Tận Thế Tân Thế Giới

Chương 782: Khách sạn Lệ Hoa

Gần như cùng lúc đó, đầu của hai Hắc y nhân ở cách đó mười mét liền oành một tiếng nổ tung, bọn chúng đều bị Ngô Minh một quyền một đánh chết, bây giờ cú đấm của Ngô Minh còn mạnh hơn cả đạn pháo, ngay cả đá hoa cương cũng có thể một quyền nổ nát, càng không cần phải nói đến cái đầu còn mỏng manh hơn, hơn nữa với tốc độ hiện tại của Ngô Minh, giết người đến quả thực so với liềm gặt lúa mạch còn nhanh hơn.
“Tập trung hỏa lực!” Đội trưởng Hắc y nhân hô to, nhưng hiển nhiên là hắn đánh giá thấp thực lực của Ngô Minh, mấy giây tiếp theo, thuộc hạ của hắn lần lượt chết thảm. Trong vòng hai hơi thở, Hắc y nhân trong bán kính hai mươi mét ngoại trừ hắn đều bị giết sạch. Một số bị nắm đấm đánh chết, một số bị một cước quét thành hai đoạn, một số bị giết bởi dao găm băng, thậm chí một số còn bị giết bởi khối xi măng do Ngô Minh ném. Ở khoảng cách này, khối xi măng bị Ngô Minh toàn lực ném hết có thể so sánh với đạn pháo.
Cuối cùng, đội trưởng Hắc y nhân cũng định bắn vào Ngô Minh, nhưng với tốc độ và thần kinh phản xạ của Ngô Minh, anh ta có thể dễ dàng tránh được làn đạn của đối phương. Ngay sau đó, Ngô Minh đã ném một thanh thép gãy trực tiếp đem đối phương bắn thủng, đóng đinh trên mặt đất.
Sinh lực của đội trưởng Hắc y nhân gấp mấy lần người thường, cho dù bị xuyên vào thân thể cũng không chết ngay, chỉ có điều trong thời gian ngắn đã không có uy hiếp gì nữa.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, Ngô Minh hầu như đã giết sạch toàn bộ đám Hắc y nhân, tên Giám đốc điều hành ở đằng xa đã sợ đến hãi hùng khiếp vía, hắn tính chạy về phía máy bay phía sau, chỉ có bay lên trên không trung, hắn mới coi như an toàn.
"Muốn chạy? Vừa nãy truy sát ta thoải mái như vậy, hiện tại cũng nên để ta hưởng thụ rồi!" Ngô Minh thấy Giám đốc điều hành cấp cao chuẩn bị xông vào máy bay, lập tức nắm lấy hai vũ khí tự động rơi trên mặt đất và trực tiếp bắn vào hai chiếc máy bay chiến đấu 'Chim ưng biển' đang đậu trên mặt đất.
Ngô Minh nhắm vào ca-bin và động cơ, dù là giết phi công hay phá động cơ của máy bay đều có thể ngăn cản đối phương cất cánh. Viên đạn xuyên thẳng vào tấm kính ở khoảng cách dưới 100m, khiến 2 phi công chuẩn bị nổ máy và cất cánh thiệt mạng.
Giám đốc điều hành cấp cao ngay lập tức chết lặng khi nhìn thấy điều này, có điều hắn cũng đủ quyết đoán, lập tức chạy về phía xa, đồng thời một chiếc máy bay chiến đấu 'Chim ưng biển' cảnh giới trên không trung cũng lập tức bắt đầu dùng súng máy hạng nặng hướng về Ngô Minh xạ kích.
Nhưng lần này Ngô Minh đã sớm có kế hoạch, trước tiên anh bắn vài phát đạn nát đầu gối chân của Giám đốc điều hành cấp cao khiến đối phương khó chạy thoát ra ngoài, sau đó Ngô Minh chạy nhanh và lao thẳng vào máy bay chiến đấu 'Chim ưng biển'. Mặt đất phía sau anh bị những viên đạn bắn từ trên không cày nát, nền xi măng bị nổ tung thành từng những hố nhỏ, và mặt đất vỡ tung tóe bắn lên tảng lớn bùn đất cùng đá vụn.
Lúc này, Ngô Minh đang chạy đua với thời gian và tốc độ nhanh hơn bất kỳ ai khác.
Trong nháy mắt, Ngô Minh lao tới máy bay chiến đấu 'Chim ưng biển' gần nhất, liền vươn tay kéo khẩu súng máy hạng nặng trên thân máy bay xuống, khung kim loại cố định không thể chống lại sức mạnh của Ngô Minh lúc này. Sau khi kéo xuống, Ngô Minh nâng khẩu súng máy nặng 150 kg nhắm vào chiếc máy bay chiến đấu 'Chim ưng biển' đang bắn điên cuồng trên đầu.
Bây giờ sử dụng vũ khí bình thường, ở độ cao này không có gì nguy hiểm đối với anh ta, nhưng khẩu súng máy hạng nặng trên không này thì khác, sức xuyên phá và độ sát thương của nó đã tương đương với một khẩu pháo nhỏ, ngay cả một tấm thép hợp kim đặc biệt dày mười phân cũng có thể bắn thủng. Ngô Minh lập tức bắn vào máy bay chiến đấu 'Chim ưng biển' trên đầu.
Máy bay bên cạnh Ngô Minh bị đạn như mưa bắn nát, và Ngô Minh nhắm mục tiêu cũng không tệ, máy bay trên đầu cũng bị xuyên thủng và đồng thời phá hủy động cơ. Động cơ phát nổ trên không, sau đó chiếc máy bay bị mất đi động lực nhanh chóng rơi xuống, một ngọn lửa bùng lên cách đó cả trăm mét.
“Vũ khí này tốt thật!” Ngô Minh nhìn khẩu súng máy hạng nặng trong tay gật đầu hài lòng, thứ này tuy trọng lượng kinh người, thế nhưng uy lực cũng lớn, có thể bắn ra 300 viên đạn cỡ lớn mỗi phút, tuyệt đối là bão táp sắt thép.
Ngô Minh đã hạ cả ba chiếc máy bay, không biết có bao nhiêu người trong chiếc máy bay cuối cùng nhưng tất cả đều chết khi máy bay gặp sự cố và phát nổ, lúc này chỉ có hai người truy sát Ngô Minh còn sống.
Một người là đội trưởng Hắc y nhân đeo mặt nạ đen bị Ngô Minh ném thanh thép xuyên qua, và người còn lại là Giám đốc điều hành cấp cao bị dập nát chân và đầu gối, nhưng lúc này, cả hai vậy mà lại chạy trốn.
Khi Ngô Minh và chiếc máy bay thứ ba đối chiến với nhau, cả hai đều bỏ chạy trong mười giây này, điều này có phần nằm ngoài dự đoán của Ngô Minh.
Rõ ràng hai người này không phải người thường, người bình thường bị thương thế này cho dù không chết cũng tuyệt đối không thể di động một bước, hiển nhiên thân thể bọn chúng đã được cường hóa, hơn nữa mức độ cường hóa rất cao.
Ngô Minh bỏ khẩu súng máy hạng nặng, đi tới nhìn một chút, chỉ thấy trên mặt đất còn sót lại vết máu, không phải lúc trước Ngô Minh không giết được hai người này, mà là Ngô Minh nhìn thấy hai người này có địa vị khá cao, anh ta muốn từ trên người bọn họ thu lấy tình báo liên quan đến kế hoạch mới nhất của Công ty Tinh Hà. Như câu nói, biết người biết ta trăm trận trăm thắng, vốn tưởng rằng hai người này bị trọng thương như vậy, tuyệt đối không có khả năng đào tẩu, không nghĩ tới kết quả làm Ngô Minh rất là ngoài ý muốn.
“Muốn chạy, vậy cũng phải có khả năng chạy trốn mới được!” Ngô Minh nhìn vết máu trên mặt đất, ngửi chút mùi máu dính trên ngón tay, nhắm một phương hướng chạy đi.
Ngũ quan của Ngô Minh đã vượt qua tiêu chuẩn của người bình thường rồi, khứu giác của anh ta có thể so sánh với chó săn, chưa kể khi đối phương bỏ chạy sẽ còn vương lại máu trên mặt đất. Ngô Minh không dự định buông tha hai người kia, đúng như anh nghĩ, đã trở thành kẻ thù của Công ty Tinh Hà, cần phải tìm ra kế hoạch tiếp theo của đối phương, hơn nữa Ngô Minh cũng thù rất dai, những tên này đã truy sát anh ta vô cùng chật vật, thù này tự nhiên là phải báo.
Bởi vì quần áo trên người đã bị xé nát, Ngô Minh trực tiếp xông vào một cửa hàng quần áo đã đóng cửa ven đường, lấy một bộ cao cấp mặc vào người, dù sao khỏa thân cũng quá mức làm người khác chú ý.
Sau khi đi qua mấy cái quảng trường, trên mặt đất đã sớm không còn vết máu, hai người kia tựa hồ đã chạy mất tăm mất tích, nhưng Ngô Minh vẫn không có mất đi mục tiêu, hiển nhiên hai người đều biết che giấu dấu vết, thế nhưng Ngô Minh vẫn biết mình đang ở rất gần đối phương.
Đây đã là khu đô thị của Vũ Thành, cách trận chiến trước đó 1,5 km, rất nhanh Ngô Minh đi tới dưới một tòa nhà, mùi máu tanh rất loãng trong không khí đã biến mất ở đây.
Rõ ràng là hai người đó đã vào tòa nhà.
Ngô Minh nhìn lên thì thấy trong tòa nhà có đèn, hiển nhiên có máy phát điện khẩn cấp.
“Khách sạn Lệ Hoa!” Sau khi Ngô Minh nhìn thấy bảng hiệu của tòa nhà thì bước vào. Đã mười một giờ tối, vốn dĩ đây là lúc cuộc sống về đêm ở đô thị bắt đầu, nhưng bây giờ không có điện, toàn bộ thành phố đã rơi vào trong im lặng chết chóc, một nơi cao cấp như Khách sạn Lệ Hoa vẫn có điện, nghiễm nhiên nó là một trong số ít những nơi sôi động trong thành phố. Trong sân của khách sạn, các loại ô tô hạng sang đều đang đỗ, trước cửa khách sạn vẫn có người trông coi cửa.
Lúc này, một chiếc ô tô Mercedes-Benz chạy qua dừng trước cổng khách sạn, người gác cửa lập tức bước tới mở cửa, một đôi nam nữ từ trong xe đi xuống.
"Anh yêu, em đã nói tới nơi này là đúng rồi mà, cả thành phố không có điện, chỉ có khách sạn Lệ Hoa là có. Rất nhiều công tử và người nổi tiếng đã đặt phòng ở đây. Nghe nói hôm nay buổi tối còn có một party cuồng hoan trắng đêm, ngay cả nữ diễn viên Tần Văn cũng ở đây."
"Tần Văn? Nữ diễn viên hạng nhất đó, cô ấy cũng ở đây? Tuyệt, chúng ta vào đi, nhưng nói trước nha, thời điểm này mà hưởng thụ buổi tiệc này giá cả rất xa xỉ, anh đã bỏ ra một số tiền lớn để nhận được tấm thiệp mời vào khách sạn, anh nghĩ tối nay chúng ta sẽ đặt một phòng, hảo hảo hưởng thụ một chút... "
"Ghét ghê à!"
Đôi trai gái này một bên trò chuyện, chàng trai quần áo xa hoa bắt đầu từ túi trong lấy ra hai tấm thiệp mời mạ vàng, bảo vệ ở cửa và người phục vụ kiểm tra trước khi cho họ vào.
Ngô Minh thính giác rất mạnh, nghe được đôi trai gái đối thoại, lại nhìn thấy thiệp mời lập tức nhíu mày.
“Hiện tại muốn vào khách sạn này, còn cần thiệp mời?” Ngô Minh tự lẩm bẩm, bất quá nghĩ đến cũng đúng thôi, bây giờ ở Vũ Thành mất điện, bên ngoài hỗn loạn, người bình thường chỉ có thể sống trong bóng tối lạnh lẽo, chỉ có người giàu có, có địa vị nhất định mới có thể bước vào một nơi cao cấp như vậy vào thời điểm này, nơi có thể coi là biểu tượng của thân phận và địa vị.
Ngô Minh nhìn quanh, muốn đi vào khách sạn trên căn bản cũng chỉ có cửa chính, hai người kia rõ ràng vào khách sạn để trốn, nếu như vậy làm sao bọn chúng vào được, phải biết bọn chúng chưa chắc đã chuẩn bị trước thiệp mời, cưỡng bách tiến vào cũng không giống, nếu như tiến vào khó khăn, bọn chúng có khả năng không phải trốn ở chỗ này, mà là trốn ở chỗ khác.
Hiển nhiên, Ngô Minh có thể xác định hai người đang trốn trong khách sạn này, vấn đề bây giờ là làm sao vào được. Xông vào tự nhiên có thể, nhưng Ngô Minh không muốn vậy nên chỉ có thể lẻn vào từ nơi khác.
Lúc này sau lưng Ngô Minh có tiếng còi ô tô, hóa ra vừa rồi Ngô Minh mất tập trung chặn giữa đường, phía sau có một chiếc xe Audi màu đen, tài xế hơi sốt ruột bấm còi.
"Vừa nhìn chính là một quỷ nghèo, thậm chí còn không có xe hơi mà lại dám tới một nơi cao cấp như vậy, thực sự là buồn cười!" Cách đó vài mét, một vài phụ nữ đi giày cao gót bước ra từ trong một chiếc xe vừa mới đỗ, bọn họ đương nhiên còn có nam nhân, hiển nhiên cũng là người có tiền. Lúc này những người này đang khinh thường nhìn Ngô Minh, trong mắt hiện lên vẻ khinh thường.
Ngô Minh đương nhiên không thèm đếm xỉa gì đến mấy tên ngốc này, vừa định rời đi tìm chỗ lẻn vào khách sạn, liền nhìn thấy người ngồi ở ghế sau xe Audi phía sau.
Ngô Minh sửng sốt một chút, sau đó nở nụ cười.
Không ngờ, lại gặp một người quen.
Bạn cần đăng nhập để bình luận