Tận Thế Tân Thế Giới

Chương 595: Lời nói của ta là mệnh lệnh

Ngô Minh đã đại khái đoán được Y Y sẽ làm gì, nó giống như thợ rèn huyền thoại Thiết tượng rèn vũ khí, nhưng vào lúc này, Y Y đang 'rèn' các sinh vật, nàng ấy muốn hợp nhất hai lá bài lại với nhau.
Phải nói Ngô Minh tuy có kiến ​​thức sâu rộng về chế tác thẻ bài, nhưng thậm chí không dám nghĩ tới loại chuyện này, nhưng Y Y giờ phút này lại hạ bút thành văn. Chỉ chốc lát sau, hai tấm thẻ liền bị nguyên khí to lớn ép xuống co lại, dung hợp hoàn thành một tấm thẻ.
Y Y thở ra một hơi dài, sau đó ném lại tấm thẻ cho Ngô Minh.
Ngô Minh nhìn lướt qua và lập tức sửng sốt, tấm thẻ đã đổi thành một diện mạo khác.
"Nhuyễn Trùng Huỷ Diệt, Thẻ sinh vật cấp 6, phẩm chất màu tím, kích hoạt cần 400 Thẻ nguyên khí bốn hệ, thuộc tính sinh vật: loại Hủy diệt, khi ngươi nô dịch Nhuyễn Trùng Huỷ Diệt, ngươi cũng sẽ tạm thời có được khả năng dùng thử nguyên khí Hủy diệt cho đến khi sinh vật đó tử vong hoặc bị xua tan! "
Không còn nghi ngờ gì nữa, đây là thẻ bài sinh vật mạnh nhất trong tay Ngô Minh hiện tại, ngay cả Cốt Long cũng không thể so sánh với nó, sinh vật cấp sáu, một khi triệu hồi ra thì rất cường đại, lại càng không cần phải nói đây là dùng xúc tu Thần hủy diệt dung hợp thành sinh vật.
Ngô Minh đoán Y Y tốn rất nhiều công sức mới dung hợp được loại sinh vật này, nhất định là vì đền bù tổn thất hai con mắt phụ, dù sao thì anh ta và Y Y cùng nhau phát hiện ra hai con mắt phụ này, nhưng như lời Y Y nói, đúng là hai cặp mắt đó rõ ràng là có một số tác dụng phụ, giống như Hình ca kia, quả thực là điên điên khùng khùng, chính mình còn không biết thân đang ở trong một ảo cảnh, sử dụng đôi mắt kia chẳng khác gì là bị cặp mắt kia bắt cóc, khống chế, Ngô Minh đương nhiên không muốn một thứ như vậy.
Nhưng nghĩ đến Thần Hủy Diệt, Ngô Minh đột nhiên nhớ tới trong tay anh ta còn có một cái Hủy Diệt Chùy.
Vũ khí này bản thân không dùng được, sao không để cho Y Y nhìn xem có tác dụng gì, Ngô Minh lập tức lấy thẻ Hủy Diệt Chùy đưa tới, Y Y cầm lấy xem qua thì biến sắc ngay lập tức.
"Hủy Diệt Chùy! Ngô Minh, ngươi lấy ở đâu?"
Từ biểu hiện của Y Y, Ngô Minh biết thứ này có công dụng rất lớn đối với Y Y nên đã kể chuyện lấy được Hủy Diệt Chùy, Y Y nghe nói có một Hoa đại tỷ (Bọ rùa) khác nở ra nhờ hấp thụ nguyên khí Hủy diệt trên Hủy Diệt Chùy, đôi mắt của nàng toả sáng.
"Thật tốt quá, ta đã thu thập được hơn phân nửa chi thể của Thần Hủy Diệt, nếu có Hủy Diệt Chùy và con Bọ rùa có nguyên khí Hủy diệt, đến lúc đó khẳng định có thể chế tạo ra sinh vật mạnh nhất. Ngô Minh, ngươi nói Bọ rùa muốn phục sinh Thần Hủy Diệt, cái này là được rồi, cô ấy là con rối bị ý chí của Thần Hủy Diệt điều khiển, cô ấy nhất định muốn Thần Hủy Diệt sống lại nên cần ngươi và cô ta đi tìm chi thể của Thần Hủy Diệt, như vậy sớm muộn gì cô ta sẽ lại tới tìm ngươi, đến lúc đó ta liền sẽ bắt lấy cô ta!” Khuôn mặt Y Y lộ ra vẻ phấn khích.
Ngô Minh từ lâu đã nghe nàng ta nói về việc tạo ra sinh vật Hủy diệt cường đại nhất. Chỉ không ngờ Y Y đã thu thập được hơn nửa chi thể của Thần Hủy Diệt, chẳng trách nàng trở thành cái gai trong mắt với Huỷ Diệt nhất tộc khác.
Chỉ dựa vào mối quan hệ giữa mình và Y Y. Đương nhiên, phải giúp đỡ những nhiệm vụ này.
Cuối cùng thì Hủy Diệt Chùy cũng được trao cho Y Y, dù sao Ngô Minh có giữ nó cũng vô ích. Khi quay trở lại mặt đất thì trời đã hửng sáng một chút, mọi người trong Bằng thôn đều tập trung đông đủ, rõ ràng là không biết bộ mặt thật của thủ lĩnh Hình ca, sau khi nghe nói sẽ hợp nhất với Ngô Thành và Sư Thành trở thành một phần của Tân Hoa quốc, bọn họ ngược lại không có mâu thuẫn, bởi vì đối với bọn họ mà nói, có thể sinh tồn được mới là trọng yếu nhất.
Đương nhiên, Ngô Minh không cần phải tham gia vào việc tiếp quản Bằng thôn, Vương Vĩ và người của anh ta có thể đủ năng lực cho những nhiệm vụ này.
Trở lại Ngô Thành, Y Y liền chào Ngô Minh, trở lại viện nghiên cứu mà Ngô Minh đã sắp xếp cho nàng ấy ở lại đóng cửa không ra, bắt đầu nghiên cứu Hủy Diệt Chùy và hai con ngươi. Còn Ngô Minh, trải qua nhạc đệm nho nhỏ ở Bằng thôn, vậy mà lại thanh nhàn.
Mọi người dưới sự chỉ huy đều bận rộn mỗi ngày để mở mang và xây dựng đất nước, nghe nói mỗi ngày, Ngô Thành và Sư Thành sẽ cử rất nhiều đội thám hiểm đến các thành phố của thế giới cũ và một số khu công nghiệp nổi tiếng để tìm kiếm các loại thiết bị có thể khôi phục lại các máy móc sản xuất trong xưởng đúc, và hàng ngày, một số lượng lớn các loại máy móc khác nhau được đưa trở lại.
Có thể nói, hiện tại Ngô Thành và Sư Thành đang phát triển cực thịnh, việc buôn bán với các Dị tộc nhân cũng dần mở rộng, Nhân loại dùng sản vật của mình để đổi lấy nhiều mặt hàng có giá trị của các Dị tộc nhân.
Ví dụ như kim loại quý hiếm có thể dùng để chế tạo tinh vi, chẳng hạn như một số sinh vật kỳ lạ, tất nhiên cũng có Thẻ nguyên khí khổng lồ,
Thế giới cũ, động lực thúc đẩy sự tiến bộ và phát triển của con người là than đá, dầu mỏ, điện năng và các năng lượng khác. Tương tự, ở Tân thế giới, những nguồn năng lượng cũ này đã bị đào thải, nguyên khí là năng lượng mới được con người sử dụng. Nghe nói một nhà máy điện nguyên khí khổng lồ đã được xây dựng ở Ngân Nguyệt Thành, sau khi hoàn thành, con người sẽ trở lại trạng thái nhà cửa sáng sủa như xưa.
Mặc Mặc Thác quay trở lại Đế quốc Thú nhân, anh ta muốn quay lại để thuyết phục hoàng gia của Đế quốc Thú nhân thiết lập đồng minh với Tân Hoa quốc. Đế quốc Thú Nhân đã từng phái quân đội xâm lấn Sư Thành và Ngô Thành, nhưng mà cái này đều không coi vào đâu, đối thủ trước kia chưa hẳn không thể làm bằng hữu.
Về phần Đỗ Uy đã trở về Tân Đô Thành, vì mối quan hệ giữa Đỗ gia và Diệp gia, Tân Đô Thành cũng quyết định sáp nhập vào lãnh thổ của Tân Hoa quốc. Có lẽ vì Ngô Minh quá mức cường thế, ban đầu Kiếm Thuẫn Đế Quốc đóng quân ở Khu đô thị vành đai một và hai ở Tân Đô Thành cũng tuyên bố rút quân, đem nội thành trả lại cho Tân Đô Thành.
Hai tháng sau sự kiện Bằng thôn, 20 căn cứ nhỏ của Nhân loại ở khu vực xung quanh về cơ bản đều đã được hợp nhất vào thẩm quyền của Ngô Thành và Sư Thành, quyền lợi cơ cấu mới cũng từng bước hoàn thiện, dựa theo kế hoạch, nhiều nhất một tháng thì Tân Hoa quốc chính thức được thành lập.
Đối với việc xây dựng thể chế thì có một số khác biệt. Một số người đề xuất thành lập một hệ thống bầu cử như thế giới cũ, trong khi những người khác hy vọng thiết lập một hệ thống đế quốc, và một số đề xuất hệ thống quản lý của Sư Thành có thể được sử dụng, và một Hội đồng tối cao có thể được thành lập.
Một số phe phái tranh chấp, và cuối cùng đến tai Ngô Minh.
Ngô Minh có ý tưởng riêng của mình về thể chế, rõ ràng là anh ta không muốn trở thành quốc vương hoàng đế. Suy cho cùng, từ nhỏ bị giáo dục quyết định tư tưởng của anh ta, luôn cảm thấy như vậy có chút cổ quái, dĩ nhiên đối với Tân Hoa quốc phát triển sau này cũng có không lợi, hoàng quyền vốn chính là thể chế lạc hậu, tự nhiên là bị Ngô Minh một chân đá văng ra.
Đối với chế độ toàn dân tuyển cử, Ngô Minh cũng không muốn thông qua, chỉ là giả vờ giả vịt mà thôi, không có nội dung thực tế, người không vì mình, trời tru đất diệt, đến lúc đó sợ lại sẽ nảy sinh rất nhiều bè phái cùng đoàn thể lợi ích.
Do đó, Ngô Minh tương đối khuynh hướng về chế độ ủy ban hơn.
Sau khi bày tỏ suy nghĩ của mình trong đại sảnh hội nghị, biểu hiện của mọi người tự nhiên khác hẳn.
Vào lúc này, trong đại sảnh hội nghị có thể chứa hàng trăm người, hầu hết trong số họ không chỉ là những người đã cùng một chỗ dốc sức làm việc với Ngô Minh trước đây, mà còn có các lãnh đạo và quan viên mới.
Những người này đều là những người có năng lực, sau này đều sẽ là những người thực thi quyền quan trọng nhất ở Tân Hoa quốc, tư duy của họ rõ ràng là sinh động hơn, nhưng tất nhiên cũng có một số rắc rối, đó là họ sẽ có chủ kiến ​​của riêng mình.
Trên thực tế, sau khi Ngô Minh nói, những 'người cũ' ban đầu đã đọc được tin tức trong lời nói của Ngô Minh, anh ta không muốn bàn luận quá nhiều về vấn đề này.
Nhưng hết lần này tới lần khác có người đưa ra ý kiến phản đối.
"Thành chủ, chúng tôi vẫn tin rằng nhiều người hơn nên được trao quyền bầu cử, để phản ánh nền văn minh của Tân Hoa quốc của chúng ta. Ngài đã nói nền văn minh Nhân loại của chúng ta đi trước rất nhiều so với các chủng tộc Dị tộc nhân, nếu không có nguyên khí và không có thẻ, những Dị tộc nhân đó về cơ bản sẽ giống như những kẻ man rợ thiếu văn minh ở thế giới trung đại, chúng ta đương nhiên không thể học theo thể chế lạc hậu của chúng... " Một ông già khoảng năm mươi tuổi đứng dậy và nói, khi nói điều này, ông ta liếc nhìn Lý Hạ và những người khác ở phía bên kia.
Rõ ràng, đám người Lý Hạ là những người kiên định 'ủng hộ hoàng đế', đánh giá họ đã tranh cãi rất nhiều với những quan chức mới được thăng chức đó, những quan chức mới được thăng chức này quả thực rất có năng lực, nếu không theo tính khí của Lý Hạ, bọn họ khẳng định đã sớm phát tác.
"Vì vậy, chúng tôi không đồng ý thành lập cái gọi là quyền lực đế quốc. Đây là cặn bã của thế giới cũ, thứ cần được loại bỏ, và nó cũng là một trở ngại rất lớn cho sự phát triển của chúng ta. Tương tự, mặc dù hệ thống ủy ban là một nâng cao hơn một chút vẫn là vòng tròn quyền lực, như vậy tương đương với loại trừ tất cả những người khác từ bên ngoài, sẽ không có được sự tin tưởng và ủng hộ của mọi người, chúng ta nên tôn trọng sự lựa chọn của tất cả người dân Tân Hoa quốc. Vì vậy tôi tin rằng nên thông qua bầu cử dân chủ và thành lập hệ thống nghị viện, để phát triển và lớn mạnh lâu dài!” Ông lão nói tiếp, vừa nói vừa khiến nhiều người gật đầu đồng ý, rõ ràng là rất mong chờ thể chế này.
Lão đầu này tên là Lý Học Dân, là một học giả vô cùng nổi tiếng ở thế giới xưa, sau khi đến với Ngô Thành, bởi vì khả năng quản lý phi thường của mình nên đã thăng quan tiến chức đến vị trí hiện tại, có thể nói là bất kỳ ai có thể tham gia thảo luận trong đại sảnh hội nghị này, cả trăm người đều là những người đang đứng trên đỉnh cao quyền lực ở Ngô Thành và Sư Thành.
Sau khi Lý Học Dân nói xong, một số người vỗ tay tán thưởng, nếu như là thường ngày, đám người Lý Hạ nhất định sẽ phản bác, sau đó phát biểu ý kiến, cuối cùng bước vào tranh luận.
Nhưng lần này, không ai nói và cũng không ai dám nói.
Người cũ đương nhiên biết tại sao, nhưng quan viên mới thăng chức thì không biết, nhưng họ cũng không ngốc, lập tức phát hiện có cái gì không đúng, lần này vậy mà không ai phản bác lại?
Khi Lý Học Dân còn đang thắc mắc, Ngô Minh đang ngồi ở ghế chủ tịch, gật đầu nói: “Bộ trưởng Lý, xin mời ngồi!”
Hiển nhiên, Lý Học Dân vẫn tôn trọng Ngô Minh, ngồi xuống theo lời của anh ta. Một lúc sau, Ngô Minh đứng dậy và nhìn xung quanh một vòng, cuối cùng nói "Lập luận và ý tưởng của các ngươi không thống nhất, chuyện này ta đã biết. Nhiều người ở đây là những gương mặt mới, có phải đang tò mò tại sao vừa rồi không ai phản bác Bộ trưởng Lý, đúng không?”
Không nói, lời nói của Ngô Minh đã khơi dậy lòng hiếu kỳ của họ, Lý Học Dân cũng thẳng người, cẩn thận lắng nghe.
Ngô Minh mỉm cười, và sau đó nói: "Rất đơn giản, bởi vì ta đã đưa ra quyết định, và lời nói của ta là mệnh lệnh!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận