Ngô Minh đột nhiên không nói nên lời, con chó lớn này ít nhất nguyên khí cấp sáu, hoá ra là một tên thích ăn hàng, nhưng lần này được gặp Cửu Trảo nhờ lời nhắc nhở của nó cho nên Ngô Minh gật đầu nhận lời.
Đại Cáp thật cao hứng, còn dùng móng chó vỗ vỗ Ngô Minh biểu thị hữu hảo.
Nhắc mới nhớ, con chó to lớn này cũng mạnh không hơn Cửu Trảo bao nhiêu, có lẽ vì lý do nào đó mà nó phải luôn canh giữ cửa ra vào. Điều duy nhất tốt hơn Cửu Trảo là nó có thể thường xuyên nhìn thấy một số người để trò chuyện, còn Cửu Trảo chỉ có thể lầm bầm lầu bầu đối với sách vở.
Hơi xúc động Ngô Minh cùng Đại Cáp chào tạm biệt, sau đó quay trở lại Phi hành khí đang đậu phía trước.
Chúc đã đợi Ngô Minh ở đây ba ngày, và rất vui khi thấy Ngô Minh trở về an toàn, nhưng ngay khi gặp mặt nó đã nói với Ngô Minh một điều.
“Lão đại, người phụ nữ đó tỉnh rồi!”
“Người phụ nữ nào?” Ngô Minh sửng sốt, nhất thời không có phản ứng, nhưng anh ta đã sớm nhận ra Chúc đang nói về Diệp Tử Hân.
Vì vậy, Ngô Minh vội vàng lên Phi hành khí, nhìn thấy Diệp Tử Hân vốn đã bị vây hãm ở trong Trận pháp bao vây đã tỉnh lại, ánh mắt lúc này lộ ra vẻ kinh hãi, nhìn thấy Ngô Minh, Diệp Tử Hân lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc.
"Anh là... anh là Ngô Minh? Tại sao anh lại ở đây?"
"Tại sao ta lại ở đây? Ngươi không biết?" Ngô Minh sửng sốt, Diệp Tử Hân vào Phi hành khí cùng anh ta lúc đó, anh thấy bộ dạng của cô ấy dường như hoàn toàn không nhớ rõ chuyện này.
Chờ một chút, Ngô Minh nhìn kỹ Diệp Tử Hân hiện tại, phát hiện cô ta có chút khác biệt so với người từng thấy trước đây. Dáng vẻ lạnh như băng cự tuyệt người ngàn dặm và nguyên khí đặc thù đã biến mất, thay vào đó là một loại tự nhiên và thẳng thắn, mặc dù Ngô Minh chỉ gặp qua Diệp Tử Hân như vậy vài lần, anh vẫn nhớ rõ một chút.
Khi lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Tử Hân bên ngoài căn cứ Vinh trấn, có vẻ như cô ấy là người như thế này.
Ngay lập tức, một khả năng lóe lên trong đầu Ngô Minh, Diệp Tử Hân này chính là 'Diệp Tử Hân' thật.
Để xác minh loại suy đoán này, Ngô Minh lập tức hỏi: "Diệp Tử Hân, ngươi có nhớ lần trước chúng ta gặp nhau ở đâu không?"
"Lần cuối cùng chúng ta gặp nhau sao? Đó không phải là ở căn cứ Vinh trấn sao? Đúng rồi, Thích Đình đâu rồi? Còn nữa, tại sao ta lại bị trói?” Diệp Tử Hân vẻ mặt ủy khuất, cô là thiên kim đại tiểu thư, nhưng giờ phút này cô ta thật sự có chút sợ hãi.
Ngô Minh cẩn thận nhìn Diệp Tử Hân, khẳng định đối phương không có chủ ý nói dối, đồng thời Ngô Minh thật sự không cảm nhận được nguyên khí lạnh lùng tà ác nguyên bản bên người. Đó là lý do tại sao anh chọn tin vào lời cô nói.
Hiển nhiên, Diệp Tử Hân hiện tại mới là Diệp Tử Hân thật.
Về lý do tại sao lại xảy ra chuyện này, Ngô Minh đoán rằng ý thức tà ác chiếm cứ suy nghĩ của Diệp Tử Hân lúc trước đã hòa vào xúc tu của anh ta, hiện tại xúc tu có thể mạnh đến mức có thể giết chết sinh vật U Linh hệ cấp năm ngay lập tức vì sự dung hợp của ý thức tà ác đó. Vì vậy, chỉ khi ý thức chiếm giữ tâm trí của Diệp Tử Hân biến mất thì cô mới có thể lấy lại tự giác.
Nghĩ tới đây Ngô Minh thở phào nhẹ nhõm, anh ta thật sự sợ Diệp Tử Hân có bất trắc gì, nhưng hiện tại xem ra cô ta đã khôi phục trở thành chính mình, như vậy chính mình cũng coi như là làm một chuyện tốt.
Đưa tay thu hồi Trận pháp bao vây, Ngô Minh đồng thời cởi bỏ sợi dây trói trên người Diệp Tử Hân.
Ngô Minh đang suy nghĩ về việc làm thế nào để nói với Diệp Tử Hân về những gì đã trải qua của cô ta trong giai đoạn này.
Đối với Diệp Tử Hân lúc này, Ngô Minh là người quen, hơn nữa đã cứu cô và Thích Đình hai lần nên cô vẫn tin tưởng anh ta, nhìn vẻ mặt kỳ lạ của Ngô Minh, cô biết chắc chắn đã xảy ra chuyện.
Cô ấy đã ngủ say tại căn cứ Vinh trấn vì bị sốt. Sau đó thì không biết gì nữa, và dường như cô ta đã nằm mơ rất lâu, nhưng không thể nhớ chính xác mình đã mơ những gì. Bây giờ tỉnh lại, Diệp Tử Hân phát hiện thể chất của mình so với trước kia khỏe hơn rất nhiều. Có điều trong cơ thể có thứ gì đó, điều này khiến cô ta nhận ra có điều gì đó không ổn.
Cuối cùng Ngô Minh cũng quyết định kể ra mọi chuyện, không cần phải giấu giếm nữa. Vì vậy, Ngô Minh đã kể lần lượt các sự kiện sau khi Diệp Tử Hân hôn mê. Tất nhiên, Ngô Minh không nói nhiều về trải nghiệm của bản thân. Anh ta chỉ tập trung vào trải nghiệm của Diệp Tử Hân và Thích Đình, và có một chút chuyện nghe được từ Thích Đình.
Nghe được Ngô Minh nói ra từng sự kiện không thể tưởng tượng, thậm chí không thể tin được, Diệp Tử Hân sắc mặt trở nên vô cùng tái nhợt, dù sao ai nghe nói thân thể của mình lại bị một ý thức tà ác không rõ nguyên lai chiếm giữ mấy tháng, sẽ đều cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Nhưng Diệp Tử Hân không ngắt lời Ngô Minh mà chậm rãi lắng nghe, cô có thể nghe được Ngô Minh không giống như là đang gạt cô ta, và Ngô Minh thực sự không có lý do gì để nói dối cô.
Một lúc lâu sau, Ngô Minh kể xong câu chuyện, Diệp Tử Hân trầm mặc một lát, mới ho khan một tiếng: "Nói như vậy, ta bị ý thức tà ác đó chiếm giữ lâu như vậy, đã làm nhiều chuyện như vậy, hiện tại ta đã ở nguyên khí cấp bốn, và đã trở thành Bí thuật học đồ gì đó? Thích Đình nàng thì ở tại Ngô thành?”
Ngô Minh gật đầu.
"Hóa ra là ta đã làm quá nhiều chuyện sai trái, lại còn bỏ mặc Thích Đình. Nếu không gặp lại anh Ngô, sợ là cô ấy chết mất!" Diệp Tử Hân nói tới chỗ này trên mặt một trận hoảng sợ, trong hốc mắt đã tràn đầy nước mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận