Tận Thế Tân Thế Giới

Chương 410: Anh hùng trở về

Lưu Bân lúc này trông có vẻ mệt mỏi, áo giáp có nhiều vết máu, một tay cầm thiết chùy có gai nhọn, một tay cầm súng máy cỡ lớn. Bất quá hiển nhiên, giờ phút này đạn súng máy đã trống rỗng, đoạn đường này rõ ràng cho thấy chém giết để tới. Mặc dù trông có vẻ mệt mỏi nhưng trên gương mặt anh ta lúc này vẫn toát lên vẻ kiên quyết, thể hiện nét đặc trưng của một quân nhân.
"Mọi người không cần trông cậy vào Sư Thành. Lũ quái vật ở đó không ít hơn chúng ta, thậm chí có thể nhiều hơn. Tần Lực Đông và những người khác trong ủy ban quản lý gần như sợ chết khiếp. Bọn họ ngay cả bản thân còn khó bảo toàn, cũng không cần nói đến giúp chúng ta. Ngoài ra, để ta nói một câu, một lượng lớn vũ khí và vũ khí mới mà Thành phố Sư tử đặt hàng từ Ngân Xà Thành vẫn chưa được chuyển đến. Ngân Xà thành không riêng gì lừa bịp chúng ta, ngay cả Sư thành cũng lừa. Ta cùng Tần Lực Đông đã thương lượng xong rồi, nếu như lần này may mắn đánh lui quái vật thì cần phải cùng đi Ngân Xà Thành lý luận. Mẹ nó, đám Quỷ tây dương kia chính là không giữ chữ tín !" Lưu Bân vừa nói vừa mắng, khi mọi người nghe xong lời của Lưu Bân, đều biết Thành phố Sư tử không thể trông cậy vào.
Tương tự, bây giờ họ cũng không thể giúp đỡ Sư Thành. Vì mối quan hệ của Ngô Minh, Ngô Thành và Sư Thành là nhất mạch tương liên. Vốn dĩ bất luận một phương nào có phiền toái thì một phương khác đều sẽ không chút do dự hỗ trợ. Nhưng lúc này đây, đại quân quái vật tới quá hung, quá mãnh, hai bên đều ốc còn không mang nổi mình ốc, tự nhiên là ai đều không rảnh lo cho ai.
Và thời gian trôi qua, mặc dù rất nhiều quái vật đã bị giết nhưng số lượng không hề giảm mà ngày càng nhiều hơn, nếu tình trạng này ngày càng trầm trọng hơn thì Ngô Thành và cả Sư Thành sẽ không còn nữa.
Lý Hạ và Độc nhãn lão ngũ nhìn nhau, đều từ trong mắt đối phương thấy được vẻ không cam lòng, nhưng tình huống như thế này, cho dù không cam lòng đến đâu cũng không làm gì được.
"Trận pháp phòng ngự có thể kéo dài nhiều nhất là nửa giờ. Khi Trận pháp phòng thủ mất đi hiệu lực, bằng vào cái tường thành bán thành phẩm này là không thể nào ngăn cản. Theo cách này, chúng ta chỉ có thể bố trí nhân sự đột phá từ hướng đám quái vật yếu ớt. Nhưng mà chân chính có thể phá vòng vây ra bao nhiêu người, cái này ai cũng không biết !" Lý Hạ thần sắc khó coi nói, nếu như không phải vạn bất đắc dĩ, nàng sẽ không ra lệnh đột phá, nhưng nếu tiếp tục kháng cự, hậu quả chính là thành phá người vong.
Một thành phố có thể bị phá vỡ, nhưng con người không thể chết, chỉ cần con người còn sống thì sẽ có ngày đông sơn tái khởi.
Lúc này, quái vật phía trước đột nhiên gầm lên một tiếng. Sau đó, mặt đất rung chuyển, nhìn thấy mặt đất ở khoảng cách hơn 300 mét từ Ngô Thành đột nhiên nổi lên và vỡ tung, từ dưới đất chui ra một con quái vật khổng lồ thô to như tàu điện ngầm bốn đoạn, chiều dài đạt 100 mét.
Con quái vật này được bao phủ bởi những chiếc gai sắc nhọn trên khắp cơ thể và một đường gờ nhô ra từ lưng, từ đầu đến đuôi, làm nổi bật sự hung dữ của con quái vật này. Ngoài ra, con quái vật này có sáu cặp chi khổng lồ, nâng đỡ một cơ thể khổng lồ. Đầu của nó có thể mở ra một cái miệng đầy răng sắc nhọn theo bốn hướng. Tiếng gầm mà nó tạo ra, thậm chí nhiều binh lính Thức Tỉnh giả trên bức tường thành cách đó hàng trăm mét cảm thấy đầu họ như bị một chiếc búa nặng đập vào đầu, trong lúc nhất thời cái gì cũng đều nghe không được.
“Trinh sát. Lập tức dò xét thuộc tính của sinh vật mới!” Nhìn thấy con quái vật to lớn ở phía xa, trên tường thành phần đông cao tầng Ngô Thành đều hoàn toàn biến sắc, Lý Hạ lập tức ra lệnh.
Vẫn là công cụ dò tìm đặc biệt được mua từ Ngân Xà Thành. Nữ chiến binh Thức Tỉnh giả lập tức điều khiển dụng cụ. Một lúc sau, hàng loạt biểu tượng được hiển thị trên màn hình nhỏ.
"Báo cáo, sinh... sinh vật mục tiêu, phân loài rồng khổng lồ, Địa Long, nguyên khí cấp 4... Sinh vật nguyên khí cấp 4 có phẩm chất xanh, theo tính toán của máy phân tích nguyên khí, chúng ta không thể chống lại đòn tấn công tiếp theo." Vẻ mặt nữ trinh sát lúc này cũng tái mét, mặc dù đã trải qua khóa huấn luyện đặc biệt và thực lực của cô đã đạt đến nguyên khí cấp hai, nhưng cô vẫn lộ ra vẻ kinh hoàng khi chạm trán với một con quái vật đáng sợ như vậy.
Hoàn toàn chính xác, nguyên khí cấp 4 đối với bọn họ đơn giản là một tồn tại bất khả chiến bại.
"Cái gì? nguyên khí cấp bốn, còn là Cự Long hệ á chủng?" Lý Hạ và đám người Độc nhãn lão ngũ đều là sắc mặt đại biến. Trận pháp phòng thủ xung quanh Ngô Thành có thể chống lại sự tấn công của các sinh vật cấp ba, nhưng nó khó có thể chống lại nguyên khí cấp 4. Đòn tấn công của sinh vật cấp 4, đặc biệt là sinh vật cấp bốn thuộc họ sinh vật khổng lồ, một khi đã tiếp cận thì phòng ngự của Ngô Thành sẽ hoàn toàn tan vỡ.
"Ra lệnh cho tất cả pháo binh tấn công sinh vật cấp 4, tuyệt đối không thể để nó đến gần!" Lưu Bân cũng là toát ra một tầng mồ hôi, anh ta lập tức nắm lấy một trọng hình súng máy chứa đầy hai trăm phát đạn, sau đó cỡi Thiết Vũ Ưng tọa kỵ bay trên không trung tiến hành đánh lén.
Những viên đạn thần công rơi xuống như những giọt mưa xung quanh con quái vật khổng lồ, thậm chí một số viên đạn súng thần công còn chính xác bắn trúng mục tiêu, bùng nổ với sức công phá và ánh lửa cực lớn. Nhưng sinh vật Địa Long này không hề bị giết, lớp lân phiến cứng rắn của nó còn cứng hơn cả thép, mặc dù một số lân phiến đã bị vỡ vụn, đối với Địa Long chỉ đơn giản là một thương tích không đáng kể.
Lưu Bân cưỡi một Thiết Vũ Ưng, cầm một khẩu súng máy hạng nặng bay qua con rồng trên mặt đất và bắt đầu bắn liên tục. Những viên đạn cỡ lớn đã được gia cố đặc biệt tuôn ra, nhưng khi chúng chạm vào lân phiến Địa Long trên mặt đất chỉ có một tia lửa bắn tung tóe, những viên đạn có động năng cực mạng chỉ tạo ra những chấm trắng trên lân phiến.
Độc nhãn lão ngũ và những người khác không có thủ đoạn tấn công đặc biệt nào nên lúc này chỉ có thể lo lắng. Lúc này người duy nhất có năng lực tấn công tầm xa cường đại chính là Lý Hạ.
Bất quá nàng đã liên tục phóng ra mấy đạo âm bạo tiễn, vô luận là nguyên khí, thể lực cũng đã đạt đến cực hạn, nhưng mà đúng lúc này nàng lại là không chút do dự lấy ra một mũi tên nữa và đặt nó lên cây cung.
"Ta không có tự tin giết một sinh vật nguyên khí cấp bốn, đặc biệt là loại sinh vật rồng khổng lồ này. Nhưng dù thế nào, ta sẽ cố hết sức với mũi tên này, ta sẽ không để cho căn cứ Ngô Minh lưu lại bị những quái vật này công phá, tuyệt đối không được, cho dù phải trả giá bằng mạng sống của ta!” Lý Hạ cắn môi dùng hết nguyên khí, mũi tên lập tức nhảy ra đạo đạo hồ quang điện.
“Lôi Đình âm Bạo Tiễn!” Bộp một tiếng, mũi tên bắn ra nhanh như chớp, lập tức đánh trúng cái đầu khổng lồ của Địa Long. Cùng lúc đó, ở trên ngón tay của Lý Hạ vừa mới cầm lấy mũi tên bị rách tả tơi vài lỗ lớn, máu tươi tí tách nhỏ giọt xuống đá xanh xếp thành trên tường thành nhuộm ra thành từng mảnh hoa mai màu đỏ.
"Hạ tỷ, cô..." Lạc Giai Lâm ở phía sau vội vàng bước tới, lấy ra một mảnh lụa trắng quấn lấy ngón tay và cổ tay của Lý Hạ, cô có thể thấy được đã tiêu hao quá khả năng của mình. Sau mũi tên này, hai ba ngày Lý Hạ cũng không thể sử dụng âm bạo tiễn.
Lại nhìn Địa Long đó, lúc này nó đang cuồng khiếu quay cuồng, quái vật xung quanh bị giết và bị thương không biết bao nhiêu mà kể, hầu hết đều bị Địa Long đè chết. Nhìn kỹ đầu của nó, mặt trên có một vết thương to bằng miệng chén, lân phiến chung quanh bị nghiền nát cháy xém, có vẻ như vừa rồi bị Lôi Đình âm Bạo Tiễn của Lý Hạ gây ra tổn thương nặng.
Nhưng Địa Long không bị chết, ngược lại càng ngày càng hung bạo, ngay sau đó nó tăng tốc lao về phía Ngô Thành.
Trên bức tường kéo dài mấy km, rất nhiều binh lính Thức Tỉnh giả nhìn thấy cảnh này, trong lòng đều cảm thấy có chút tuyệt vọng.
Một con quái vật hung dữ mà ngay cả Lôi Đình âm Bạo Tiễn của Lý Hạ cũng không thể giết chết, ai có thể chống lại bây giờ?
Chỉ cần nhìn kích thước hàng trăm mét và sức mạnh khổng lồ, một khi đã đến gần, toàn bộ hệ thống phòng thủ của Ngô Thành sẽ sụp đổ ngay lập tức. Sự tuyệt vọng sẽ nhanh chóng lan ra, và tất cả mọi người sẽ tan thành mây khói.
“Kết thúc rồi!”
Trong lòng mọi người hiện lên một ý nghĩ như vậy, Lý Hạ chậm rãi nhắm mắt lại, theo nàng kiên trì hai ngày vẫn không thoát khỏi kết cục tan vỡ.
“Ngô Minh, thực xin lỗi, ta đã không bảo vệ thành của ngươi!” Lý Hạ lẩm bẩm.
Bang bang bang bang!
Địa Long đã lao đến Ngô thành khoảng cách chưa đầy năm mươi mét, ngay cả những người trên tường thành cũng có thể nhìn thấy rõ ràng những giọt nước bọt ghê tởm chảy ra từ hàm răng của sinh vật khổng lồ xấu xí này.
Vào lúc này, một nắm đấm nguyên khí to lớn đột nhiên xuất hiện trên đỉnh đầu Địa Long, thể tích của nắm đấm nguyên khí này có kích thước tương đương với đầu Địa Long, và nó hiện lên một màu lục lam.
Khoảnh khắc tiếp theo, nắm đấm nguyên khí hung hăng đập xuốngt, trực tiếp đập đầu Địa Long xuống đất, hơn nữa địa cầu bị đập thành một cái hố sâu cực lớn, nửa thân Địa Long cũng bị đập xuống.
Đuôi rồng và vài cái chân co giật vài cái, sau đó không có động tĩnh gì, một sinh vật có nguyên khí cấp bốn khổng lồ sống sờ sờ như vậy thực sự đã bị đập chết như thế này.
Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người trên tường thành đều trợn mắt há hốc mồm, không phát ra được một điểm thanh âm, không ít quái vật trong thành cũng bị nguyên khí cường đại này nhất thời ngăn lại, hiện trường là hoàn toàn yên tĩnh.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
“Con quái vật này thực sự đã chết, ta không phải đang mơ sao?”
“Cái nắm đấm khổng lồ vừa rồi là gì vậy? Ta chưa bao giờ nhìn thấy một loại pháp thuật như vậy, không, nó không thể gọi là một loại pháp thuật nữa, đó à một phép màu, lẽ nào ông trời đã xuất hiện?”
Theo sau tiếng bàn tán xôn xao của đám đông, một vài người tinh mắt nhìn lên và nhìn thấy một chiếc Phi hành khí màu đen dài khoảng 20 mét đang lơ lửng trên bầu trời.
"Mau nhìn, đó là vật gì?" Một người chỉ vào Phi hành khí và hét lên, bây giờ nhiều người đã phát hiện ra sự tồn tại của chiếc Phi hành khí.
Phi hành khí này tự nhiên là Tia chớp đen của Ngô Minh, vừa đến nơi liền nhìn thấy Địa Long tàn sát bừa bãi, cho nên không cần suy nghĩ trực tiếp tay lấy ra Thẻ bí thuật số 1 kích hoạt, dùng Cự Nhân Quyền cường đại trực tiếp đập chết Địa Long.
Đối với Ngô Minh hiện tại, nguyên khí cấp bốn hầu như không có gì uy hiếp, nhưng trên mặt đất nhiều quái vật cũng là một phiền toái.
Ngô Minh nhìn thấy Lý Hạ và những người khác trên bức tường thành qua Tia chớp đen, ngay lập tức để Chúc tới gần.
Tia chớp đen rất nhanh và rất linh hoạt, nhanh chóng chạm tới đỉnh tường thành, Ngô Minh mở cửa khoang và nhảy xuống, Diệp Tử Hân và Thích Quang Dân thì cùng xuống theo sau.
Bọn họ thấy căn cứ của Ngô Minh gặp nguy hiểm, cũng định ra tay giúp đỡ.
Khoảnh khắc Ngô Minh xuất hiện, anh ta lập tức được nhận ra. Lý Hạ, Độc nhãn lão ngũ, Lưu Bân trên bầu trời, Đoạn Vân Phi và Lạc Giai Lâm ngay lập tức phấn khích khi nhìn thấy Ngô Minh.
"Ngô Minh!"
"Thành chủ!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận